Chương 28: Bé mèo con x Ảnh đế hắc hóa (28)

Edit: Minh Ngọc

==========================

[Nhiệm vụ nguy hiểm] Trong phòng khách sạn của đoàn phim, một người một mèo đang im lặng giằng co không tiếng động.

Mèo nhỏ mặt béo rúc vào trong góc sô pha, đem chính mình cuộn thành một quả bóng, chỉ lộ ra phần lưng tròn xoe của mình, cái đuôi màu xám nhạt không kiên nhẫn lắc qua lắc lại.

Ánh mắt nóng hầm hập mãnh liệt ở phía sau làm toàn thân cô không thoải mái.

Phía bên kia, Lâm Hoặc ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trên tay cầm một ly trà, vừa uống trà vừa quan sát Cốc Tiểu Hoa.

Chính anh cũng biết suy nghĩ của mình quá mức điên khùng, nhưng từ đầu đến cuối lại không có cách nào dừng lại.

Thậm chí đôi khi anh nghĩ, có phải hay không chính bản thân quá mức để ý đến Tiểu Tra Miêu, mới có thể tưởng tượng ra loại khả năng này.

Vương Phàm vẫn luôn không hiểu, tính tình giống anh như này, trước đây tại sao lại vì Lý Khuynh Hân mà tiến vào giới giải trí.

Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, cô ta thoáng chốc đã cho anh một chút ấm áp.

Khi anh khoảng 5 tuổi, cha mẹ đột nhiên qua đời, bởi vì được hưởng một khối tài sản lớn, được họ hàng thân thích nhận nuôi, thế nhưng đó là khoảng thời gian khó khăn và đen tối nhất trong cuộc đời anh, cả người đều chậm chạp u ám.

Không có người bạn cùng tuổi nào thích cái dáng vẻ này của anh.

Cũng chính vào thời gian này, anh gặp được Lý Khuynh Hân, đứa trẻ đầu tiên chủ động nói chuyện cùng anh.

Cô ta tựa như một tiểu tinh linh, bỗng nhiên xuất hiện lại nhanh chóng rời đi.

Vậy nên sau này khi biết được cô ta gia nhập vào giới giải trí, anh cũng theo đó gia nhập vào.

Nhưng mà,... không biết là trí nhớ xảy ra vấn đề hay là sự thật chính là như vậy, sau khi tiếp xúc qua vài lần với Lý Khuynh Hân, liền phát hiện ra cái gọi là tiểu tinh linh đều là do chính mình hồi tưởng.

Lý Khuynh Hân giống như những người họ hàng thân thích kia, bản chất đều là dối trá, lừa gạt.

Sự ấm áp mà anh vẫn luôn dựa vào có thể đều là giả.

Ý nghĩ này làm cho anh thống khổ mê mang đến nỗi rơi vào điên cuồng, tự lừa dối chính bản thân mình.

Nhưng mà anh gặp được Tiểu Tra Miêu.

Lần đầu tiên anh biết, thì ra chính mình phải đòi hỏi, lần đầu tiên biết chính mình cũng cần được bảo vệ, cũng là lần đầu tiên biết được tình bạn mới là chân chính ấm áp.

Khi nhận ra được tuổi thọ của động vật rất ngắn, anh đã rất hoang mang, thức trắng một đêm, lo được lo mất, anh không muốn mất đi người thân duy nhất của mình.

Đúng vậy, chính là người thân.

Không biết từ khi nào, Tiểu Tra Miêu đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Có lẽ là lúc tặng hoa cho anh, có lẽ là khi cùng anh cười đùa, có lẽ là khi bảo vệ anh, dĩ nhiên cũng có thể là lúc suýt nữa bị các con mèo khác cướp đi.

Tóm lại, anh đã lâm vào nỗi sợ hãi vô cùng lớn, khi đó hận không thể đem Tiểu Tra Miêu trở thành vật trang sức đem theo bên mình mỗi ngày.

