Chương 11: Ăn thịt

Lưu Tuyết Đông mặc dù chính mình cũng có chút không dám tin, không biết nương hôm nay có phải trúng tà hay không, nhưng nàng vẫn là tràn đầy phấn khởi giải thích cùng Lưu Ngộ Xuân.

Lúc Thẩm Giai Hân đi ra, Lưu Ngộ Xuân đi qua Lưu Tuyết Đông, có chút hoảng sợ thấp giọng lại gần hỏi:

" Nương, người đến tột cùng lấy nhiều bạc như vậy từ nơi nào đến? Mối hôn sự đạt được kia thế nhưng không dễ dàng, vạn vạn không thể để bị dở dang được!" .

Nương còn chậm trễ nàng! Bọn họ còn không gϊếŧ nhị đệ sao!

Thẩm Giai Hân liếc mắt, biết Lưu Ngộ Xuân là hiểu lầm nàng đi ăn cắp, nghiêng nhìn một chút Lưu Ngộ Xuân, Thẩm Giai Hân lúc này mới thản nhiên nói:

"Ta còn có thể làm tổn thương con trai mình hay sao? Về sau ta sẽ không đánh bạc nữa!".

Lưu Vũ Xuân đang định nói gì đó, Nhược Băng trong phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa cơm, có cơm trắng, bánh bao hấp nhân cải trắng, cháo và cuối cùng là canh thịt xa hoa nhất, trên mặt Nhược Băng nở nụ cười khẽ, nhẹ quát lên:

"Đến giờ ăn rồi!".

Lưu Tuyết Đông là người nhanh nhất chạy vào nhà, nhìn vào bàn thức ăn, Lưu Tuyết Đông không tin vào mắt mình,ngửi thêm vài lần nữa, rồi lại tự véo cổ tay dữ dội, lập tức đau tới nhe răng trợn mắt.

"Là thật, là thật! Không phải đang nằm mơ!"

Trải qua dày vò một phen, bụng Thẩm Giai Hân cũng sớm đã đói kêu vang, nhìn thức ăn trên bàn lập tức bị khơi dậy con sâu thèm ăn, bận bịu ngồi xuống bưng lên bát đũa.

Một đoàn người thấy nàng ngồi xuống cũng tranh thủ thời gian ngồi xuống theo, Lưu Tiểu Uy vốn dự định ngồi bên cạnh nàng, dù sao Thẩm Giai Hân ngồi chỗ này là gần thịt nhất, thế nhưng cái mông còn chưa kịp đặt liền bị Nhược Băng lôi đi.

Hôm nay mẹ chồng rất bất thường, rất khó nói bà có thực sự bán của hồi môn hay không, có lẽ sau khi ăn bữa ngon này sẽ không có bữa ăn tiếp theo, điều khiến Nhược Băng càng sợ hơn là nếu mẹ chồng cô thật sự đánh chủ ý lên người Tiểu Uy thì phải làm sao?

Nàng đã không còn mong chờ tình yêu của chồng mình từ sớm, Uy Ca Nhi hiện tại chính là mệnh căn của nàng, không thể để đứa trẻ xảy ra chuyện gì được!

Thẩm Giai Hân nhìn lướt qua Nhược Băng, thấy đứa bé kia trông mong một mực nhìn chén thịt cũng không dám động đũa, tiểu gia hỏa rõ ràng đã năm sáu tuổi, nhìn qua lại gầy yếu như đứa trẻ ba tuổi, cũng rất đáng thương.

Liếc mắt một bên Lưu Ngộ Hạ, nơi nào sẽ quản sống chết của Lưu Tiểu Uy cùng Nhược Băng? Tên này còn đang bận rộn ăn như hổ đói kìa!