Thẩm Giai Hân không để ý tới Nhược Băng, chỉ nhìn lướt qua Lưu Ngộ Đông, nói: "Vậy để cho bọn họ chặt tay phải ngươi đi! Hôm nay ta mệt mỏi, đừng có la hét trước mặt ta! ”
Nói xong, thuận thế đem thịt nạc trong tay đưa cho Nhược Băng, phân phó nói: "Ngươi đem thịt đi xào đi! Bổ sung một số chất dinh dưỡng, nhìn xem, cả gia đình này này đều sắp thành mấy bộ xương di động luôn rồi. ”.
Nhược Băng sau khi tiếp nhận nhìn thấy là thịt nạc, tay cầm thịt có chút run rẩy, môi đều trắng bệch, hỏi: "Nương, người lấy thịt này từ đâu ra? "
" Ta bán của hồi môn."
"Nương, người còn có của hồi môn?"
Mấy người cũng không đừng lặp lại nghi vấn của nhau có được hay không?! Ấn tượng nguyên chủ để lại thật đúng là khó thay đổi, gánh thì nặng mà đường còn dài!
Thẩm Giai Hân đành phải dùng lưỡi ba tấc không xương của mình lừa gạt một phen, rất rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều rất giật mình, đặc biệt là khi có người từ trong trấn đưa tới một túi gạo lớn, Thẩm Giai Hân cảm thấy cằm của bọn họ thiếu chút nữa kinh ngạc rơi xuống luôn.
Nhược Băng thiếu chút nữa khóc lên, giống như đi trên mây lôi kéo Lưu Tiểu Uy vào phòng bếp bận rộn, mẹ chồng và em chồng lười biếng, việc nhà đương nhiên chỉ có thể rơi vào trên người nàng.
"Nương ơi! Con cục thịt rơi xuống từ người mẹ, là con trai ruột của người đó! Người nhất định phải cứu nhi tử! Người không phải nói con là người thương nương nhất sao?"
Lưu Ngộ Hạ nghe xong Thẩm Giai Hân bán đồ cưới, lại thấy nàng mua nhiều như vậy gạo cùng thịt về, chắc chắn món đồ cưới kia của nương chỉ sợ là đổi được không ít bạc!
Mang suy nghĩ như vậy, hắn vội vàng bước lên phía trước với đôi mắt đẫm lệ, ôm lấy đùi Thẩm Gia Hân, người đàn ông mạnh mẽ cao một mét tám giống như một tên vô lại, Thẩm Gia Lâm bực bội muốn thoát ra, nhưng sức tay của Lưu Ngộ Hạ quá lớn.
Cuối cùng, Thẩm Gia Lâm mệt mỏi và hụt hơi trước, nàng chỉ có thể tạm thời ổn định Lưu Ngộ Hạ, thở phì phò nói:
"Ngươi muốn bạc? Vậy ngươi cũng phải chờ ta nghỉ ngơi đã phải không? Nếu lão nương mệt chết, ngươi nửa xu đều không có!" .
"Được được! Nương, người phải nhớ kĩ đó! Không thì ta chỉ có thể dằn đau khổ trong lòng bán Uy Ca Nhi đi...Hắc hắc, vậy ta đi giúp Nhược Băng dọn dẹp đây."
Thẩm Giai Hân bên này mới vừa chịu nhả ra, Lưu Ngộ Hạ liền cười nịnh nọt chạy vào phòng bếp giúp Nhược Băng, Thẩm Giai Hân nhìn cũng cảm thấy đau đầu, dám đem chuyện bán nhi tử uy hϊếp lại mẹ ruột, tên khốn Lưu Ngộ Hạ này đúng là không phải người!