Cho đến khi anh gặp được Cốc Tiểu, cảm xúc quen thuộc mãnh liệt ấy khiến anh vô cùng lưu tâm.

Chậm rãi, anh phát hiện, Cốc tiểu cùng Tiểu Tra Miêu của mình như có như không có chút liên hệ.

Chẳng hạn như các cô từ trước đến nay chưa từng cùng nhau xuất hiện, cả hai đều thích đồ ăn vặt, thậm chí các cô ấy đều biết khẩu vị của chính mình.

Cùng với ngày đầu tiên gặp gỡ đó, anh khẳng định chắc chắn rằng bản thân không hoa mắt, Tiểu Tra Miêu thực sự đi theo anh tới quán cơm gia đình kia, thế nhưng lúc anh đi tìm lại gặp được Cốc Tiểu.

Chỉ là khi đó anh cảm thấy ý nghĩ này thật là nực cười, hơn nữa Tiểu Tra Miêu của mình thực ngốc, nên rất nhanh anh liền quên đi cái suy đoán này.

Lâm Hoặc nghĩ vậy, liền nhịn không được cười một tiếng.

Xem ra người ngốc hẳn là anh mới đúng, mèo ngốc nào sẽ đi mở khóa di động, sẽ liên lạc với người khác, còn có thể tìm tòi video!

"Mày còn muốn giả bộ tới khi nào?"

Trong phòng yên tĩnh vang lên một tiếng ngáy nhỏ trả lời anh.

Lâm Hoặc sửng người một chút, bỏ chén trà trong tay xuống, chậm rãi bước tới gần Cốc Tiểu Hoa.

Chỉ thấy mèo nhỏ không biết ngủ từ khi nào, cẳng chân nhỏ còn co lại.

Anh khảy khảy vào lỗ tai mèo, mi mắt của mèo nhỏ thoáng chốc run lên.

Lâm Hoặc nhướng mày, ngón tay lại chọc chọc vào cái mũi nhỏ phấn nộn của cô.

Mèo nhỏ khẽ há miệng thở dốc, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, giây tiếp theo liền giả bộ xoay người về phía ghế sô pha.

Tích-------------------

[Độ thân mật tăng thêm 1 điểm, độ hắc hóa giảm xuống 3 điểm]

Lâm Hoặc thấy thế liền suýt chút nữa cười ra thành tiếng, anh ho nhẹ một cái, thấp giọng nói: "Kỹ thuật diễn của em so với tôi tốt hơn, được, nếu em muốn chơi, tôi liền chơi cùng."

Giả bộ cái gì! Chơi cái gì! Còn có con số này sao lại thay đổi!

Cốc Tiểu Hoa không thể nhắm mắt được nữa, Lâm Hoặc đã phát hiện ra gì rồi! Đúng không!

"Số 7, hệ thống của các ngươi có cách nào đối phó với loại tình huống này không?"

"Có đấy, thưa ngài, dù sao thì chúng ta cũng là hệ thống có nhân tính, vẫn luôn chú trọng đến quyền lợi của người sử dụng."

Cốc Tiểu Hoa vui vẻ: "Là cái gì, có thể đăng ký sử dụng không?"

Số 7 do dự nói: "nhà sản xuất nói đây là vũ khí bí mật, cho nên trừ anh ta ra, không có ai biết được tình huống cụ thể, còn sử dụng,... Cô phải chứng minh được đối tượng mục tiêu quả thật có điều hoài nghi đối với cô, bằng không không thể xin được."

"Lâm Hoặc khác thường thế này, còn không thể chứng minh được sao?"

"Mặc dù rất xin lỗi, nhưng thực sự không thể chứng minh, mong ngài có thể tìm thêm chứng cứ xác thực khác."

Cốc Tiểu Hoa:....

Liền như này? Nhân tính hóa là như này! Nhân tính hóa cái móng vuốt mèo!

Dường như đối với loại trò chơi này, Lâm Hoặc vô cùng cảm thấy hứng thú.

