Chương 3: Bé mèo con × Ảnh đế hắc hóa (3)

Edit: Tiểu Manh

Ad cute hột me: Xin lỗi cả nhà vì bây giờ mới đăng chương mới ạ.

Theo dõi phần Thông báo mới để biết lịch đăng truyện nha.

Cốc Tiểu Hoa không nghĩ ra, vì sao chiến thuật lôi kéo của mình lại bị phản tác dụng như vậy.

Cuối cùng hai vuốt nhỏ vỗ vỗ, đưa ra kết luận: "Chiến thuật không có vấn đề, khẳng định là hệ thống làm vật thí nghiệm, tồn tại lỗ hổng!"

Số 7 khϊếp sợ, nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng là chiến thuật có hố."

Cốc Tiểu Hoa không nghe thấy, âm thầm quyết định tiến hành chiến thuật đến cùng.

Liên tiếp vài ngày, cô đều ngồi chờ ở dưới lầu nhà Lâm Hoặc, nhận được cảm giác tồn tại từ hắn, ngay cả bác bảo vệ cổng cũng quen mặt cùng lăn lộn với cô.

Công phu không phụ tâm mèo, lúc bắt đầu Lâm Hoặc thấy cô, trong kinh ngạc còn mang theo một tia không được tự nhiên.

Nhưng rất nhanh, chỉ cần một người một mèo đối mặt với nhau, độ thân mật đã tăng thêm 1 điểm.

Cốc Tiểu Hoa hài lòng nhìn giao diện giả thuyết, độ thân mật 12, độ hắc hóa 42.

Suốt bốn ngày, độ thân mật có thể xem như là leo lại lên 2 chữ số.

Chỉ là độ hắc hóa này...thế nhưng mới giảm xuống 1!

"Vấn đề tâm lý, quả nhiên còn cần dựa vào sự kiện cụ thể mà giải quyết."

Cốc Tiểu Hoa nhìn thoáng qua sắc trời, đoán chừng Lâm Hoặc sắp về nhà.

Cô lười biếng duỗi lưng một cái, thuận miệng ngậm một bông hoa vừa nở ở bên cạnh vào trong miệng, lắc lắc cái đuôi, quen cửa quen nẻo đi đến cửa ra vào tiểu khu.

"Meo!"

Chưa đi được hai bước, đã bị một tiếng mèo kêu bén nhọn chói tai ngăn lại.

Cốc Tiểu Hoa híp mắt đánh giá mèo lớn lông dài màu đen phía trước, hình thể thật lớn, mắt trái còn có vết sẹo, khí thế hung ác lộ ra ngoài, khí thế mười phần.

Không tốt! Đây là đến gây sự!

Chuông cảnh báo trong lòng cô kêu vang mãnh liệt, ngoài miệng vừa dùng lực một chút, cành hoa trực tiếp cắt thành hai nửa rơi xuống bên chân.

Bộ lông toàn thân mèo lớn xù lên, vèo một cái nhào về phía cô.

Lâm Hoặc đè thấp vành nón, bước chân nhẹ nhàng đi về nhà, âm thầm chờ mong, hôm nay bé mèo con sẽ mang hoa gì đến gặp mình.

Nói đến cũng kỳ quái, mèo khác đều là tặng cá tặng chuột, còn con này lại không giống, mỗi ngày ngậm đóa hoa, hoan nghênh hắn về nhà, ăn uống no đủ thì vung đuôi nhỏ, vô tình rời đi.

Lâm Hoặc cười khẽ, càng nghĩ càng giống tiểu tra miêu.

"Tiểu Lâm đã trở lại?" Bác bảo vệ cổng cười tủm tỉm chào hỏi.

Lâm Hoặc gật đầu với ông: "Con vừa tan tầm."

"Hôm nay sớm, bé mèo con còn chưa đến đâu."

Dưới chân anh dừng một chút: "Còn chưa đến?"

"Chắc cũng sắp đi! Bình thường cũng vào giờ này," Bác bảo vệ nhìn đồng hồ, nhiệt tình tiếp đón anh vào cửa phòng bảo vệ, "Nếu không con vào chỗ của bác chờ?"

"Không được, con đi về trước lấy chút thức ăn cho mèo cho em ấy."

Bác bảo vệ nhìn bóng dáng bước chân Lâm Hoặc vội vàng, nhịn không được nói thầm: "Một người một mèo, tình cảm ngược lại khá tốt, sao không trực tiếp nhận nuôi nhỉ?"

