Chương 15: Bé mèo con ảnh đế hắc hóa (15)

Tích ——

[ Độ biến hình tiến triển thêm dến 91%.]

Lâm Hoặc kỳ quái nhìn con mèo nhỏ trong ngực, không biết tại sao, đột nhiên không an phận, lông trên người toàn bộ dựng lên, đã phồng lên thành một quả cầu lông, con ngươi màu xanh tràn đầy kinh hoảng.

Anh ôm chắc con mèo nhỏ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoa ngươi sao thế?”

Cốc Tiểu Hoa sốt ruột liếc mắt nhìn anh, cô có thể cảm giác được xương trên người đều lay động.

Cô theo bản năng cảm thấy mình không thể bại lộ thân phận, cũng thời điểm trở

lên diễn vừa ra "Bạch nương tử hiện nguyên hình, Hứa Tiên kinh hãi mà chết" là nguy rồi! Hơn nữa nàng cũng không muốn vào phòng thí nghiệm cho người nghiên cứu đâu!

Hai móng cô dùng sức đẩy Lâm Hoặc ra, dưới chân đạp một cái, mượn lực nhảy lên, trực tiếp vượt qua sân thượng nhảy ra bên ngoài.

"Tiểu Hoa!"

Trái tim Lâm Hoặc theo động tác của cô ngừng một chút, cũng may là lầu một

cách mặt đất không cao, thấy bộ lông màu trắng vững vàng rơi trên mặt đất, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng tiếp theo bộ lông màu trắng đầu cũng không quay lại, trong nháy

mắt đi vào bóng tối.

Anh cuống cuồng, cũng đi theo ra ngoài.

Đất đai Đổng gia cực kỳ rộng lớn, Cốc Tiểu Hoa chỉ muốn đi địa phương ít

người, đoán mò chạy về phía trước, kết quả trực tiếp chạy tới vườn hoa nhỏ nhà người ta.

Cô hoảng sợ khi xương trên người mình đã bắt đầu có tiếng két két vang vọng,

móng vuốt bên trái đằng trước đang trở nên lớn, mơ hồ có thể thấy kẽ ngón tay.

"Tiểu Hoa! Ngươi ở chỗ nào? Mau ra đây! Đừng làm loạn!"

Giọng nói Lâm Hoặc càng ngày càng gần.

Cô hốt hoảng nhìn bốn phía, bụi cây thấp lùn hoàn toàn không phải nói có thể che giấu, hệ thống không ngừng phát độ tiến triển biến hình, đã đến 93% rồi.

"Meo ~ "

Bụi cây vang lên tiếng ma sát nhẹ, ngay sau đó truyền ra một tiếng mèo kêu.

Cốc Tiểu Hoa thầm nói không ổn, tinh thần theo bản năng căng thẳng, lỗ tai kéo về phía sau, con ngươi chợt phóng đại, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một con mèo trắng chậm rãi xuất hiện, bẹp mặt, ánh mắt ủy khuất

trông mong.

Lại là con Gia Phỉ này!

Cô tức giận lắc đầu, đã quá loạn rồi, con mèo này còn làm sao đến quấn lấy

mình!

Nàng mới vừa muốn rời đi, Gia Phỉ lại kêu một tiếng, mang theo chút cuống

cuồng.

Cốc Tiểu Hoa quay đầu, Gia Phỉ dùng móng trước vỗ vỗ đất, lại lần nữa xoay

người chui vào bụi cây.

Cô híp mắt một cái, chẳng lẽ con mèo này muốn cô đuổi theo?

Tích ——

[ Độ biến hình tiến triển thêm đến 95%.]

"Tiểu Hoa, là ngươi sao?"

Giọng nói của hệ thống và Lâm Hoặc đồng thời vang lên, Cốc Tiểu Hoa đã mơ

hồ có thể nghe được tiếng bước chân của anh ta đang đến gần, cô cắn răng, đi theo Gia Phỉ chui vào bụi cây.

Gia Phỉ mập mạp một mực chờ ở trước mặt, thấy cô xuất hiện thì cao hứng meo một tiếng, lại quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Dọc theo đường đi nó mang Cốc Tiểu Hoa xuyên qua bụi cây cùng đường mòn, thỉnh thoảng dừng lại nhìn cô không đuổi theo, cuối cùng dừng ở một căn nhà nhỏ phía trước.