Thậm chí ngày hôm sau tới đoàn làm phim, còn vẫy tay với Cốc Tiểu Hoa nói: "Nhớ đi làm sớm một chút."

Cốc Tiểu Hoa khóe miệng giật giật, cô đã nói người đàn ông này thật là chó, nhưng lại không thể ngẩng đầu lên.

Lần này hai người không cùng nhau ra cửa.

Cô đã rất lâu mới xuất hiện trong hình dáng con người, một cái bởi vì không thích ánh mắt của Lâm Hoặc hiện tại, còn một cái chính là, cô rất sợ tên cẩu nam nhân này mai phục trực tiếp ngoài cửa, cho cô vào cái l*иg bắt mèo.

Khi cô đến đoàn phim, Lâm Hoặc đã hóa trang xong, hôm nay là ngày quay cuối của bộ phim "nhiệm vụ nguy hiểm", hai ngày sau, anh còn muốn đến quán cà phê Thanh Thanh để gặp Trần Phong.

Vương Phàm có chút bất mẫn khi nhìn thấy cô: "Cốc Tiểu, cô sao vậy, có phải hay không mấy ngày nay nghỉ ngơi không đủ? Ngày đầu tiên đi làm đã dám đến trễ."

Cốc Tiểu Hoa nở một nụ cười xin lỗi, cô vừa định nói thì Lâm Hoặc đã nói trước: "Anh Vương, không sao đâu, Cốc Tiểu không phải là người không nghiêm túc trong công việc, có thể là do có lý do bất đắc dĩ nào đó."

Vương Phàm kinh ngạc đến mức da thịt trên mặt đều run rẩy, nghệ sĩ nhà mình lại có thể giúp đỡ người khác nói chuyện?!

Lâm Hoặc vô tình cố ý liếc nhìn mũ lưỡi trai của Cốc Tiểu Hoa một cái: "Em cảm thấy đội mũ xanh khá đẹp."

Cốc Tiểu Hoa cố gắng giữ vững biểu cảm của mình, giả bộ ngu ngơ cười cười: "Anh Lâm Hoặc, anh đang nói cái gì vậy, tôi không thích mọc cỏ ở trên đầu."

"A ~ em thích màu gì, lần sau cho em dệt."

Lâm Hoặc rõ ràng cười rất ôn hòa, nhưng mà Cốc Tiểu Hoa như thế nào lại cảm thấy anh đầy một bụng xấu.

"Đúng rồi, Cốc Tiểu", Lâm Hoặc đột nhiên nói, Cốc Tiểu Hoa cả người run lên, lần đầu tiên cô cảm thấy khó đối phó với một người như vậy.

Cô giật giật khóe miệng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Lâm Hoặc: " n? Anh Lâm Hoặc có chuyện gì sao?"

"Em có biết tôi có một con mèo không?"

Tới tới!

Cốc Tiểu Hoa khẩn trương một hồi, mím chặt môi nhìn chằm chằm Lâm Hoặc, thế nhưng anh lại cố tình cười không nói lời nào, tra tấn tinh thần của cô.

Cô để ý Vương Phàm ở bên cạnh lén lút nghe trộm, sợ bí mật của bản thân bị người khác biết được, liền không ngừng đưa mắt về phía Lâm Hoặc ra hiệu.

Cô gái hai mắt chớp nhanh, khuôn mặt xinh đẹp trong phút chốc lại có chút vặn vẹo.

Lâm Hoặc có chút buồn cười, ho nhẹ một tiếng, cũng không muốn ép buộc Cốc Tiểu Hoa quá, liền chậm rãi nói: "Mèo con của tôi đang ở một mình trong khách sạn, tôi không yên tâm lắm, em có thể đến xem tiện thể chơi với nó được không?"

Cốc Tiểu Hoa sửng sốt một chút, lập tức phát hiện ra tên cẩu nam nhân này đang trêu chọc mình.

