Chương 10: Phải nghĩ kế lâu dài

Toàn gia hiếm thấy! Thẩm Giai Hân trùng điệp thở dài một cái, lười nhác không nói thêm gì nữa, vứt xuống Lưu Tuyết Đông trực tiếp trở về phòng đi.

Bây giờ Thẩm Gia Hân chỉ muốn nghĩ cách thoát khỏi kết cục bi thảm của nguyên chủ, nàng phải sắp xếp xong nguyên nhân và hậu quả của những việc này đã!

Lưu Tuyết Đông gả cho Lý Lão Gia chuyện này xem như đã giải quyết hơn phân nửa, cô nương kia ái mộ hư vinh, tính tình tư lợi nàng có thể từ từ sửa lại, không phải rất gấp.

Nói đến nguyên chủ cuối cùng sở dĩ sẽ bị ngũ mã phanh thây, nhìn bề nổi có vẻ là bởi vì tiểu nhi tử Lưu Ngộ Thu về sau dấn thân vào trại địch tạo thành.

Nhưng ngược dòng tìm hiểu căn nguyên của nó, nếu không có khoản nợ cờ bạc lớn của đứa con thứ hai và nguyên chủ trong giai đoạn sau này, gia đình sẽ không gặp phải một loạt tai nạn, và con trai út trong trại quân đội dù không đắc chí thì hẳn cũng không đến nỗi nản lòng thoái chí, từ đó dấn thân vào trại địch!

Cho nên muốn thay đổi đây hết thảy kết cục, đầu tiên còn phải ra tay từ Lưu Ngộ Hạ!

Nhưng ngay sau đó Thẩm Gia Lâm lại lo lắng, nàng sẽ không đánh bạc nữa, nhưng đứa con thứ hai thì khác, tên này là dân cờ bạc ngẫm trong máu!

Vậy, nên dùng biện pháp gì mới có thể khiến cho kẻ yêu cờ bạc như mạng bỏ bài bạc bây giờ?

Thẩm Gia Hân biết, những thứ như cờ bạc và ma túy, dù hiện đại hay cổ đại, đều là những thứ không thể chạm tới, đã chạm vào rất khó dứt bỏ được.

Bây giờ nếu muốn Lưu Ngộ Hạ bỏ cờ bạc, xem ra phải nghĩ kế lâu dài.

Thẩm Gia Lâm không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời gào thét tuyệt vọng, cái nhà này chả người nào ra hồn cả, dắt tay nhau hủy diệt luôn đi!

"Ta đã trở về! Gần đây quá nhiều việc, Tiểu Bá bận bịu không ra, chỉ có ta trở về! Đến mai còn phải xuống đất làm việc nữa."

Thẩm Giai Hân đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói Lưu Ngộ Xuân.

"Đại ca, trở về rồi à! Tiểu Bá không về được ? Thật đáng tiếc, hôm nay nhà chúng ta có thịt ăn đó! Còn có cả cơm trắng!"

Lưu Tuyết Đông lấy chút nước cho Lưu Vũ Xuân rửa mặt,có chút tiếc nuối nói. Nghe được tin tức này, Lưu Vũ Xuân vẫn còn sững sờ, sau đó cười gượng nói:

"Ngươi nha đầu này, ban ngày ban mặt lại mơ mộng cái gì, nhà chúng ta đào đâu ra thịt mà ăn? Mười lượng bạc ước hẹn ngày mai còn chưa có đây!"

"Thật, nương đem đồ cưới bán đi! Muội cũng không cần gả cho Lưu lão gia nữa!"