Cốc Tiểu Hoa nhìn một cái, lại là một phòng hoa thủy tinh, góc vị trí bị núi hổ

to lớn leo bao trùm, chỉ có nửa bên thủy tinh lộ ra, có thể mơ hồ thấy hoa nở rộ bên trong.

"Meo ~ "

Gia Phỉ quen cửa quen nẻo cào vào cửa phòng nở hoa, bình tĩnh nhìn Cốc Tiểu

Hoa, một bộ dáng mời cô tiến vào.

Lâm Hoặc không bị bỏ rơi hoàn toàn, còn có thể nghe được giọng nói của anh

ta.

Kẽ hở xương của Cốc Tiểu Hoa đã bắt đầu ngứa ngáy đau xót, cô bất đắc dĩ

chui vào, mở cửa một cái tràn đầy mùi hoa.

Cô cái gì cũng không đoái hoài tới, trực tiếp chạy về phía xó xỉnh leo núi hổ

đích vị trí, cái này ít nhất cũng coi là một ngăn che, hiện giờ điều kiện không

cho phép cô lựa chọn, có thể tránh một lúc.

[ Tích —— thêm đến 97%.]

Cô gắt gao tựa vào xó xỉnh trong phòng hoa, xương bị kéo lôi, mặc dù không

đau, nhưng là cảm giác ngứa ngáy nhột làm cho đầu cô đầy mồ hôi.

[ Tích —— thêm đến 99%.]

Cô có thể cảm giác được một ít bộ phận trên cơ thể có chút lạnh lẻo, đại khái sẽ

biến thành bộ dạng da bóng loáng không có chút lông nào.

Cô gắt gao cắn răng không dám lên tiếng, kêu rên trong lòng, biến thành người sẽ không là trạng thái không che chắn đi! Cô không muốn làm tên biếи ŧɦái đâu!

Gia Phỉ luôn luôn ở bên cạnh cô, chỉ làm một con mèo thuần thục, nó không

nghĩ ra của mình thích con trai mèo, da lông dưới làm sao sẽ ùng ục ùng ục lên

chập trùng lên xuống, càng không nghĩ ra cô làm sao sẽ thay lông hàng năm , vị

trí eo đều trụi. . .

"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa!"

Giọng nói Lâm Hoặc càng ngày càng gần, có thể nghe được bây giờ anh ta có

nhiều lo lắng, giọng ôn hòa trước kia mang chút khàn khàn.

Cốc Tiểu Hoa gắt gao che miệng lại, nàng tìm leo núi hổ lộ ra một miếng khe hở nhỏ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lâm Hoặc đã đi đến tớit rước cửa phòng hoa, tay sắp đặt lên trên chốt cửa.

Hô hấp của cô tăng nhanh, cánh mũi vô thức mở rộng, trong yên tĩnh có thể

nghe được tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lớn .

[ Tích —— thêm đến 100%, chúc mừng ký chủ biến hình thành công.]

Âm thanh hệ thống vừa dứt, xương Cốc Tiểu Hoa phát ra két một tiếng, tầm

nhìn loáng một cái, đột nhiên biến cao một đoạn dài, đầu choáng váng trầm làm cho ý thức cô một trận hoảng hốt.

Cùng lúc đó.

Lâm Hoặc vừa định đẩy cửa phòng hoa ra, bụi cây sau lưng liền xuất hiện tiếng

động nhỏ bé.

Anh cao hứng quay đầu: "Mèo nhỏ xấu xa!"

Kết quả lúc chạm đến người đến thì, ánh sáng trong con ngươi lại tối sầm

xuống.

Lý Khuynh Hân toàn thân áo trắng, tóc rải rác ở gò má một bên, nhiều hơn mấy phần nhu nhược, cô sợ hãi cười nói: "Ta. . . Ta không phải theo dõi ngươi, ta chỉ là thấy ngươi hoang mang hoảng loạn đi ra ngoài, sợ ngươi xảy ra nguy hiểm mới. . ."

Lâm Hoặc cau mày, lạnh giọng đánh gãy nàng: "Tôikhông có chuyện gì, cô trở về đi thôi, Tống tổng phải lo lắng."

Viền mắt Lý Khuynh Hân đỏ, cô luống cuống xoa xoa váy, cúi đầu lẩm bẩm

nói: "Ta và Tống tổng thật sự không phải như ngươi nghĩ. . ."

Trong lòng Lâm Hoặc phiền chán, anh hiện tại sốt ruột đi tìm tiểu tra miêu,

cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.