Cô hít sâu hai lần, đè xuống cơn tức giận, xua tay nói có chút hối lỗi: "Thật xin lỗi anh Lâm Hoặc, tôi bị dị ứng với mèo."

Nga.... Dị ứng với chính bản thân mình.

Lâm Hoặc nhanh chóng đưa ra cho cô một cái định nghĩa, trên mặt còn thở dài đáng tiếc: "Được rồi, vậy không làm khó dễ em nữa."

Tích-------------

[Độ thân mật tăng thêm 1 điểm, độ hắc hóa giảm xuống 1 điểm]

Cốc Tiểu Hoa:............

Người này thực sự rất ác, lại có thể tìm kiếm niềm vui bằng việc trêu ghẹo người khác.

Còn có độ hắc hóa này, rõ ràng phải tăng lên mới đúng!

Vương Phàm ở một bên nghe xong cuộc nói chuyện của hai người, mặc dù không rõ tình huống Lâm Hoặc nói là gì, nhưng vẫn xung phong nhận việc nói: "Tôi không có việc gì, có thể đi xem tiểu tổ tông được."

Cốc Tiểu Hoa cùng Lâm Hoặc đồng thời nói: "Không cần."

Hai người nhìn nhau.

Cốc Tiểu Hoa có thể nhìn thấy ý cười trong mắt Lâm Hoặc.

Cô thấy đối phương đưa bàn tay to ra, theo thói quen sờ đầu của cô, nhẹ nhàng nói một câu ngoan, sau đó quay người rời đi.

Cô chột dạ đội lại mũ của mình, không bị tên cẩu nam nhân này sờ trúng lỗ tai chứ!

Còn có a, chẳng qua là cô không muốn ăn cá khô mà Vương Phàm cho thôi! Lâm Hoặc có phải hay không hiểu lầm cái gì rồi!

Tích-----

[Độ thân mật tăng thêm 1 điểm, độ hắc hóa giảm xuống 2 điểm]

Cốc Tiểu Hoa:.....

Quả nhiên là hiểu lầm!

Vương Phàm nhìn theo bóng lưng Lâm Hoặc, lại nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Cốc Tiểu Hoa, kinh ngạc nói: "Cô, hai người ở phía sau tôi đã làm cái gì?"

Cốc Tiểu Hoa không để ý đến anh ta, bởi vì số 7 rất khó xuất hiện đã đến.

"Ký chủ đại nhân, xin chúc mừng ngài, độ thân mật đã tăng lên đến 94, độ hắc hóa giảm xuống còn 9, ngài chỉ cần tăng thêm 1 điểm thân mật là có thể hoàn toàn trở về hình dạng con người."

Cốc Tiểu Hoa suy nghĩ một giây đồng hồ.

Trạng thái này đối với cô hoàn toàn có lợi, Lâm Hoặc bây giờ rõ ràng hoài nghi mũ cô có vấn đề, nếu có thể lấy xuống, nói không chừng có thể xua tan một chút nghi ngờ từ anh.

Chẳng qua 1 điểm thân mật này...

Chẳng lẽ lại đi bán manh cầu xin sờ đầu?

Cô tức giận nhéo bản thân một cái, Cốc Tiểu Hoa cô từ khi nào lại không có tôn nghiêm như vậy! Cho dù có bị phát hiện, cô cũng không đi bán manh!

Lâm Hoặc cùng Cốc Tiểu Hoa vì chuyện này mà giằng co hơn nữa tháng.

Trong khoảng thời gian này, độ thân mật đã tăng lên 95, độ hắc hóa giảm xuống còn 7 điểm.

Thế nhưng Cốc Tiểu Hoa cũng không có cởi mũ sớm, bởi vì cô muốn xóa bỏ hoàn toàn nghi ngờ của Lâm Hoặc.

Chỉ có cách tìm ra được những chứng cứ mà anh đang nghi ngờ, sau đó sử dụng hệ thống, kết hợp với hình dạng con người hoàn toàn, mới có thể thắng lợi.

