Chương 4

Editor: Arie

Tiểu tử này cho dù có bị một vạn cái máy nói dối vây xung quanh chắc cũng có thể bình tĩnh thoát tội!

Loại thời điểm này, Mộ Lê không thể vạch trần Tiểu Thiên Tôn nói dối, nếu xung đột quá mức kịch liệt lẽ khiến bé hình thành tâm thế phản nghịch.

Nàng dò hỏi lại đạo đồng đang đứng bên cạnh: “Bằng tuổi ngươi? Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Đạo đồng dại mặt ra nhìn Mộ Lê.

Mộ Lê vội vàng nhíu mày nháy nháy mắt với hắn.

Người xung quanh phải phối hợp diễn với nàng, nàng mới tạo được quyền uy.

Đạo đồng không thể lý giải được tại sao Mộ Lê này lại ấu trĩ thiếu logic như vậy.

Hắn cũng không định phối hợp, ngược lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Thiên Tôn.

Làm hắn giật mình chính là Tiểu Thiên Tôn ở mép giường lúc này đầy vẻ khẩn trương, đôi mắt mở to nhìn hắn, nháy nháy mắt ý bảo hắn phối hợp nói dối.

Đạo đồng: “……”

Tiểu Thiên Tôn …… thật sự bị nữ nhân này hù dọa!

Thế nhưng có người có thể dọa Tiểu Thiên Tôn?

Sao có thể?

Rõ ràng trưởng lão các phong vừa đấm vừa xoa cũng không làm Tiểu Thiên Tôn khuất phục, vì sao một nữ tử nhu nhược tu vi yếu kém này dăm ba câu đã có thể hù dọa Tiểu Thiên Tôn?

“Không nghe thấy ta hỏi ngươi sao!” Mộ Lê bỗng nhiên dùng ngữ khí cực kỳ hung ác chất vấn.

Đạo đồng giật mình một cái quay đầu lại, khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Lê, hơi hơi hé miệng, nhỏ giọng lắp bắp trả lời: “Ta…… ta năm nay…… 6 tuổi.”

Hắn thống khổ giãy giụa một chút, quay đầu nhìn tiểu hài tử ba tuổi trên giường, nhịn xuống cảm giác bị sỉ nhục, kiên định hộ chủ: “Tiểu Thiên Tôn lớn hơn ta một tuổi!!!”

“Xem ra sổ của chúng ta ghi sai số tuổi.” Sắc mặt của Mộ Lê hòa hoãn lại sau đó quay về nhìn về phía Tiểu Thiên Tôn: “Nhưng mà dưới bảy tuổi hay bảy tuổi chúng ta đều quản!”

Tiểu Thiên Tôn sợ ngây người.

Bé căn bản không nghĩ nữ nhân này gian trá như vậy.

Mộ Lê lại tiếp tục nói: “Nhưng đa số hài tử bảy tuổi rất ngoan, ta quyết định sẽ ở lại đây một thời gian, tự mình quan sát Kỳ Khiếu đến cùng rốt cục ngoan hay không ngoan, nếu trong thời gian này hắn cáu kỉnh, các ngươi cứ đến viện tìm ta.”

Lúc này, nhóm người hầu đều nhìn Mộ Lê đã thực hiện xong gian kế.

Đạo đồng đứng đầu tiên trả lời: “Vậy làm phiền Thánh Nữ!”

Một đám người đồng thời ôm quyền khom người: “Làm phiền Thánh Nữ!”

Nghe bọn họ gọi mình là Thánh Nữ, Mộ Lê có chút xấu hộ, đây là cái xưng hô kiểu gì vậy?

Nhưng hẳn những người này không biết tên nàng là gì nên gọi đại một cái tôn xưng nghe dọa người. Mộ Lê cũng không nghĩ nhiều, chỉ xua xua tay khách sáo hai câu rồi xoáy người hùng hổ đi ra khỏi cửa.

Đạo đồng cũng tha thiết chạy theo nàng rời khỏi phòng nghỉ.

