Chương 4: Mèo con x ảnh đế hắc hóa (4)

Edit: Miên

Beta: Dominic

Ad Mễ: Chờ hơi lâu đúng hơm mng, khum sao, sau này tụi mình sẽ bão chương nhiều nhiều 😎😎😎

Sắp có 1 bộ tu tiên mới ra lò, ai hóng hơm nè:33333333

__________________________

Cốc Tiểu Hoa chính thức được Lâm Hoặc đưa về nhà, lúc này cô đang ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng bồn tắm nước nóng đầu tiên trên thế giới.

Lâm Hoặc nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt kỳ quái.

Bàn tay to của chú mèo con, tựa lưng vào chậu nước, một phần lớn cơ thể ngâm trong nước, một chân vắt đặt ở bên ngoài, một chân còn lại che đầu, và đôi mắt màu xanh lam đang nheo lại một cách thoải mái..., buồn ngủ.

"Thành tinh rồi chăng..."

Anh lắc đầu, chọc nhẹ Cốc Tểu Hoa, "Tiểu Hoa, tự mình đi tắm đi. Tôi có việc phải làm. Chốc nữa lau khô cho em được không?"

Cốc Tiểu Hoa rất nóng lòng muốn anh rời đi, vì vậy cô hiếm khi mở miệng kêu meo meo.

Lâm Hoặc có thể vẫn cảm thấy bất an nên mở toang cửa phòng tắm để có thể nghe thấy tiếng động bất cứ lúc nào.

Cốc Tiểu Hoa liếc nhìn anh, khi thấy anh rời đi, cô đặt hết tâm tư vào hệ thống.

"Số 7, người khôn cho đi có ý nghĩa gì? Có phải linh hồn của chính con mèo vẫn còn ở trong cơ thể, đúng không?"

Số 7 chậm rãi nói: "Hệ thống của chúng ta chỉ tiếp nhận nguyện vọng của người đã khuất. Tình huống của người hứa nguyện cũng giống như vật chủ, nhưng tạm thời không có khả năng đầu thai."

Khóe miệng Cốc Tiểu Hoa giật giật: "Chính là, con mèo này sẽ ở nơi nào không biết, dưới dạng linh hồn, nhìn ta làm nhiệm vụ, nếu đáp ứng nguyện vọng của nó, sẽ ban thưởng ngẫu nhiên sao?"

"Ký chủ đại nhân, cô thật thông minh!"

Dù đã lường trước tình huống này từ lâu nhưng cô vẫn không thoải mái khi nghe câu trả lời khẳng khái, như thể cuộc đời mình được truyền hình trực tiếp trước mặt công chúng.

Số 7 hiếm thấy thông minh một lần: "Ký chủ đại nhân, đừng lo lắng, ta và người hứa nguyện sẽ không do thám đời tư của ngài, mà sẽ chỉ biết những thứ liên quan đến nhiệm vụ."

Cốc Tiểu Hoa cảm thấy thoải mái hơn một chút, "Ta hy vọng như vậy."

Giọng nói của cô lạnh lẽo, số 7 run rẩy, nịnh nọt nói: "Ký chủ đại nhân, mau xem qua phần thưởng cùng bản tóm tắt cốt truyện, nhất định rất hữu dụng."

Sau khi giải quyết mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng, Cốc Tiểu Hoa hoàn toàn thoải mái.

Cô mở chiếc ba lô trên bảng điều khiển ảo, một hộp quà màu tím nằm trong đó.

"A? Đại khái là như vậy."

Cô cười nhẹ, không lấy cái gọi là phần thưởng để tâm. Có thể đó là một số đạo cụ nâng cao giá trị sự thân thiết. Nếu bạn tích lũy một tá trong số đó, nó được tính là 1 điểm.

Số 7 tự hào cho biết: "Tất nhiên, đừng nói gì đến chuyện khác, chúng tôi các nhà phát triển là những siêu thần trong việc khen thưởng."

Cốc Tiểu Hoa mở hộp quà ra, đèn sáng một lúc khiến cô vô thức nheo mắt.

Tích ——

[Chúc mừng ký chủ có được một vật phẩm "Khỏe như trâu". 】

Cốc Tiểu Hoa:...

Dường như có hy vọng cho sự trở lại trả thù.

"Tiểu Hoa, em đã tắm sạch chưa?"

Giọng nói của Lâm Hoặc càng ngày càng gần, cô nhanh chóng dùng bàn chân của mình, dùng nước lau mặt, dùng bàn chân gõ vào thành chậu, phát ra tiếng nổ.

Lâm Hoặc sửng sốt ngay khi bước vào, "Tiểu Hoa vẫn tự mình rửa mặt."

Anh lấy một chiếc khăn tắm mới, bế con mèo con ướt lên và cẩn thận tránh bàn chân bị thương của cô.

Nhà của anh nhỏ, có một phòng ngủ và một phòng khách, trang trí cũng đơn giản, Cốc Tiểu Hoa được bế trên ghế sô pha, còn Lâm Hoặc nhẹ nhàng giúp cô lau khô người.

"Tôi có một món quà nhỏ cho em, tính là lễ gặp mặt cũng như chính thức chung sống."

Lâm Hoặc dùng khăn tắm quấn chặt lấy Cốc Tiểu Hoa, ôn hòa nói.

Cốc Tiểu Hoa ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.

Người đàn ông cúi đầu quay lưng về phía ánh đèn, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy lúm đồng tiền.

Lâm Hoặc lấy một thứ gì đó từ trong túi ra đeo nó vào đầu của Cốc Tiểu Hoa, cô vô thức tránh né, nhưng đã bị bàn tay to lớn của Lâm Hoặc giữ chặt.

"Tiểu Hoa, ngoan, đừng nhúc nhích."

Cốc Tiểu Hoa nhe răng không thể cử động dù muốn, vậy tại sao bây giờ không dứt khoát sử dụng "khỏe như trâu"?

Đầu bị ngứa những vùng không có lông đặc biệt nhạy cảm. Cô dường như cảm thấy hơi ấm.

"Kích thước khá thích hợp."

Lâm Hoặc nhìn cô ấy một cách cẩn thận và lẩm bẩm một chút.

Anh đặt chiếc gương trước mặt Cốc Tiểu Hoa, "Nhìn xem có thích hay không?"

Mèo con nghiêng đầu bất động nhìn mình trong gương, chiếc mũ len màu xanh lá cây thuần khiết tương phản với màu sắc của cơ thể khiến nó trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Lâm Hoặc cười nham nhở, với một ngón tay móc nhẹ, đôi tai mềm mại của chú mèo con thò ra khỏi lỗ trên chiếc mũ.

Mũ xanh?!

Cốc Tiểu Hoa nhấc chân lên muốn thoát khỏi nó, nhưng cô lại sững người khi nghĩ đến cơn gió thổi qua đầu mình.

Cô cứng ngắc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lâm Hoặc dường như nhìn thấy sự ép buộc trong đôi mắt xanh đó, anh ta ho nhẹ, trong tiềm thức giải thích, "Trong nhà chỉ có màu này, tôi chuẩn bị hơi vội. Cũng may, nó còn nhỏ, nên móc hầu bao..."

Cốc Tiểu Hoa lại mở to mắt.

Chiếc mũ xanh này thực sự là do Lâm Hoặc chính anh ta đan?! Một nam phụ hắc hóa sẽ đan len sao?!

Lâm Hoặc có thể không biết tại sao anh ấy