Nhưng ai ngờ Lâm Hoặc thấy cô cũng không mở miệng một chút, cũng nghẹn một hơi.

Cư nhiên đã tạm thời từ bỏ tấn công chính diện, thỉnh thoảng sẽ dùng cách nói bóng gió để hỏi dò.

Mà trong thời gian này, bộ phim "nhiệm vụ nguy hiểm" của Lâm Hoặc đã đóng máy, chương trình nhà hàng thú cưng trở nên nổi tiếng, ngay cả bộ phim điện ảnh "mới cũ" của Trần Phong cũng thử vai thành công.

Trần Phong là người có tính cách mạnh mẽ, diễn viên nhất định phải lên tinh thần, chuẩn bị khai máy.

Đêm trước khi gia nhập vào đoàn làm phim, Lâm Hoặc cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Anh gọi Cốc Tiểu Hoa đang trong hình dáng con người, trên danh nghĩa là muốn bàn chuyện hai ngày sau, nhưng mục đích thực tế lại lén lút dán bùa chú sau lưng cô.

Cốc Tiểu Hoa Cầm tờ giấy màu vàng, bên trên ghi chữ màu đỏ, khẽ cười, người này là quỷ ấu trĩ hay sao?

Nhưng lại nghĩ lại, ánh mắt Lâm Hoặc thất vọng khi thấy cô không hề biến đổi, lại cảm thấy cả người khó chịu.

Cô lắc đầu, đem cảm giác kỳ quái này áp xuống, cầm bùa chú hỏi số 7: "Cái này cũng không được tính là chứng cứ?"

Số 7 còn chưa kịp trả lời, đã nghe hệ thống tích một tiếng.

[Ngài được nhận một gói phần thưởng theo quy định, hộp quà đã được để vào trong balo, đây là của nhà sáng chế đưa tặng, không chuyển cho người khác]

Cốc Tiểu Hoa nhướng mày, có chút hứng thú đối với nhà sáng chế này.

Cô chậm rãi mở món quà trong balo ra, lại nghe hệ thống tích một tiếng.

[Chúc mừng kí chủ đã giành được "Phân thân", có hiệu lực trong vòng 24 giờ, mời kí chủ mau chóng sử dụng."

Ánh mắt cô sáng lên, tên của món quà đã nói lên tất cả.

Cốc Tiểu Hoa nhìn đi nhìn lại món quà trong ba lô, không nghĩ rằng nhà sáng chế này cũng có cùng ý tưởng đối với cô.

Muốn cho Lâm Hoặc hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ, cách hiệu quả nhất chính là, hình dáng mèo và hình dáng người của cô đồng thời xuất hiện.

Xem ra hệ thống này ngẫu nhiên cũng có chút tác dụng.

Vì thế sang ngày hôm sau, Lâm Hoặc đang ôm mèo của mình, lại phát hiện ra trợ lý nhỏ của mình đang đứng ngoài cửa, cả người liền ngây ngốc.

Cô gái có đôi mắt hồ ly hôm nay không đội mũ, trên đầu là mái tóc đen dày, không có lỗ tai kỳ lạ.

Cô vẫy tay cười: "Anh Lâm Hoặc, tôi tới đón anh, hôm nay tôi không hề đến muộn nha."

Lâm Hoặc cả người cứng đờ cúi đầu, vừa vặn đối mắt với tiểu mặt béo trong ngực, đôi mắt màu lam vẫn ngây thơ trước sau như một, thế nhưng lại mất đi một cái gì đó.

Quả nhiên đến cuối cùng vẫn là suy nghĩ của chính anh sao?

Suy nghĩ của Lâm Hoặc trong phút chốc có chút trống rỗng, sau khi lấy lại tinh thần liền phát hiện đầu ngón tay lạnh ngắt, đôi môi không ngừng run rẩy, anh nghĩ đến những việc đã làm trong khoảng thời gian này liền cảm thấy thật mắc cười.

