Nói tới đây, âm thanh của Thẩm Tiêu dừng một chút, sau đó không ai thấy mà lắc đầu một cái: “Được rồi, sau khi rời khỏi huyện T, cô liền trực tiếp về nhà, còn nhớ rõ nhà mình ở đâu...”
“Tôi đi báo án, ngoài báo án ra, còn cần tôi làm cái gì?” Lời của Thẩm Tiêu còn chưa nói hết, đã bị cô gái cắt đứt.
Cô gái yên lặng nhìn Thẩm Tiêu, lúc này cặp kia hắc bạch phân minh trong tròng mắt lại cũng không có vừa rồi mới gặp lúc chết lặng, mà là dính vào chút Hứa Thẩm Tiêu đích kiên định. Rõ ràng là hai tay sợ hãi đang run rẩy không ngừng lại được, lại không có ý muốn lùi bước chút nào.
“Tôi có học qua đại học, trước khi chưa bị bán đến nơi đây, tôi sinh viên của đại học K, xin hãy nói cho tôi, tôi phải thế nào mới có thể giúp được anh!” Giọng cô gái cũng đang run, nhưng lại cố chấp nhìn Thẩm Tiêu, chờ anh nói tiếp.
Thẩm Tiêu nhìn cô gái một hồi, đem lời nói vốn đã thu lại nói nói ra một lần nữa: “Lúc cô lên xe, tôi sẽ cho người đưa cô một cái thẻ usb và tư liệu, sau đó cô cầm mấy thứ này đồn cảnh sát ở tỉnh báo án, liên hệ truyền thông địa phương, đem tất cả những gì có liên quan hệ đến huyện T mà cô biết bày ra ánh sáng, náo càng lớn càng tốt.”
Cô gái dùng sức gật đầu, cố gắng ghi nhớ tất cả lời nói của Thẩm Tiêu trong lòng: “Anh yên tâm, chỉ cần tôi có thể chạy thoát, nhất định sẽ làm theo lời anh nói.”
Thẩm Tiêu gật đầu, đẩy cánh cửa đã giam giữ cô gái hơn hai năm, nói: “Vậy đi đi, cố lên.”
Trước khi đi trước, cô gái đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Tiêu, bốn giờ hơn gần năm giờ, sắc trời tuy rằng đã hơi sáng, nhưng tầm nhìn vẫn rất tối như trước, cô gái liều mạng muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Thẩm Tiêu, đem gương mặt này in vào trong đầu mình, cúi đầu với Thẩm Tiêu một cái, không phát ra tiếng nói: “Cảm ơn.”
Đưa mắt nhìn cô gái rời đi, thẳng đến hình bóng của cô gái hoàn toàn biến mất không thấy, Thẩm Tiêu dựa vào trí nhớ đi đến ba ngôi nhà rất có thể đã mua Phương Tư Nhã dựa theo lời nói của cô gái trước đó. Trước đó, Thẩm Tiêu tìm được một góc an toàn lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho hai đội tìm người ở thôn Vương gia và thôn Lý dưới chân núi, nói bọn họ không cần tiếp tục kiểm tra, tất cả xuống núi.
So với Thẩm Tiêu đang thuận lợi ở thôn Hoài Khẩu, đội điều tra ở thôn Lý gia kia thật ra có chút xui xẻo. Đầu tiên là thôn Lý gia dân cư nhiều, tiếp theo là trong thôn bọn họ nuôi rất nhiều chó cảnh, tuy rằng trước khi đến Thẩm Tiêu có nghĩ đến chuẩn bị thuốc gây mê, nhưng mà muốn không bừng tỉnh là không thể nào.
Nhưng mà may là ban đêm ở trong núi thường xuyên sẽ có những động vật khác khi chạy sẽ phát ra tiếng vang, sau đó chó nghe được động tĩnh liền kêu lên vài tiếng còn thôn dân trong thôn thì ngược lại cũng đã quen rồi, cũng không để ý quá mức.
Nhưng cái này lại không đại biểu là an toàn, ngược lại, dưới tình huống muốn leo vào sân tìm người mà không kinh động chủ nhân vốn cũng không dễ dàng, cũng không là mỗi người cũng có tài nghệ tốt như ba người Thẩm Tiêu. Hơn nữa có đôi khi thật sự tìm được các cô gái bị giam ở hầm đất, phòng củi, thậm chí là nhà vệ sinh thì bọn họ cũng không phải là hai người bình thường giống như Thẩm Tiêu đã gặp, đến một câu cũng không nói được.
Khi tất cả các loại nhân tố này chạm vào nhau thì việc đánh thức thôn dân là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng ở tình huống như vậy, có thể làm được cũng chỉ có đánh người bất tỉnh rồi thả lại trên giường, như thể không có chuyện gì xảy ra. Cũng may người bị đánh thức cũng không nhiều lắm, vào giây đầu tiên sau khi tỉnh lại kiểm tra thì đã bị các anh lính đánh ngất xỉu, coi như là hữu kinh vô hiểm(1), cũng không có tạo thành hậu quả không thể vãn hồi nào.
(1) Hữu kinh vô hiểm: Chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm
Sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Tiêu, vốn là hẳn nên lập tức xuống núi, nhưng là lòng người lớn lên cũng là thịt, ai có thể trơ mắt bỏ mặc những cô gái bị nhốt hay là bị khóa trong căn phòng nhỏ mịt mù tăm tối, chịu đủ tra tấn và tàn phá chứ.
Có những người thậm chí đã bị ngược đãi đến không còn hình người, ngay cả đứng cũng không vững, hoàn toàn đánh mất năng lực di chuyển.
Tuy rằng biết rõ là dẫn theo các cô gái này cùng xuống núi thì nguy hiểm so với một mình rời đi rời khỏi tăng thêm mấy lần, một khi bị phát hiện thì có thể một người cũng không đi được, nhưng mà dù là ai cũng không cách nào bỏ bọn họ lại nơi này, nhẫn tâm rời đi.
Không phải phụ nữ mềm lòng, cũng không phải thánh mẫu, khi thật sự gặp phải tình huống như vậy, cho dù là người có nhẫn tâm thế nào cũng không thể nào bỏ mặc.
May mắn là Thẩm Tiêu đã sớm dự đoán được sẽ có tình huống này, bảo bọn họ ghi chép lại vị trí tìm được các cô gái, tạm thời đưa những người mất đi năng lực di chuyển đi trước, rồi làm một ký hiệu ở ngay cửa của những người còn lại không mang đi được, sau khi đưa người xuống núi xong sẽ nghĩ biện pháp khác.