Lúc này bên ngoài thiên điện, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khϊếp sợ.

Bởi vì bên ngoài sấm sét đã dừng lại, mây đen đã tiêu tán.

Mọi người còn đang suy đoán liệu có phải Tiểu Thiên Tôn khóc mệt hay là ứng cử viên số bốn thoạt nhìn không đáng tin cậy kia đã thu phục được Tiểu Thiên Tôn thì thấy Mộ Lê ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, bên cạnh còn có đạo đồng bên người Tiểu Thiên Tôn.

“Thế nào?” Đạo quân mặt than kia vội vàng xông lên đầu tiên, kinh ngặc nhìn Mộ Lê chăm chú: “Tiểu Thiên Tôn không náo loạn khóc lóc?”

“Không khóc không khóc!” Tiểu đạo đồng bước lên trước kinh hỉ nói: “Tiểu Thiên Tôn bị vị cô nương này hù dọa, khóc cũng không dám khóc!”

Ba ứng cử viên phía trước mặt cũng tái cả đi rồi.

Ứng cử viên số một vội vàng hỏi: “Ngươi làm như thế nào?”

Ứng cử viên số ba tiến lên giải thích: “Kỳ thật vừa rồi lúc ở trong phòng ta sắp quát Tiểu Thiên Tôn rồi nhưng tiểu đạo quân này không cho ta ở thêm một chút, đây không phải là khổ lao bị vị muội muội này lấy mất rồi sao?”

Ứng cử viên số hai trắng liếc mắt nhìn số ba muốn cướp công, có chút không phục lại có chút bội phục mà quay đầu nhìn về phía Mộ Lê, tò mò đến tột cùng nàng đã làm cái gì.

Mộ Lê thấy không sao cả nhún vai: “Biện pháp này có thể thành công ít nhiều cũng nhờ tiểu đạo quân cơ trí, về sau có thể duy trì được bao lâu phải xem mọi người phối hợp thế nào, kỳ thật vừa rồi ta rất lo lắng bị Tiểu Thiên Tôn nhìn thấu, cổ họng cũng phát đau rồi.”

“Đúng đúng đúng! Vừa rồi thật sự rất mạo hiểm, làm phiền cô nương rồi, cô nương xin hãy về viện nghỉ ngơi trước, ta sẽ phái ngươi mang tuyết lê hầm đến giải khát cho cô nương.” Tiểu đạo đồng vẻ mặt cảm kích dò hỏi: “Cô nương hiện đang ở viện nào?”

Mộ Lê nghĩ nghĩ rồi nói: “Viện của ta có bảng tên ghi là ‘Phương hoa đãi chước’.”

Tiểu đạo đồng chắp tay nói: “Như vậy sau này, vì cô nương là người tuần tra của Tử Giám Cốc nên ta sẽ gọi cô nương là Phương Chước Thánh Nữ nhé?”

“Phương cái gì?” Mộ Lê bỗng nhiên khựng lại.

Trong nguyên tác, hình như vị mẹ kế đang sống sờ sờ bị nam chính dùng sấm sét đánh chết hình như… hình như… cũng có tôn xưng này?

Mộ Lê cuối cùng cũng ý thức được mình xuyên vào nhân vật gì.

Kết hợp với vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Thiên Tôn lúc này, vị Long Ngạo Thiên tương lai này nhất định đã đánh dấu nàng thành nhân vật nguy hiểm số một.

Hoài Cẩn nghi hoặc nhìn Mộ Lê, từ sau khi trở về từ tẩm điện Thiên Tôn, Mộ Lê vẫn luôn ngồi trên bậc thang, ngửa đầu nhìn ánh trăng phát ngốc, biểu tình nhu nhược đánh thương lại có chút ủy khuất, không biết là lại đang lo lắng chuyện gì.

Hoài Cẩn đến bên cạnh Mộ Lê gọi lại một lần nữa: “Mộ cô nương?”

“Ngươi uống đi, ta không uống.” Mộ Lê đem mặt vùi vào đầu gối.

