Chương 35: Muốn mua công thức

Kiều Liên Liên cũng bắt đầu dọn dẹp sạp hàng.

Nàng đưa mấy miếng thịt vụn và xương còn lại cho Cố Lâu, kế đó lại đem cái thớt gỗ lau khô bỏ rồi vào giỏ tre.

Kiều Liên Liên tuy bận rộn nhưng vui vẻ vô cùng, thế nhưng bỗng nhiên nàng thấy trước mắt tối sầm lại.

Nàng ngẩng đầu thì trông thấy một người đàn ông mặc thường phục xám, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới: “Thịt kho bán xong rồi à?”

Giọng điệu này nghe khiến cho người không thích tí nào.

Kiều Liên Liên đứng người bình thản “Ừ” một tiếng.

“Công thức kho thịt của cô không tồi, có điều chỉ dùng để kho mỗi thịt dê thì không khỏi lãng phí, chưởng quầy nhà ta muốn thương lượng đôi chút, mua lại công thức của cô, đưa nó đi xa hơn nữa.” Người tới nhàn nhạt nói.

Hai đầu chân mày của Kiều Liên Liên nhíu lại.

Nàng vốn không định giữ lại công thức kho thịt, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi.

Nhưng đó là nếu đối phương đến nói chuyện với nàng bằng thái độ thành khẩn kìa, chứ không phải dùng cái giọng bố thí và lạnh lùng thế này.

“Không được.”

Thái độ Kiều Liên Liên còn lãnh đạm hơn cả đối phương, trả lời cũng cực ngắn gọn.

Đối phương sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới một người phụ nữ đèo theo con nhỏ lại khó lại khó đối phó thế này, trong mắt hắn xuất hiện một tia không kiên nhẫn, vươn một bàn tay ra hiệu: “Chưởng quầy của chúng ta nói, thấy cô mang theo con nhỏ không dễ dàng, đồng ý ra năm lượng bạc mua công thức, còn cho phép cô tiếp tục bán thịt kho, nhưng không thể mang công thức này bán lại cho người khác.”

Trong lòng Kiều Liên Liên cười lạnh một cái.

Chỉ có năm lượng bạc mà muốn mua đứt một công thức thịt kho ư, đúng là khinh người quá đáng mà.

Lại còn ra vẻ hào phóng, cái gì mà vẫn cho phép nàng bán, sạp hàng nhỏ của nàng vốn không thể giành nổi khách của tửu lâu, dù nàng có bán chung hay không cũng không ảnh hưởng gì đến người mua công thức.

Bàn tính cũng thật khôn khéo, đáng tiếc Kiều Liên Liên căn bản không chấp nhận.

Nàng cũng không ngẩng đầu lên: “Đây kế sinh nhai hằng ngày của ta và các con, không bán.”

“Cô…” Người tới hoàn toàn nổi giận, “Được, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô có biết tửu lầu nhà chúng ta là đâu không hả? Vân Tịch Lâu, đây chính là một trong hai tửu lâu lớn nhất ở huyện Tà Dương, nếu cô đắc tội chúng ta thì từ nay về sau cũng đừng có mơ mà buôn bán ở huyện Tà Dương nữa.”

Đến chịu, còn uy hϊếp cơ à.

Kiều Liên Liên thở dài, nàng biết một quả phụ mang theo mấy đứa con kiếm tiền không dễ dàng, nhưng không nghĩ lại khó tới như vậy.

Tuy nhiên cũng chẳng sao, nàng cũng không có gì đáng phải sợ.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi đưa bọn nhỏ đứng ở góc chờ, Kiều Liên Liên lạnh nhạt đối phó với người vừa tới này.

“Năm lượng bạc mà muốn mua đứt công thức thịt kho của ta à, ngươi có biết chỉ một tháng ta có thể kiếm được năm lượng không? Ai mà cần tiền này của ngươi, đừng mang một cái tửu lầu nát tới dọa người ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhị mà cứ ngỡ mình làm chưởng quầy luôn hử?” Nàng châm chọc nói.

Ánh mắt của người tới hoảng loạn chớp liên hồi.

Đúng là hắn chỉ là tiểu nhị, nhưng chưởng quầy coi trọng hắn, để hắn tới bày kế sách làm ăn, nên tự nhiên hắn cũng muốn lấy danh của tửu lâu mà ra vẻ.

“Vân Tịch Lâu của chúng ta có thể để mắt đến công thức của nhà cô thì đó là phúc phần của cô rồi, cô đừng có mà không biết thân biết phận.” Giọng hắn oang oang: “Cẩn thận sau này bán không được thịt kho đấy.”

“Cút.”

Kiều Liên Liên chỉ đáp lại đúng một chữ, kế đó đeo giỏ tre lên lưng, không thèm quay đầu lại mà đi luôn.

Người tới thiếu chút nữa tức đến phun máu.

“Được, được lắm.”

Hắn giận dữ quay đầu đi thẳng đến Vân Tịch Lâu ở bên cạnh trấn Tây Dương.

Gặp được chưởng quầy, hắn thêm thêm mắm thêm muối kể lại đầu đuôi.

Cuối cùng, còn kích động nói: “Đến mười lượng bạc mà nàng ta đều chướng mắt, còn nói mạnh miệng một tháng là có thể kiếm được, chưởng quầy phải đến cho nàng ta mở to mắt ra mà xem, nếu không Vân Tịch Lâu chúng ta sao mà đứng vững được nữa!”

Chưởng quầy Vân Tịch Lâu vuốt ve chòm râu dê, một lát sau mới gật gù.