Chương 18: Chăn nệm mới

Lúc Kiều Liên Liên gánh nước vào nhà cũ lần thứ năm thì bắt gặp thím Lưu đang ngồi nhặt hành lá ngay cửa.

Nàng nhanh chân móc hai mươi văn tiền ra đưa, còn tiện thể hỏi thăm vài chuyện: “Thím, có cửa hàng bán nệm chăn nào gần chỗ chúng ta không? Ở thị trấn sát bên cũng được.”

Thím Lưu xua tay đẩy tiền ngược lại: “Nhà bình thường toàn là tự mình may nệm chăn thôi, muốn mua thành phẩm thì chỉ có thể vào trong huyện coi, nhưng đường đi khá là xa… Nhà Lão Tam à, con mua bông rồi tự làm chẳng phải tốt hơn sao?”

Kiều Liên Liên có hơi xấu hổ: “Con… Thím con không biết làm.”

Thím Lưu khẽ giật mình, nhìn hai mươi văn tiền lại được đẩy về phía mình mà hảo cảm với Kiều Liên Liên tăng vọt, dứt khoát nói: “Trong thôn chúng ta có người bán bông, con đi mua một ít, ta dạy cho con."

Vì thế trong nhà cũ của nhà họ Cố, năm đứa nhỏ được chứng kiến một màn cực kỳ kinh ngạc – Mẹ kế tính tình ác độc kia của bọn nó, thế mà lại cầm kim chỉ đoàng hoàng ngồi đó may nệm chăn.

Từng đường kim mũi chỉ, rồi từng bước may vá.

Thi thoảng dính chỗ không xuyên kim qua được, chỉ cần lần đầu kim mấy cái là có thể nhẹ nhàng luồn qua.

Mới đầu thím Lưu còn cầm tay dạy nàng, đợi sau khi may được hai vòng thì Kiều Liên Liên đã tự mình làm được, còn may rất nhanh, đường khâu rất đẹp và gọn gàng, khiến thím Lưu hết lần này đến lần khác khen ngợi nàng khéo tay.

Chập tối, trên giường trong nhà cũ đã có một bộ chăn nệm mới.

Vải bông mềm mại mới toanh, bọc trong lớp bông trắng mềm mại, sau khi phơi nắng một buổi chiều đã mang theo hương thơm của nắng trời.

Mấy đứa nhỏ tất nhiên là vui vẻ đến lăn qua lộn lại, còn hai đứa lớn muốn chảy cả nước mắt.

Đã bao lâu rồi bọn nó chưa được ngủ trên chiếc giường sạch sẽ, được sờ qua nệm chăn tinh tươm?

Không nhớ nỗi, rất rất lâu.

Cố Thành ngơ ngác nhìn bóng dáng bận rộn tới lui của mẹ kế, trong lòng chợt rung động, đủ loại cảm xúc trôi nổi từ tận đáy lòng, không thể dùng lời đơn giản mà diễn tả được.

“Đại ca, người đàn bà này… Rốt cuộc là bị sao vậy?” Trái ngược với Cố Thành hay kiềm chế thì Cố Thước thẳng thắn hơn nhiều, “Có phải bà ta đang tính nuôi béo chúng ta vài ngày rồi đem bán hết chúng ta không?”

“Đừng nghĩ lung tung, ta sẽ không để bà ấy bán các muội đâu.” Cố Thành trầm giọng nói, “Có lẽ… Bà ấy thay đổi thật.”

Vào ban đêm, Kiều Liên Liên đánh một giấc ngon lành, còn nằm mơ nữa.

Trong giấc mơ, nàng quay trở lại thời đại của mình, cầm chiếc A7 bé nhỏ của riêng mình đánh hết từng kẻ đã hại chết nàng.

“Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng.”

Kiều Liên Liên bất chợt mở mắt, mới nhận ra được là cổng nhà cũ đang bị gõ vang, nàng nhanh chóng mặc quần áo mang giày thêu vào rồi bước nhanh ra ngoài.

“Mở cửa, mở cửa mau lên. Nhà Cố Lão Tam, cô có gan đánh người thì phải có gan mở cửa.” Giọng nói chua chát của phụ nữ vang lên bên ngoài.

Khóe môi mím chặt của Kiều Liên Liên cong lên thành một nụ cười khẩy.

Lại là người nhà họ Trương, lì lợm thật sự.

Nàng bất thình lình mở cổng ra khiến người bên ngoài đang dùng sức tông cửa lập tức bị mất trọng tâm, thân hình to béo tức thì đổ ập về phía Kiều Liên Liên.

Cũng may Kiều Liên Liên đã đoán được từ sớm nên khẽ lách mình sang chỗ khác, thế là người kia nhào thẳng xuống đất, ngã lăn quay đến nhe răng trợn mắt.

“Cái đồ tiện nhân này, đúng là ác phụ mà!” Vợ Trương Nhị gia sợ ngây người, nhanh chóng lao tới đà bà cụ kia dậy, “Đến cả người già mà cô cũng không tha, sao mà tâm địa cô độc ác quá vậy.”

Kiều Liên Liên nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu kia từ trên cao xuống: “Thôi bớt đi, đầu tiên là các người đập cửa nhà ta trước, tiếp theo là ta vẫn chưa kịp làm gì cả, ban ngày ban mặt mà hai mẹ con cô muốn ăn vạ thì đừng có ở trước mặt nhiều người thế chứ.”

Lúc này trời đang sáng trưng, người cần lao động cũng đã rời giường nhóm lửa nấu cơm từ lâu, tỉ như đại thúc Lưu và thím Lưu ở sát bên vừa nghe thấy tiếng động đã mở cửa ra nhìn qua đây.

Nghe thấy lời này của Kiều Liên Liên, đại thúc Lưu không ừ hử gì, còn thím Lưu thì chần chừ một chốc rồi cũng gật đầu phụ họa.