Chương 39: Đã Đủ Ăn Chưa

“Vậy được rồi.” Khương Nhiên cảm thấy thằng nhóc này thật sự giống nàng.

Lúc trước khi Long lão hỏi nàng muốn học cái gì, nàng đã nói cái gì cũng muốn học, chỉ là lão Long rất bủn xỉn, còn nói nàng tham lam, nhưng tham lam có gì không tốt đâu?

Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu phóng thích uy áp, từng tia từng tia sét lần lượt đánh xuống, chuẩn xác đánh trúng đám thú.

Sau đó nàng lại đếm đếm thử, loại nào cũng có.

Chỉ là vì sao mỗi loại chỉ có một con?

Không biết có đủ không?

Vì thế, nàng mặc kệ đám thú đã bị sấm sét của nàng dọa đến run rẩy, không màng chủng tộc, thậm chí là ngay cả thiên địch cũng ôm chầm lấy nhau, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Chu Tham đang trợn mắt há hốc mồm.

“Nếu không ngươi đi xem thử có đủ hay chưa?”

Chu Tham mở to hai mắt, tựa hồ đầu óc đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Nó bị dọa thiếu chút nữa đã ngã từ trên cây xuống.



Sau đó nó cố gắng dùng hai chân kẹp lấy thân cây trượt xuống, cùng Chu Du nhanh chóng chạy tới, run rẩy hỏi:

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao, sao lại có nhiều dã thú như vậy? Còn có sét, sét đã đánh chết đám dã thú này.”

“Sao… sao có thể vậy được?”

“Đánh chết?” Chu Tham cũng dần dần hoàn hồn, đầu óc ong ong, lại vô thức nhìn về phía Khương Nhiên đang mỉm cười chờ mình trả lời.

“Là nương làm?”

Đúng vậy, chỉ có một cách giải thích như vậy. Nàng hỏi mình muốn ăn gì, mình nói cái gì cũng muốn, sau đó tia sét bổ xuống đánh chết đám dã thú này.

Vừa rồi nàng lại hỏi mình như vậy có đủ chưa, còn kêu mình tự xem?

“Quên đi, các ngươi còn nhỏ, không thể bị dọa, ta đi xem một chút.” Khương Nhiên nhớ tới dường như nhân loại hơi nhát gan, vì thế đành phải tự mình đi qua.

Nàng càng tới gần, đám mãnh thú kia lại càng sợ hãi.

Thậm chí Chu Du và Chu Tham còn nhìn thấy một con mãnh hổ và một con dê co rúc lại một chỗ run bần bật.

Còn cả sói và hươu cùng với những giống loại khác vốn là thiên địch với nhau cũng rúc chung một chỗ, quỷ dị, thật sự quá quỷ dị.



Mà cũng không biết bọn chúng lấy can đảm từ đâu ra, cuối cùng đều đi theo phía sau kế mẫu, cũng không cảm thấy sợ hãi.

Lần đầu tiên, bọn chúng cảm giác được kế mẫu thật vĩ đại.

Đúng, khiến bọn chúng cảm thấy an toàn.

Đột nhiên chúng lại nhớ tới lời cha nói, nếu kế mẫu làm chuyện xấu, ông trời sẽ giáng sấm sét xuống.

Nhưng sao bọn chúng lại cảm thấy chuyện không phải như vậy?

Nhưng cha sẽ không lừa gạt bọn chúng.

Khương Nhiên nhặt từng con dã thú lên, đếm một chút, đại khái có mấy chục loại, mỗi một loại đều chỉ chết một con, hình như đã đủ rồi.

Quay đầu lại nhìn hai thằng nhóc còn đang đi theo phía sau mình, không biết đang nghĩ gì:

“Có đủ chưa vậy? Ngươi có muốn gϊếŧ thêm không? Đường vào núi cũng không dễ đi, nếu đi nhiều sẽ mỏi chân.”

Hai thằng nhóc cũng học theo mãnh thú tựa vào nhau phát run, khác ở chỗ bọn chúng kích động tới phát run, hưng phấn tới phát run.