Chương 3

Editor: Arie

Ứng cử viên số ba tiến vào.

Nhận được kinh nghiệm từ hai vị phía trước, nàng không vội vàng dạy dỗ Tiểu Thiên Tôn, cũng không dùng mỹ thực dời lực chú ý của bé con.

“A Khiếu nhớ cha, phải không? Đám người kia xấu, đều muốn lừa gạt A Khiếu của chúng ta.” Từ mẫu số ba làm bộ mình cùng một trận doanh với Tiểu Thiên Tôn.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, nàng ta là người ở trong phòng nghỉ lâu nhất.

Nhưng nàng ta có gan đề cập trực tiếp vấn đề chính nhưng lại không cách nào giải quyết, dù sao cũng đâu mời được Thiên Tôn đến đây.

Sau đó rất nhanh nàng ta đã lại mất đi sự tín nhiệm của Tiểu Thiên Tôn, bị người hầu mời ra khỏi cửa.

Cuối cùng Mộ Lê lên sàn.

Giờ phút này Mộ Lê tuy chưa chải vuốt rõ ràng các sự kiện nhưng đã khống chế tốt cảm xúc, làm bản thân mình bình tĩnh lại.

Trước khi xuyên thư, Mộ Lê là một bác sĩ tâm lý có danh tiếng, kỹ năng tự điều tiết cảm xúc khi tiếp xúc với người bệnh phải nói là rất trâu bò.

Hiện tại Mộ Lê chỉ có thể giữ bình tĩnh, nàng cũng không xác định lúc vào có dạy được đứa nhỏ này không nữa, dù sao nàng cũng không phải bác sĩ tâm lý cho trẻ con, bệnh nhân nhỏ tuổi nhất mà nàng từng chữa trị cũng đã mười hai tuổi rồi.

Đối mặt với một đứa nhóc ba tuổi, Mộ Lê không xác định được bản thân có thể câu thông không.

Người hầu xung quanh cũng không có hi vọng gì với nàng vì từ tẩm điện tới đây, nàng không hề lộ ra một chút thái độ quan tâm nào đối với Tiểu Thiên Tôn, trên mặt cũng không có nụ cười từ mẫu, trông cứ như là tới xem náo nhiệt.

Mộ Lê giữ nguyên thái độ như vậy, ung dung bước vào phòng nghỉ.

Diện tích phòng nghỉ không lớn nhưng được trang trí vô cùng tinh mỹ, bốn phía mặt tường đều có trường minh đăng khiến căn phòng sáng như ban ngày.

Phía bắc có đặt một chiếc giường, rèm giường bằng lụa sa mỏng một bên được túm gọn bằng một dây câu dát vàng, bên còn lại đang được thả xuống.

Trong góc có một lư hương đang bốc lên khói trắng mờ ảo khiến không gian tràn đầy tiên khí.

Loại thời điểm này, dựa theo kịch bản bình thường, Mộ Lê hẳn là sẽ nhìn thấy một sườn mặt u buồn của một thiếu niên tuấn mỹ đang ngồi dựa vào mép giường. Nghe thấy tiếng bước chân nàng, thiếu niên lạnh giọng châm chọc: “Làm sao lại tới một mẫu thân nữa rồi? Chẳng lẽ bổn toạ là do các ngươi, mỗi người sinh một cái tay cái chân lắp ráp mà thành.”

Đây không phải do nàng tưởng tượng ra đâu, trong nguyên tác xác thực có câu này mà.

Sau khi nam chính trở thành bá chủ tam giới, rất nhiều thiếu phụ của Ma giới tự xưng là thân mẫu đã chạy tới, mẹ kế trong nguyên tác còn miêu tả hình tượng thiếu niên kia “một chân dài đạp trên ghế, tư thái lười biếng, mắt phượng nhìn bàn cờ…”

Mà lúc này đây, thứ mẹ kế Mộ Lê thấy chính là Tiểu Thiên Tôn chân ngắn nhỏ đang ngồi trên giường, khuôn mặt béo đô đô như bánh bao đang ngẩng lên nhìn nàng, hai mắt xinh đẹp bảy phần không kiên nhẫn, hai phần ghét bỏ cùng một phần ngạo mạn.

Ánh mắt này nếu là Long Ngạo Thiên trong nguyên tác chắc chắn sẽ thể hiện mình là một người kiệt ngạo khó thuần.

Nhưng đây chỉ là một nhãi con béo phì, một tia khí tràng Long Ngạo Thiên cũng không có.

Nàng đây là xuyên thư giả rồi?

Trước Mộ Lê đã có ba nữ nhân lên sân khấu trổ hết tài năng nhưng dạy dỗ trẻ nhỏ thất bại.

Lúc này, Tiểu Thiên Tôn đối với một khuôn mặt xa lạ cũng không còn thấy mới mẻ nữa, bé nhìn Mộ Lê vài giây rồi giẫm chân ngắn nhỏ, một lần nữa nhếch miệng khóc toáng lên.

Nhóm người hầu xung quanh đều sứt đầu mẻ trán, nếu Tiểu Thiên Tôn tức giận phá kết giới lần nữa họ cũng phải gánh trách nhiệm.