Cốc Tiểu Hoa mới vừa khôi phục ý thức, liền nghe đến đối thoại giữa hai người,

cô nháy mắt mấy cái, phòng hoa pha lê này cách âm quá chênh lệch đi. .

Cô giật giật thân thể, ngoại trừ có chút mệt mỏi, thì cũng chẳng có gì không

khỏe.

Cô cúi đầu, liếc mắt liền thấy hai chân thon dài trắng nõn, dịu dàng nắm chặt eo nhỏ, cùng với. . . Móng vuốt mèo lớn hơn vô số lần.

Cốc Tiểu Hoa cả kinh, đột nhiên quay đầu, trong bóng tối, pha lê có thể mơ hồ

phản chiếu ra dáng dấp của nàng.

Khuôn mặt trứng ngỗng to bằng bàn tay, mắt hồ ly không cười cười lạnh lẽo thì lại rất quyến rũ, sống mũi thẳng tắp chóp mũi thoáng mang thịt, chưa đánh phấn trang điểm nhưng dung mạo mặt mày như ngọc.

Chỉ là. . .

Trên đầu nàng còn có hai cái tai mèo lông bù xù xám nhạt, gò má bên còn có

râu mép mèo màu trắng!

Đôi môi Cốc Tiểu Hoa kích động run rẩy, khuôn mặt quen thuộc này! Cô còn

tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại!

Không nghĩ tới sau khi biến hình là diện mạo cũ của cô.

Chỉ là tại sao không tiến hóa hoàn toàn a!

Cô không nói gì bụm mặt, lúc này mới phát hiện mình trên người trọng điểm vị trí cũng còn bị màu trắng chíp bông bao vây. . . Tuy rằng không có trở thành

biếи ŧɦái, thế nhưng chuyện này làm sao xem đều khá giống một loại nào đó

không đứng đắn play. . .

Gia Phỉ ở một bên ngửi một cái, hai mắt thật to tràn đầy mê hoặc, rõ ràng vẫn là

mùi vị con trai của mèo nhỏ, tại sao trở nên so với chủ nhân của chính mình còn lớn hơn nhỉ?

"Lâm Hoặc! Ngươi thật sự muốn như thế tuyệt tình sao?"

Lý Khuynh Hân mang theo âm thanh nức nở đột nhiên tăng cao, trong hoàn

cảnh yên tĩnh đặc biệt chói tai.

Gia Phỉ bị sợ hết hồn, nó vừa định gọi ra, liền bị một cái tay che miệng lại.

Cốc Tiểu Hoa không ngừng vuốt lông cho nó: "Xuỵt xuỵt xuỵt. . ."

Gia Phỉ trừng mắt nhìn, an ổn nằm xuống bên người cô, nhắm mắt lại chợp mắt.

Cốc Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới đến bên ngoài còn có

một hồi vở kịch lớn, lại nằm nhoài pha lê trên từ khe hở nhìn ra phía ngoài.

Lâm Hoặc cùng Lý Khuynh Hân đối lập mà đứng, ở giữa cách có ba cái tráng

hán khoảng cách, nhìn qua bầu không khí cũng không phải rất tốt.

Lâm Hoặc cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Thế nhưng Lý Khuynh Hân đã khóc đến khí đều thở không thông, cô nắm quần

áo nơi ngực của chính mình, một bộ dáng cực kỳ bi thương: "Ngươi đã quên sự tình của chúng ta khi còn bé sao? Trước ngươi còn nói tiến vào thế giới

giải trí là vì ta, còn nói chỉ tin tưởng ta, hiện tại thì sao? Tại sao không nghe ta giải thích, tại sao đối với ta lạnh nhạt như thế !"

Cốc Tiểu Hoa khều dưới lông mày, có vấn đề!

Nàng vừa định nhân cơ hội nhiều thăm dò nhiều tin tức hơn, thì nghe thấy hệ

thống tích một tiếng.

Cả người cô đều run lên một hồi, trải qua vừa biến hình, cô vừa nghe thấy âm thanh này, thì cả người đã nổi da gà.

Chỉ nghe hệ thống đưa tin: [ Mắt mèo đã khởi động, ký chủ có thể ở trong vòng mười phút, chọn lựa một người trải qua kiểm tra suốt đời. Chú ý, người bị kiểm tra cần cùng ký chủ ở cùng hiện trường. )

Cốc Tiểu Hoa: ? ? ?

Trải qua kiểm tra suốt đời ? Này ăn hôi hàng lại là cái Thần khí!