Chương 15: Cứu người

Mấy người nông phụ còn lại trên xe đều bị lời nói của nàng làm đỏ mặt xấu hổ, họ há miệng muốn gọi nàng quay trở lại, nhưng Kiều Liên Liên đã đi theo hướng ngược lại xa rồi.

“Hầy, Ngưu đại thúc, nói gì thì cũng không nên dừng xe chứ, một nữ phụ mang theo con nhỏ như nàng ta phải về làm sao đây?” Có người lên tiếng.

Còn có vài người trách cứ vợ Trương Nhị gia: “Sao mà cứ gây xích mích với người ta thế, chuyện con dê lần trước người ta còn chưa bao so đo với cô kia mà.”

Ngưu đại thúc mím môi, do dự cầm roi lên đánh vào mông con lừa già.

Xe lừa tiếp tục chạy, nhưng trên xe lại thiếu mất một người.

“Mẹ ơi, chúng ta không ngồi xe sao ạ?" Cố Ca vòng tay quanh cổ Kiều Liên Liên, dùng giọng sữa non nớt hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta không ngồi xe của ông ta nữa." Kiều Liên Liên mỉm cười, đồng thời trong lòng nàng cũng thấy may vì xe lừa vẫn chưa đi quá xa, bây giờ nàng quay về trấn Tây Dương tìm xe lừa khác về nhà vẫn còn kịp.

Có tiền thì ngông nghênh như vậy đó!

Hai người đi dọc theo ven đường, không biết có phải là ảo giác hay không, Kiều Liên Liên luôn cảm thấy thể lực của mình dần dần trở nên mạnh hơn, hôm qua đi một mình nàng đã thở hổn hển rồi, vậy mà hôm nay ôm theo một đứa nhỏ cộng với một cái giỏ tre nữa mà nàng chỉ cảm thấy hơi nặng thôi.

Dù thua kém rất nhiều so với mình của trước đây nhưng vẫn có thể miễn cưỡng coi là thể chất của một người bình thường.

“Mẹ ơi." Cố Ca vốn luôn ngoan ngoãn rúc trong lòng nàng đột nhiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt khó hiểu: "Mẹ, thúi thúi, thúi thúi quá.”

“Có mùi thúi à?" Kiều Liên Liên khẽ cau mày, ban đầu nàng tưởng con lừa già của ai đó đã làm rớt phân, nhưng kết quả lại ngửi thấy có mùi máu tanh thoang thoảng.

“Đúng đúng, thúi thúi, thúi lắm. Ở chỗ đó thúi nhất.” Cố Ca chỉ vào con đường khuất sau rừng tre.

Trong lòng Kiều Liên Liên lập tức giật thót một cái, với những kinh nghiệm đã tích lũy trong mấy chục năm ở nhà họ Kiều gia thì nàng biết rằng phía sau đó không đơn giản.

Nàng ôm chặt Cố Ca toan chạy đi thì bỗng bắt gặp một trận bão cát kèm theo tiếng đất trời rung chuyển.

Chờ nhìn kỹ hơn thì thấy làm gì có bão cát, rõ ràng là cát bụi do một đám người cưỡi ngựa trên đường đất tạo ra!

Con đường đất ở nông thôn chỉ rộng vài bước chân, cho dù hai mẹ con bọn họ có đứng sát rìa cũng khó tránh khỏi bị đυ.ng cho bị thương.

Cân nhắc một chút, Kiều Liên Liên ôm chặt Cố Ca lách vào trong rừng trúc ven đường.

Sau đó, nàng thấy một người đàn ông mặc bộ y phục màu tím, nửa khuôn mặt của hắn mang theo một chiếc mặt nạ đồng có khắc hoa văn. Mặc dù đã hôn mê nhưng vẫn ôm chặt một thanh kiếm ngắn.

“Mẹ, chỗ này, chỗ này thúi nhất." Cố Ca sợ hãi ôm chặt lấy nàng.

Kiều Liên Liên che mắt của Cố Ca bằng một tay, sau đó cẩn thận đánh giá xung quanh.

Người đàn ông áo tím này bị ngoại thương rất nặng. Mặc dù đã được băng bó bằng một mảnh vải, nhưng đương nhiên trị ngọn không trị được tận gốc. Nếu không chữa trị thêm thì có lẽ chỉ sau nửa giờ hắn sẽ mất máu mà chết.

Cứu, hay không cứu đây.

Kiều Liên Liên do dự một lát rồi đưa ra quyết định.

"Ngoan, con ngồi ở đây chờ mẹ nhé." Dặn dò Cố Ca xong, Kiều Liên Liên để cô bé ngồi ngay ngắn trong sọt tre, sau đó Kiều Liên Liên đeo sọt trên lưng rồi lấy thuốc sát trùng thuốc cầm máu thêm cả băng gạc từ trong phòng thí nghiệm ra.

Người đàn ông áo tím bị thương quá nặng, miệng vết thương nhiều vô số, nàng tốn thời gian chừng hết chén trà nhỏ mới rửa sạch hết miệng vết thương cho hắn, sau đó rắc một lớp thuốc bột trắng thật dày lên, cuối cùng dùng băng gạc cẩn thận quấn lại.

Thuốc bột trắng có hơi châm chích, mặc dù người đàn ông áo tím đang trong tình trạng hôn mê, nhưng cũng bị đau đến nhíu mày.

Kiều Liên Liên thở dài, kế đó nàng lấy một cái túi chườm nóng bằng silicon từ phòng thí nghiệm ra, bên trong đã đổ đầy nước sôi từ khi nào rồi nhét cái túi chườm vào ngực người đàn ông áo tím kia.

Sau khi làm xong tất cả, nàng ném bông khử trùng đã qua sử dụng vào hố chôn xuống, rồi quay người bế Cố Ca lên chạy như bay ra khỏi rừng trúc.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông áo tím không hề mở mắt, chỉ có hai hàng lông mi rung nhè nhẹ, cho thấy có lẽ hắn không phải là hoàn toàn không biết gì cả.