Cảnh Phương Chước Thánh Nữ trong nguyên tác chết thảm thiết không ngừng quay đi quay lại trong đầu Mộ Lê, tuy nói vẫn còn nhiều thời gian để nàng cải thiện quan hện với nam chính nhưng tiền đồ không lạc quan lắm.

Theo như cốt truyện nguyên tác, cha của nam chính không may bị thương nặng khi nam chính còn nhỏ tuổi nhưng không hoàn toàn chết đi vì về sau có cảnh lúc nam chính gặp đại nạn, cha hắn đã dùng thần thức mạnh mẽ ngưng tụ thành thân thể chắn một kiếp nan cho nam chính cũng vì vậy bị đánh trở lại trạng thái nguyên thần.

Vì thế vị hôn phu của Mộ Lê, Tịch Diệt Thiên Tôn không phải đang chữa thương mà do thân thể đã bị tổn hại nên không thể chiếu cố béo nhi thử nhà mình.

Sau đó nam chính phải đối mặt với nhiều áp lực, trong nguyên tác tuy không miêu tả trực tiếp nhưng qua một vài từ ngữ cũng có thể thấy được núi Lăng Vân mặt ngoài thì đoàn kết nhưng thực chất sau sẽ bị ba thế lực lớn nhất của tiên phủ phân tán.

Ngoại giới đều có ý đồ trà trộn tiến vào ý đồ chia cắt thiên tài địa bảo, động thiên phúc địa nơi đây, núi Lăng Vân sẽ vì ba vị đứng đầu lục đυ.c vì ngoại lai xúi giục mà dần dần sụp đổ.

Theo nguyên tác, Phương Chước Thánh Nữ bên ngoài trung thành và tận tâm bảo vệ Tiểu Thiên Tôn nhưng bên trong lại lén lút phục vụ Thanh Việt Tông, nghe sai sử mà chuẩn bị rút nguyên thần của Tiểu Thiên Tôn, đem nhãi con béo múp xui xẻo này thành một con rối để hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu*, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

*Hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu: lợi dụng Thiên tử để bắt các Chư hầu phục tùng theo.

Nếu Mộ Lê lựa chọn ở lại núi Lăng Vân, vạn nhất bị cuốn vào âm mưu đoạt quyền tranh chấp phe phái, bị bắt tổn thương Tiểu Thiên Tôn, tương lại nàng không chạy thoát khỏi vận mệnh bi thảm của “Phương Chước Thánh Nữ”.

Phản bội sư môn để hàng Tiểu Thiên Tôn cũng không an toàn, dù sao trước mắt vị nam chính này vẫn chỉ là một tên tiểu tử ba tuổi béo đô đô, cho dù có cảm tình cùng mẹ kế này thì cũng không biết bảo vệ nàng chu toàn như nào, dựa theo trình độ thảm thiết của cuốn tiểu thuyết này, nàng rất có thể biến thành vật hy sinh trong giai đoạn đầu của nam chính.

Trái phải đều là chết.

Nàng cũng có thể rời núi Lăng Vân sơn, núi Lăng Vân sẽ không giữ tên gian tế ngoại lại lại.

Vấn đề là sau khi rời núi Lăng Vân, nàng khẳng định không chạy thoát khỏi việc Thanh Việt Tông đuổi bắt.

Thanh Việt Tông tông chủ nếu đã có thể vì tranh đoạt “di sản” mà đưa nữ đệ tử tới núi Lăng Vân xung hỉ, đạo đức hơn phân nửa là dưới tiêu chuẩn. Nếu là Mộ Lê lâm trận bỏ chạy làm hỏng việc, trở về Thanh Việt Tông không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Lê quyết định trước cải thiện quan hệ với Tiểu Thiên Tôn nhưng tận lực giả ngu ba phải để bản thân không bị cuốn vào việc tranh quyền đoạt lợi của các môn phái, sau đó dùng chuyên ngành của mình giúp ba vị trưởng lão Lăng Vân phong Thiên Thiền Điện cởi bỏ khúc mắc cùng hiểu lầm, tận lực đoàn kết đối ngoại.