Bọn họ nhìn về phía nữ tử mới tới, dùng ánh mắt thúc giục nàng nghĩ biện pháp, hoặc chỉ cần tạm thời hoà hoãn cảm xúc của Tiểu Thiên Tôn một lát cũng tốt.

Nhưng nữ tử này không có nửa phần từ mẫu, vẻ mặt xem diễn nhìn Tiểu Thiên Tôn đang cực kỳ bi thương, một lúc lâu cũng không nói một câu trấn an.

“Ngươi……” Tiểu đạo đồng bên cạnh Tiểu Thiên Tôn đang định đứng lên lý luận với nàng thì lại thấy tiếng khóc của Tiểu Thiên Tôn nhỏ lại.

Trong phòng ngủ nháy mắt an tĩnh đi rất nhiều, tất cả mọi người đều ngừng thở, ngạc nhiên mà âm thầm quan sát thần sắc của Tiểu Thiên Tôn.

Tiểu Thiên Tôn trên giường đang lấy tay che mắt, một bên kêu khóc vài tiếng tượng trưng nhưng một bên lại xuyên qua khe hở ngón tay quan sát vẻ mặt của nữ nhân xa lạ này.

Bé tò mò vì Mộ Lê không giống ba nữ nhân vừa rồi.

Mộ Lê bất động thanh sắc tiếp tục nhìn Tiểu Thiên Tôn chăm chú.

Trong nguyên tác, nam chính có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của người khác trong một phạm vi nhất định như chỉ có thể cảm giác được một người.

Mộ Lê đoán tiểu gia hoả này giờ đang muốn xem cảm xúc của mình, bơi vì khuôn mặt phúng phính thịt của Tiểu Thiên Tôn đang hướng về phía nàng, tay nhỏ nắm lại, hai ngón chân múp míp cũng cong lên, mông còn lắc lắc với biên độ nhẹ.

Loại phản ứng này cũng không phải bé cố ý bán manh.

Nam chính Long Ngạo Thiên vốn là hậu duệ của Chúc Long Chúc Cửu Âm, là một con ngân long.

Thời điểm nó dò xét nhân tâm bốn móng vuốt sẽ siết chặt, cái đuôi sẽ không tự chủ chậm rãi lắc lư.

Nhưng lúc này nam chính còn nhỏ chưa có năng lực biến thành rồng, chỉ có thể theo bản năng mà thôi.

Xuẩn manh như này đúng là sỉ nhục của thế giới Long Ngạo Thiên.

Mộ Lê nhịn cười, cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc khẩn trương gì.

Tiểu gia hoả cũng không biết nàng là người không liên quan từ môn phái khác đến.

Nếu nàng vội vàng như ba nữ tử vừa rồi khiến Tiểu Thiên Tôn nhận ra cảm xúc khẩn trương tiểu gia hoả nhất định sẽ không vui.

Tiểu hài tử ba tuổi chưa hiểu nhiều chuyện, chỉ cần bé phát hiện ra nàng không có uy hϊếp gì đối với mình, sau đó bé sẽ không để ý tới bất luận lời nói tiếp theo nào của nàng.

Cho nên bước đầu tiên Mộ Lê làm chính là để tiểu gia hoả này đối đãi bình đẳng với nàng.

Mộ Lê muốn chờ bé con chủ động hỏi nàng là ai, bản thân dựa vào đó để thay đổi sách lược ứng xử.

Nhìn một lúc lâu, Tiểu Thiên Tôn lại bắt đầu nức nở lớn hơn, khuôn mặt béo béo gục xuống gối đầu nhưng lại hơi nghiêng sang một bên, vẻ mặt yếu đuối mong manh muốn được trấn an.

Bé muốn nữ tử xa lạ này chủ động dỗ bé cơ.

Mộ Lê lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới này tiểu tử này còn biết hướng nàng tới dỗ.

Thật là có vài phần bóng dáng Long Ngạo Thiên phúc hắc kia.

Nhìn kỹ, tiểu tử này ngũ quan tinh xảo, nếu không phải béo đến mức lộ ra ba ngấn cằm thì dung mạo hẳn là rất đáng tán thưởng.

Đang lúc Mộ Lê quan sát bé, bé cũng đồng thời xoắn xuýt cảm nhận cảm xúc của nàng ấy.

Vừa rồi bé nhạy bén phát hiện ra Mộ Lê giật mình, Tiểu Thiên Tôn lập tức thu hồi biểu tình nhu nhược uỷ khuất, chống người ngồi dậy, mặt béo ngẩng lên siêu hung nhìn về phía nàng.

Không xong.

Tiểu Thiên Tôn không sợ nàng.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thế này, Mộ Lê quay đầu nhìn về phía người hầu bên cạnh: “Kỳ Khiếu từ giữa trưa bắt đầu không ngoan sao? Cụ thể là chính ngọ mấy khắc?”

Lời vừa nói ra, toàn bộ người hầu trong phòng ngủ đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Không…… Không ngoan?