Lâm Hoặc lấy thức ăn cho mèo mới mua ngày hôm qua, ngồi xuống bên cạnh bồn hoa mà Cốc Tiểu Hoa nằm bò mỗi ngày, một lần chờ chính là nửa giờ.

Anh nhíu mày, ném thức ăn cho mèo vào thùng rác, thấp giọng nói: "Tiểu tra miêu, không quen biết!"

Tích ——

Độ thân mật giảm xuống 2 điểm.

Cốc Tiểu Hoa mới vừa chạy trốn dưới vuốt của mèo lớn, nhịn không được gào khóc một tiếng, sao làm mèo lại khó như vậy!

Cô tức giận gào thét bò dậy, móng vuốt vô cùng đau đớn, nhớ năm đó thời điểm cô làm nữ cường nhân, giá trị vũ lực cũng có, từng đánh nhau gây rắc rối, giẫm đạp chơi đùa lưu manh, trước nay chưa bao giờ ăn thiệt thòi.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, thế nhưng cô sẽ có một ngày bị một con mèo lớn ức hϊếp?

Cô càng nghĩ càng giận, bản thân cũng đã như vậy! Lâm Hoặc còn lặp đi lặp lại đùa bỡn giá trị thân mật!

Cô xoay người bấu ở trên hàng rào, muốn đi đường tắt đến hỏi Lâm Hoặc một chút, rốt cuộc cô làm gì làm hắn thất vọng như vậy!

"Đánh nhau?"

Cốc Tiểu Hoa đột nhiên bị nhấc lên giữa không trung, giọng nói quen thuộc không còn ôn hòa ngày trước, lại có chút lạnh lẽo.

Lâm Hoặc liếc mắt nhìn thùng giấy bị xé vụn, hộp thức ăn nhỏ lật ngã trên mặt đất, bên trong thức ăn cho mèo không dư thừa một viên.

Bé mèo con trên tay, chân trước bên trái bị rách một vết thương lớn, máu dính vào trên bộ lông màu trắng, bện lại thành một chùm.

Oán khí của Cốc Tiểu Hoa chưa tan, cũng không tính toán để ý đến anh.

Lâm Hoặc nhìn bé mèo con giãy giụa ở giữa không trung, thở dài, ôm toàn bộ cô vào trong ngực, ôn nhu nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi dẫn em đi gặp bác sĩ."

Quanh thân bị mùi bột giặt nhàn nhạt bao vây, Cốc Tiểu Hoa dừng một chút, tâm tình bực bội lập tức được trấn an.

Cô nắm chặt tay áo của Lâm Hoặc, an tĩnh chôn mặt vào, vì mới vừa rồi cảm xúc mất khống chế mà cảm thấy xấu hổ, bản thân cũng đã bao nhiêu năm không để lộ cảm xúc ra ngoài, vậy mà ngay lúc này đã bị phá vỡ.

Lâm Hoặc nhìn bộ dáng cô ngoan ngoãn cười cười, nhân cơ hội sờ sờ lên phía sau lưng cô.

Ánh mắt quái dị dừng ở trên đầu cô một lát.

Anh gãi gãi gương mặt, hẳn là không sao đi...Trong chốc lát vẫn là cho bác sĩ nhìn một chút xem sao.

Thời điểm trước khi anh đi, liếc thấy bông hoa bị cắn đứt trên mặt đất, cánh hoa màu trắng nhuỵ màu vàng, phía trên còn mang theo một chút vết máu, Lâm Hoặc sửng sốt một chút, cúi người nhặt lên, cẩn thận bỏ vào túi.

Tích ——

Độ thân mật tăng lên 3 điểm.

Cốc Tiểu Hoa:???

Quả nhiên hệ thống có lỗ hổng nha!

Số 7 ủy khuất, nó thật sự rất khỏe mạnh!

Phụ cận tiểu khu có bệnh viện thú cưng, rất nhanh Cốc Tiểu Hoa đã được đưa vào băng bó.

"Rách một vết thương miệng nhỏ, không tổn thương đến gân cốt, tĩnh dưỡng hai ngày là được."

Bác sĩ là một cô gái trẻ tuổi, mang một bộ kính gọng đen.

Lâm Hoặc tiếp nhận Cốc Tiểu Hoa, ôm cô vào trong khuỷu tay, yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vốn dĩ Cốc Tiểu Hoa cự tuyệt bị ôm, nhưng chân trước của cô bọc một tầng băng gạc thật dày, giống cái chày gỗ, đừng nói đi bộ, chỉ đứng thôi cũng không nắm giữ cân bằng tốt được.