Chuyện này nói thì dễ nhưng ba vị thượng nhân mấy trăm tuổi lại không biết nàng là bác sĩ tâm lý hàng đầu, sao có thể chịu nghe nàng lải nhải.

Chỉ có thể thử chống đỡ đến khi nam chính trâu bò trưởng thành, nàng có thể buông tay đi ngang đi dọc Cửu Châu.

Chỉ có thể thử xem nhìn, chỉ cần có thể ngao đến bức vương nam chủ trưởng thành, nàng là có thể tại đây phiến Cửu Châu đại lục đi ngang đi dọc phiên té ngã đi.

Nhớ lại hình ảnh Tiểu Thiên Tôn béo múp míp vặn vẹo người, Mộ Lê rất hoài nghi thực lực nam chính có cường hãn như trong nguyên tác không hay dựa vào bán manh để hoành hành tam giới!

Kiếp trước, Mộ Lê tuổi còn trẻ đã có rất nhiều thành tựu, tất cả là do bảy phần thiên phú ba phần nỗ lực, hiện giờ xuyên vào tiểu thuyết Tu chân giới, thiên phú tư chất của nàng lại rất bình thường.

Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, Mộ Lê có duy nhất một thiên phú hơn người khác đó là bàng môn tà đạo “Tâm dẫn”.

Loại thiên phú như “Tâm dẫn” càng thích hợp làm ma tu hơn.

Đơn giản mà nói, phương hướng tu luyện thích hợp nhất để Mộ Lê tu luyện đấy là mị ma.

Nàng tương đối có thiên phú mê hoặc lòng người, đây cũng là lý do vì sao Thanh Việt Tông đưa một đệ tử có tu vi thấp kém như nàng để xung hỉ cho Tịch Diệt Thiên Tôn.

Mộ Lê đi trước giúp đỡ nhiều người bệnh như vậy, đời này không nói đến đắc đạo thành tiên, tốt xấu cũng cho nàng cái tương lai xán lạn một chút chứ, cho nàng cái thiên phú mị ma để làm gì chứ?

Nam chính mới có ba tuổi, nàng xuyên thành mẹ kế mị ma đây là muốn cốt truyện kiểu gì? Cho cha của nam chính đội nón xanh sao?

Càng nghĩ càng ủy khuất, Mộ Lê bĩu môi một cái, hít hít cái mũi.

Hoài Cẩn nhìn đến mơ màng, nàng ta ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Lê, quan tâm nói: “Cô nương rốt cục vì sao lại ưu phiền như vậy?”

Mộ Lê không thể tố khổ với người thị nữ tưởng như đang săn sóc này.

Hoài Cẩn bên ngoài là thị nữ Thanh Việt Tông an bài để chăm sóc nàng nhưng trên thực tế ở trong môn phái, địa vị của nàng ta cao hơn nữ kiếm tu khác rất nhiều, tu vi càng hơn nàng một đoạn lớn.

Chưởng môn nói là phái Hoài Cẩn đi theo để chăm sóc cùng bảo hộ nàng chu toàn nhưng thực ra Hoài Cẩn là Thanh Việt Tông cố tình sắp xếp bên người nàng để giám sát, tránh cho nàng đi ăn máng khác không còn nghe sai sử của Thanh Việt Tông.

Trước khi trở thành thị nữ của Mộ Lê, Hoài Cẩn là Đốc lương tư phó sử Cung Phụng Đường ở Thanh Việt Tông.

Chức vị này trong môn phái tương đương với cán bộ cao tầng thuế vụ địa phương ở Bộ Hộ thời cổ đại, hiện giờ nàng ta lại làm thị nữ bên người đệ tử nho nhỏ mới nhập thất, nàng ta lại không chút không phục, nhập vai ngay tại chỗ.