Tiểu Thiên Tôn lớn như vậy còn chưa từng có người dám nói hắn không ngoan!

Ngay cả Thiên Tôn luôn xụ mặt cũng luôn khen Tiểu Thiên Tôn là tiểu bảo bối ngoan nhất.

Nhóm người hầu hoảng sợ quan sát phản ứng của Tiểu Thiên Tôn, sợ bé đột nhiên bị chọc giận lại làm nổ kết giới.

Kết giới Lăng Vân sơn không chịu nổi Tiểu Thiên Tôn bạo nộ lần nữa đâu!

Nữ nhân này đang làm gì vậy!

Nhóm người hầu khó tin dùng đôi mắt gắt gao trừng Mộ Lê, nhanh chóng lắc đầu với nàng ý bảo nàng không được nói hai chữ “không ngoan”.

Tiểu Thiên Tôn chính là tiểu bảo bối ngoan nhất trên đời!

Mấy tháng trước, Tiểu Thiên Tôn chạy đến thảo dược cốc, hái một cây nấm kịch độc đút cho cha bé ăn.

Cha bé suýt chút nữa chết vì lòng hiếu thảo của bé nhưng sau đó vẫn luôn khen bé ngoan cực kỳ.

Lúc này một nữ nhân xa lạ mà dám nói bé không ngoan.

Uỷ khuất như vậy sao Tiểu Thiên Tôn có thể nhẫn?

Hiển nhiên không thể.

Nhưng tiểu gia hỏa này mới ba tuổi, Mộ Lê hỏi “Cụ thể khi nào bắt đầu không ngoan”, lượng tin tức này đối với bé quá lớn.

Đầu Tiểu Thiên Tôn bị quá tải.

Bé ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Mộ Lê.

Còn Mộ Lê thì tiếp tục nói với người hầu: “Các ngươi phải bẩm báo đúng sự thật, không được bao che, ta biết Kỳ Khiếu là Tiểu Thiên Tôn của Lăng Vân sơn các ngươi nhưng các ngươi cũng biết ta là trưởng lão Tử Giám Cốc (nơi giám sát trẻ), bất kể đứa trẻ nào dưới 7 tuổi kể cả Tiểu Thiên Tôn cũng đều do ta quản, đứa bé nào không ngoan quá một canh giờ rưỡi đều phải đến cốc ta ngồi tĩnh tâm tu luyện!”

Người hầu đã sợ ngây người, không biết phải diễn theo như thế nào.

Mộ Lê bảo trì nội tâm bình tĩnh, tận lực không cho tiểu mập mạp trên giường phát hiện nàng chột dạ, nàng tiếp tục mặt không đỏ tim không đập nói chuyện cùng nhóm người hầu.

Nhưng đồng đội heo quá ngu xuẩn, nàng nói hết mười mấy giây không có ai đáp lời.

Vì không để Tiểu Thiên Tôn phát hiện không ai phản ứng nàng, nàng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục diễn kịch một người.

Nàng thanh thanh giọng hỏi người hầu: “A, đúng rồi, Tiểu Thiên Tôn của các ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nhóm người hầu vẫn chưa phản ứng kịp.

Tiểu Thiên Tôn trên giường cũng không chịu đựng nổi nữa.

Bé kích động xoay người bò đến mép giường, thanh âm đượm hơi sữa, mồm miệng không rõ ràng cướp lời: “Bảy…… Bảy tuổi! Bổn tọa bảy tuổi!”

“Phốc …”

Tiểu gia hoả này cư nhiên có ý đồ giả bộ mình đã bảy tuổi để thoát khỏi chế tài, Mộ Lê suýt chút nữa cười ầm lên. Nhưng ngay sau đó nàng lại nhịn lại.

Không thể cười ra tiếng, cần phải bảo trì nghiêm túc.

“Tiểu Thiên Tôn bảy tuổi? Chẳng lẽ điển tịch trong cốc chúng ta ghi sai rồi?” Mộ Lê xụ mặt nhìn về phía Tiểu Thiên Tôn ‘bảy tuổi’, hai mắt nguy hiểm trầm giọng hỏi: “Vậy mấy năm trước con mấy tuổi?”

Tiểu Thiên Tôn rùng mình, ánh mắt như lâm đại địch.

Bé thành thật đếm đếm một chút, thậm chí có thể đếm tới một trăm.

Nhưng bé vẫn không biết trước bảy tuổi là bao nhiêu tuổi.

Vì thế khuôn mặt bánh bao vừa rồi còn kiêu ngạo giờ lại rất ngoan ngoãn.

Tiểu Thiên Tôn cúi đầu giơ ngón tay múp thịt của mình ra, xoè bảy ngón nhưng suy tư nửa ngày vẫn không có đáp án. Bé ngẩng đầu nhìn Mộ Lê rồi giơ tay chỉ về phía người hầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời:

“Bằng tuổi hắn!”

Mộ Lê: “……”

Đây là tố chất tâm lý cường đại của tiểu Long Ngạo Thiên sao!

Mặt không đỏ tim không đập mà nói chính mình mấy năm trước bằng tuổi với một đạo đồng 14 tuổi!