Lâm Hoặc muốn nói lại thôi: "Bác sĩ Dương, đầu của em ấy..."

Đầu?

Đầu làm sao vậy?

Cốc Tiểu Hoa nghi hoặc duỗi vuốt, muốn sờ một chút, kết quả nửa đường bị Lâm Hoặc chặn đứng, móng vuốt bị nắm không thể động đậy.

"Phụt..." Bác sĩ Dương không nhịn được cười ra tiếng, cô ấy nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của mình cho thỏa đáng, "Khụ khụ, không có gì, qua một thời gian sẽ mọc dài ra."

Mọc dài ra?

Cốc Tiểu Hoa đột nhiên có loại dự cảm không tốt, càng muốn sờ sờ đầu của mình, cô không an phận giãy giụa trong khuỷu tay Lâm Hoặc.

Lâm Hoặc bất đắc dĩ cầm móng vuốt nhỏ trong tay: "Đừng nhúc nhích, tôi lấy gương cho em, ngoan một chút."

Cốc Tiểu Hoa vừa nghe, thành thật, bất động, ngửa đầu chờ mong nhìn anh.

Bác sĩ Dương ồ lên một tiếng, "Thật đúng là nghe hiểu."

Lâm Hoặc cong cong khóe miệng: "Ừm, em ấy tương đối thông minh, bác sĩ Dương, xin hỏi có gương không?"

"Có có, tôi lấy cho anh."

Bác sĩ Dương bối rối đi vào văn phòng, tai đỏ bừng.

Nam nhân bên ngoài thật đẹp trai, cười càng đẹp trai hơn! Nhưng sao lại thấy quen mặt như vậy?

Rất nhanh cô ấy đã tìm một cái kính trang điểm nho nhỏ đến đây.

"Trong chốc lát nhìn thấy mình..."

Lâm Hoặc rối rắm mở miệng, nửa ngày cũng không tìm ra được từ thích hợp.

Cốc Tiểu Hoa nhẹ nhàng cắn tay áo của anh một chút, sốt ruột lắc lắc đuôi, nếu không phải một móng vuốt bị thương, phảng phất giây tiếp theo là có thể nhảy dựng lên.

Lâm Hoặc bất đắc dĩ một tay ôm chắc Cốc Tiểu Hoa, một tay đưa kính trang điểm đến trước mặt cô.

Không biết vì sao, anh cảm thấy sau khi bé mèo con thấy gương, sẽ chịu đả kích lớn.

Đây là lần đầu tiên Cốc Tiểu Hoa nhìn thấy khuôn mặt mình rõ ràng.

Khuôn mặt tròn ú, đôi mắt xanh thẳm vừa tròn vừa to, cái mũi phấn nộn, mặt màu trắng tai xám nhạt.

Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Chỉ là...

Bé mèo con trong gương, trên đầu trọc một mảng nhỏ! Lộ ra đầu nhỏ trụi lủi!

Cô khϊếp sợ nhìn gương, trách không được cảm thấy gió thổi đầu lạnh!

Vốn đang nghĩ thân thể mình quá yếu, di chứng đánh nhau, không nghĩ tới thế nhưng thật sự bị con mèo lớn kia nắm! trọc!!

Lâm Hoặc nhìn bé mèo con ngây ngốc sững sờ, trong ánh mắt tròn xoe tràn đầy không thể tin tưởng, phảng phất không phải nhìn thấy mình trong gương, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười.

Tích ——

Độ thân mật tăng lên 1 điểm.

Cốc Tiểu Hoa đột nhiên hoàn hồn, quay đầu trừng mắt liến nhìn hắn một cái, người này quá có sở thích xấu xa.

"Tiểu tra miêu, lại không phải tôi nắm, còn tức giận với tôi."

Lâm Hoặc cười khẽ, muốn chạm lên cái mũi của cô một chút.

Cốc Tiểu Hoa nghiêng đầu tránh thoát đi, anh mới là tiểu tra miêu! Cả nhà anh đều là tiểu tra miêu!

Cô trực tiếp vùi mặt mình vào trong móng vuốt giận dỗi, nhắm mắt làm ngơ!

Lần khuất nhục này cô nhớ kỹ, một ngày nào đó, cô cũng phải nắm trọc con mèo lớn kia!