Cốc Tiểu Hoa đang đứng đối diện anh trong hình dáng con người.

Cô yên lặng nhìn người đàn ông nhắm mắt đau khổ, lộ ra một nụ cười tự giễu, sau đó vẻ mặt trắng bệch nhìn cô, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp: "Trong khoảng thời gian này thực xin lỗi... cô chờ một chút, tôi lập tức đi ra."

Anh dùng tất cả sức lực để nói ra câu đó, động tác từ tốn muốn đóng cửa lại.

Cốc Tiểu Hoa nhìn người đàn ông dần dần biến mất sau cánh cửa, trong lòng đột nhiên đau nhói một cái.

Cô có phải hay không đã làm sai?

Thế nhưng cô cũng chỉ là một người thực hiện nhiệm vụ, sau khi hoàn thành xong nhất định phải rời đi, sẽ không ở lại thế giới này, cho dù là một giây...

Cánh cửa ngày càng hẹp, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy mê man của Lâm Hoặc.

Cô đột nhiên muốn gọi Lâm Hoặc, nói cho anh biết là anh đoán không sai, thế nhưng giọng nói lại giống như bị một đôi bàn tay to chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

Tích---------------

[Chủ động cho biết thân phận là hành động phạm quy, xin ký chủ lập tức dừng lại."

Bảng điều khiển ảo đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm, vang lên tiếng cảnh báo chói tai.

Cốc Tiểu Hoa chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị phá hủy, cô gắt gao che lỗ tai lại, rất lâu sau mới chán nản nói: "Ta đã biết... Ta sẽ không nói."

Cô vừa nói xong, cảnh báo liền chậm rãi biến mất.

Khi Lâm Hoặc xuất hiện trở lại, không cùng cô nói thêm gì nữa, cúi đầu ôm mèo vội vàng đi tới bãi đỗ xe.

Cốc Tiểu Hoa nhìn bóng dáng anh, gắt gao cầm lấy hành lý trong tay, hồi lâu sau mới theo kịp.

Vương Phàm ngồi ở vị trí ghế lái.

Anh ta nhìn người ngồi ở ghế phụ bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng thực chất là đang nhíu mày nhin Cốc Tiểu.

Lại nhìn người ngồi phía sau mặt không biểu tình, chỉ lo cúi đầu xuống nhìn mèo của Lâm Hoặc.

Ngay cả loại thần kinh thô này của anh ta cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt của hai người này.

"Hai người...lại vụиɠ ŧяộʍ làm gì sau lưng tôi sao?" Anh ta dè dặt hỏi

"Không có."

Hai người đồng thanh trả lời yếu ớt.

Vương Phàm nhịn không được thở dài nói: " Tiểu Lâm, cậu có thể đảm nhiệm vai nam chính trong phim điện ảnh của đạo diễn Trần, là cơ hội hiếm có, cho nên..."

"Anh Vương, tôi hiểu"

Lâm Hoặc sờ lưng mèo nhỏ trong lòng, ngắt lời anh ta.

Cốc Tiểu Hoa qua kính chiếu hậu nhìn trộm anh, kết quả lại đυ.ng đúng lúc anh ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt hai người sắp chạm nhau, cô liền vội vàng quay mặt đi.

Lâm Hoặc vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, thật lâu sau mới nở nụ cười tự giễu mình từ trong mộng tỉnh lại.

Trần Phong rất am hiểu về phim cổ trang, "Mới cũ" vẫn giữ phong cách như trước, vai diễn của Lâm Hoặc là một thích khách, đại khái chính là hóa bi thương thành sức mạnh, lần này quay phim vô cùng thuận lợi, cả người Lâm Hoặc đều trong trạng thái nhập vai.

Đoàn phim vẫn như cũ đặt phòng khách sạn, Cốc Tiểu Hoa quay trở lại cuộc sống "Làm người khi đi làm, làm mèo khi tan ca."