Mộ Lê mới đầu còn cảm thấy tố chất tâm lý người tu đạo quả là tốt nhưng hai ngày nay rốt cục nàng cũng đã hiểu, kỳ thật trong mắt Hoài Cẩn, Mộ Lê không phải chủ tử mà chỉ là công cụ hình người Thanh Việt Tông dùng để mị hoặc cao tầng núi Lăng Vân mà thôi.

Sau khi sự thành, không giống như Mộ Lê chỉ là công cụ hình người, Hoài Cẩn đơn thương độc mã mang công cụ hình người xâm nhập ổ địch đương nhiên sẽ thăng quan phát tài, bước lên chủ tọa Cung Phụng Đường, vì thế nàng ta không lỗ.

“Không có việc gì ưu phiền, chỉ là mới vừa rồi nhìn thấy Tiểu Thiên Tôn ta lại nhớ cha mẹ ở Thanh Châu, cũng đã lâu rồi ta không nhìn thấy họ……” Mộ Lê nhu nhược đáng thương cúi đầu lau nước mắt, nhẹ giọng nghẹn ngào: “Sư tỷ chê cười.”

Làm công cụ người, Mộ Lê trong mắt Hoài Cẩn có tác dụng duy nhất chính là vì Thanh Việt Tông “Tranh lợi”, vì che giấu tâm tư phản bội sư môn vừa rồi, Mộ Lê đành bày ra một chút hiếu tâm của mình làm Hoài Cẩn cảm thấy nàng là người trọng tình trọng nghĩa nhất định sẽ trung thành với môn phái.

Mộ Lê tuy rằng sẽ không chơi cung đấu, nhưng xem nhiều phim đọc nhiều tiểu thuyết cũng có kinh nghiệm lắm.

Bất luận ở thời đại nào, để bò đến địa vị cao nhất, nếu chỉ dựa vào thực lực và sự chuyên nghiệp khi làm việc đương nhiên vẫn sẽ có nguy cơ tứ phía, tiền lang hậu hổ. Mộ Lê bị hố ra kinh nghiệm quyết định sắm vai tiểu bạch thỏ thiện lương trước mặt Hoài Cẩn.

“Hóa ra là nhớ cha mẹ.” Hoài Cẩn thở dài một tiếng, giơ tay kéo Mộ Lê dựa vào bả vai mình, nhẹ giọng an ủi: “Thời điểm ta lớn bằng ngươi cũng như vậy, cha mẹ nếu đã đưa ta đến Thanh Việt Tông đương nhiên là muốn ta có thành tựu, cách tốt nhất để hiếu kính họ là thực hiện tâm nguyện của họ, thời điểm hớ người nhà, ta sẽ coi huynh đệ tỷ muội trong tông môn là người thân, tông môn là nhà của ta.”

Mộ Lê ngoan ngoãn nghe giáo huấn: “Sư tỷ nói đúng.”

Hoài Cẩn nghiêng đầu nâng mặt nàng lên, ôn nhu nói: “Không phải nói sau khi vào hỷ kiệu không cần gọi ta là sư tỷ sao? Cô nương nếu nhớ nhà có thể lén lút gọi ta là Thanh tỷ tỷ, ta sẽ đối đãi với cô nương như thân muội muội, nhớ kỹ, bên ngoài không được gọi là sư tỷ.”

Hốc mắt Mộ Lê đỏ lên, gắt gao ôm chặt lấy Hoài Cẩn, nức nở nói: “Tỷ tỷ……”

Loại thời điểm ganh đua kỹ thuật diễn, ai chảy nước mắt trước người đấy thắng.

Hai ngày sau.

Sáng tinh mơ, Hoài Cẩn đi vào nhà đánh thức Mộ Lê đánh thức.

“Mười mấy vị cô nương đều đã ở sảnh ngoài chờ muội muội, muội muội nhanh đi chào hỏi người ta rồi về phòng ngủ tiếp cũng không muộn.”

Mộ Lê mơ mơ màng màng hỏi lại: “Giờ nào rồi?”

“Giờ Mão hai khắc.”