Tiếng Lâm Hoặc buồn cười, theo ngực phập phồng truyền vào tai Cốc Tiểu Hoa.

Ngay sau đó đã nghe thấy hắn nói: "Tiểu tra miêu, em bị thương, ở bên ngoài không tốt, nếu không ngại tôi hay đi công tác, em nguyện ý được tôi nhận nuôi không?"

Cốc Tiểu Hoa sửng sốt một chút, không nghĩ tới hiệu quả cô muốn đã đạt tới như vậy!

Cô vốn đang tính toán lại xoát độ hảo cảm hai ngày, lại đến như gần như xa.

Cũng xem như nhờ họa được phúc đi, nhưng cái giá phải trả có chút lớn, cô nâng đầu nhỏ trọc lóc của mình lên, khóc không ra nước mắt.

Lâm Hoặc khẩn trương nhìn cục lông nhỏ không phản ứng chút nào trong ngực.

Bác sĩ Dương cười một tiếng, cô ấy vẫn là lần đầu tiên thấy, nhận nuôi thú cưng còn phải hỏi suy nghĩ của thú cưng.

"Vừa rồi tôi đã giúp bé mèo con kiểm tra một chút, thân thể khỏe mạnh, nếu ngài thật sự muốn nhận nuôi, qua một đoạn thời gian thời điểm đến mở băng gạc, có thể trực tiếp chích ngừa vắc-xin phòng bệnh."

Lâm Hoặc không lên tiếng, chỉ lễ phép gật gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ ở trên người Cốc Tiểu Hoa.

Bác sĩ Dương lắc lắc đầu, đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng có chút ngốc.

Nhưng mà giây tiếp theo, cô ấy đã cảm thấy mặt mình vang lên tiếng chát chát, đau đến nóng rát.

Chỉ thấy mèo con trong khuỷu tay Lâm Hoặc, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra một con mắt, vươn móng vuốt hoàn hảo ra, nhẹ nhàng ôm lấy quần áo của hắn, nãi thanh nãi khí* kêu một tiếng: "Meo."

[* Nãi thanh nãi khí (奶声奶气): chỉ âm thanh của trẻ nhỏ.]

Đôi mắt của bác sĩ Dương trợn tròn, thần! Cô ấy làm bác sĩ thú cưng nhiều năm như vậy, không phải chưa thấy qua động vật có linh tính, nhân tính hóa như vậy vẫn là con đầu tiên!

Nhưng mà Cốc Tiểu Hoa thầm nghĩ hiện tại lấy thân thể của cô vừa yếu ớt vừa nhỏ nhắn và không đầy đủ thông tin, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể canh giữ bên người nhân vật mục tiêu, đối phương đưa cây thang qua, cô cũng không cần phải làm ra vẻ.

Trong lòng Lâm Hoặc vui vẻ, trên mặt cũng không lộ, chỉ là cánh tay ôm Cốc Tiểu Hoa chặt thêm một chút.

Anh nhìn nhìn đóa hoa vằn sáng màu trên lưng mèo con, lại theo bản năng niết túi quần của mình, cười nói: "Tiểu tra miêu, về sau em tên là Tiểu Hoa đi."

Tích ——

【 Độ thân mật tăng thêm 1 điểm, tổng cộng 15 điểm, tóm tắt nội dung cốt truyện ( 2) đã giải khóa. 】

Cốc Tiểu Hoa ồ một tiếng, trên giao diện giả thuyết, cột tóm tắt nội dung cốt truyện kia, quả nhiên lại sáng một ô vuông.

Hóa ra độ thân mật này còn có chút hữu dụng, không đợi cô kinh ngạc xong, lại nghe thấy tích một tiếng.

【 Ký chủ kích phát nhiệm vụ che giấu —— nhận nuôi, rơi xuống một phần thưởng ngẫu nhiên, hộp quà đã để vào ba lô, phần thưởng này là người cầu nguyện đưa tặng, tin nhắn đặc biệt: Làm tốt lắm*. 】

[* Nguyên văn 'Cán đắc phiêu lượng'(干得漂亮): từ ngữ thông dụng trên internet, thường được sử dụng trong các trò chơi, có thể được ca ngợi hoặc hạ bệ, và được sử dụng nhiều hơn để chế nhạo đồng đội.]

Cốc Tiểu Hoa:???

Phần thưởng ngẫu nhiên? Người cầu nguyện? Làm tốt lắm?