Chương 17: Bí mật của đại vai ác

Cố Ca mở mắt tròn xoe nhìn nàng như muốn xác nhận điều gì đó, đến khi được mẹ gật đầu, cô bé cuối cùng cũng dũng cảm vươn tay ra lấy.

Kiều Liên Liên cũng tranh thủ gắp lấy một miếng, mùi vị thơm ngọt tràn ngập trong miệng.

Bốn đứa nhỏ còn lại đều sợ ngây người.

Bé năm thế mà lại dám ăn đồ mẹ kế mua, nó muốn bị đánh hay sao.

Nhưng rất lâu sau đó, khi Cố Ca đã ăn nửa phần bánh mà mẹ kế vẫn không đánh người.

“Rầm.”

Có người chịu không nổi nữa rồi.

Một cánh tay nhỏ bé đen nhẻm lặng lẽ vươn ra chộp lấy miếng bánh hoa quế mềm mại trắng như tuyết, sau đó rút lại với tốc độ cực nhanh.

Kiều Liên Liên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Chủ nhân của bàn tay nhỏ bé lấy hết dũng khí, nuốt trọn miếng bánh quế thơm ngọt vào miệng “A” một cái rồi nuốt xuống.

Có hai đứa nhỏ mở đầu,những đứa còn lại cũng lớn gan hơn, mỗi đứa cầm một miếng bánh hoa quế thơm ngọt ăn đến vui vẻ.

Đến cả Cố Thành thẹn thùng cũng cầm lấy một miếng, nhưng cũng chỉ một miếng mà thôi.

Đứa nhỏ này…

Kiều Liên Liên thở dài một tiếng, sau đó đem miếng bánh cuối cùng đặt trước mặt Cố Thành.

Thiếu niên chỉ mới chín tuổi cúi đầu nhấm nháp hương vị thơm ngọt đấy, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Dùng xong cơm chiều thì sắc thời đã đen kịt.

Cố Thước tự giác đi rửa chén, Kiều Liên Liên thì đi sửa soạn lại đệm giường một chập.

Nhà họ Cố này cũng thật tàn nhẫn, đệm chăn chỉ cho một bộ, nửa năm rồi không giặt không phơi nên đã sớm dơ bẩn không thể chịu được nữa rồi.

Ban ngày Kiều Liên Liên có ý định mua hai bộ chăn đệm mới đem về nhưng đi trong thị trấn mới nghe ngóng được, là trấn Tây Dương vốn nghèo khó, chỉ có duy nhất một tiệm quần áo, vốn không có bán chăn nệm.

Nhà người ta bình thường đều mua vải bông về tự mình may nhưng vấn đề là Kiều Liên Liên không biết làm.

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể quay về trước, ngày mai lại đến đi tìm thử xem.

Một nhà sáu người cùng nằm trên cái giường lớn cũ nát chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Kiều Liên Liên đã rời giường.

Nàng tự cho rằng mình là người dậy sớm nhất, nhưng khi đếm qua số lượng trên giường thì phát hiện có người còn thức sớm hơn cả mình.

Là Cố Thành, tương lai chắc sẽ là một vai ác lưu manh nhất, nó dậy sớm vậy làm gì.

Kiều Liên Liên vô cùng tò mò, vội vã mang giày, cẩn thận đi vào trong viện thì chợt nhìn thấy ở một góc rất khuất, thiếu niên nhỏ bé Cố Thành đang đứng tấn, tay vung nắm đấm có nề có nếp, tuy không được sắc bén nhưng hành động dứt khoát, mau lẹ, đâu ra đấy, ở cái tuổi này đã là giỏi lắm rồi.

Một đứa trẻ nhà bình thường sẽ học quyền pháp ở cái tuổi này sao?

Tim Kiều Liên Liên trầm xuống.

Lúc này, Cố Thành dường như phát hiện thấy gì đó bỗng quay đầu nhìn lại.

Kiều Liên Liên thu hồi phỏng đoán trong lòng, tươi cười nhìn nó: “Thành Nhi dậy sớm như vậy làm gì đấy, chẳng lẽ đói bụng sao?”

Cố Thành lập tức thu tư thế đứng tấn, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào nàng đáp: “Ta không được nên muốn đi vệ sinh.”

Nhà xí ở đối diện, ai lại đi về phía đó chứ.

Kiều Liên Liên mắng thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Tiết trời hơi lạnh, đi xong rồi thì mau về ngủ đi, ta đây đi chuẩn bị bữa sáng cho các con.”

Cả hai đều nhìn rõ được tâm tư của đối phương nhưng chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi một người về phòng ngủ, một người xách thùng nước ra cửa.

Chờ đến khi đối phương đi mất, họ lại trở về vẻ mặt nghiêm trọng, hoặc là nắm chặt tay đứng tấn, hoặc là bày ra tư thế chạy bộ.

Đúng thế, Kiều Liên Liên dậy sớm không đơn thuần chỉ là nấu cơm mà cô còn muốn rèn luyện thân thể.

Tốt xấu gì nàng cũng là người đứng đầu nhà họ Kiều, tuy chỉ đương nhiệm có ba ngày nhưng cũng được coi như là một người nắm trùm một phương, cho dù hồn đã lưu lạc đến đây cũng không thể cam tâm làm một người phụ nữ tay trói gà không chặt được.

Ai biết được ngày mai hay nguy hiểm sẽ đến trước.