Hiệu quả của "phân thân" thực chất chỉ có thời hạn trong ba ngày, có thể là Lâm Hoặc đã hoàn toàn xóa bỏ suy nghĩ trong đầu, sau này cơ thể mèo cùng người của Cốc Tiểu Hoa, cho dù không cùng lúc xuất hiện, anh cũng không còn nghi ngờ nữa.

Tinh thần Lâm Hoặc sa sút rất nhiều, cũng không còn tiếp xúc quá nhiều với Cốc Tiểu Hoa trong trạng thái con người, chỉ khi đối mặt với cô trong hình dáng mèo, mới có thể cười nhiều hơn một chút.

Cốc Tiểu Hoa nhìn Lâm Hoặc như vậy, không thể nói ra tư vị gì, tuy rằng mức độ hắc hóa vẫn đang ở mức 7, nhưng cô luôn cảm thấy, Lâm Hoặc ngày càng trở nên hắc ám hơn.

Từ sau chuyện kia, điểm số của cô cùng Lâm Hoặc đều không thay đổi.

Loại trạng thái này vẫn luôn giằng co trong gần 3 tháng.

Trong ba tháng này, "nhiệm vụ nguy hiểm" được lên sóng và nhận được nhiều lời khen ngợi, Lâm Hoặc trở thành diễn viên có tiếng.

Chương trình nhà hàng thú cưng phát sóng kỳ cuối cùng, "mới cũ" cũng chính thức ra rạp, còn trúng cử liên hoan phim cò trắng.

Lâm Hoặc làm việc liên tục tựa như một con quay.

Cốc Tiểu Hoa có chút đau lòng cho anh, nhưng chính bản thân cô đã từng trải qua những ngày tháng ăn ngủ không yên vì sự nghiệp, chỉ có thể khuyên nhủ anh nghỉ ngơi, đồng thời giúp anh xử lý tốt những công việc vặt vãnh.

Buổi tối trước khi liên hoan phim cò trắng diễn ra, Lâm Hoặc đột nhiên bị ốm.

Cốc Tiểu Hoa dùng móng vuốt nhỏ trắng đứng trên ghế sô pha, thân hình thẳng đứng có thể nhìn ra được cô đã lớn lên không ít.

Đôi tai nhỏ cụp xuống, gương mặt bầu bĩnh nhăn lại, lo lắng nhìn người đàn ông ngủ không yên ổn trên ghế sô pha.

Trong khoảng thời gian này Lâm Hoặc gầy đi không ít, gương mặt ngày càng trầm hơn, cả người ngày càng trở nên xuất chúng, nhưng sắc mặt của anh bây giờ đỏ bừng, đôi mày cau lại, môi cũng trở nên quá khô.

Cốc Tiểu Hoa vươn móng vuốt nhỏ, còn chưa có tới gần anh đã bị thiêu đốt bởi một luồng nhiệt nóng, liền vội vàng rụt chân trở về.

"Meo"

Cô kêu lên một tiếng, Lâm Hoặc mơ mơ màng màng há miệng thở dốc, một câu cũng không nói liền tiếp tục ngủ thϊếp đi.

Cốc Tiểu Hoa hạ chân xuống, bốn chân chạm đất, sốt ruột quay vòng vòng.

Không thể tiếp tục như thế này được, Lâm Hoặc có khả năng là bị viêm phổi, cơ thể khẳng định sẽ không chịu đựng nổi!

Hơn nữa mai còn là ngày trọng đại của anh!

Người khác có thể không biết, thế nhưng người cầm trong tay kịch bản là cô lại biết, ngày mai Lâm Hoặc sẽ trở thành ảnh đế mới của giải thưởng cò trắng.

Không thể để mặc kệ anh như vậy được.

Cốc Tiểu Hoa liếc mắt nhìn Lâm Hoặc một cái, do dự hai giây liền chậm rãi ấn vào nút biến hình trên bảng giao diện ảo.