Chương 36.2

Sau đó cũng không lâu lắm, bên ngoài thôn đột nhiên có rất nhiều cảnh sát vây quanh, là kia người nhà của cô gái hoài thai nhận được điện thoại cầu cứu, sau đó báo cảnh sát tới. Ngay khi cô gái kia nghĩ rằng cuối cùng mình có thể thoát khỏi cái hố ma quỷ này thì sự thật lại hung hãn cho cô một cái tát vang dội.

Sau khi thôn làng ở bốn phía thôn nhận được tin tức đều chạy tới giúp đỡ, chẳng những không có thể cứu người ra, ngược lại thì cảnh sát có hai người bị đánh chết, sáu người bị thương nặng.

Là bởi vì đánh không lại những thôn dân kia sao. Không phải, cảnh sát đến đều mang theo súng, nhưng là bọn họ có chỗ cố kỵ, cố kỵ không thể làm thôn dân bị thương, cho nên phần lớn thời gian đều là khuyên can và tự bảo vệ mình là việc chính. Cho dù có đột nhiên phản kích cũng phải chú ý đúng mực, không được đánh chết người địa phương.

Còn với những thôn dân tức giận này thì không giống vậy, ở trong mắt bọn họ, những cảnh sát này chính là đến giành vợ của bọn họ, không nói đến bọn họ phải hao hết của cải, táng gia bại sản mới mua được vợ, không thể nào bị mang đi như vậy, chỉ nói đến một khi những cô gái mà bọn họ mua được bị mang đi thì cả ngọn núi cũng sẽ không bao giờ có bọn buôn người nào nguyện ý giới thiệu cô gái cho bên đây nữa.

Đây chính là chuyện đoạn tử tuyệt tôn, bọn họ đương nhiên không thể nào lưu tình, chỉ hận không thể đánh chết toàn bộ cảnh sát đến cướp người ở đây.

Ngoại trừ hai người cảnh sát kia, ba mẹ và anh của cô gái mang thai cũng đã bị đánh chết trong cuộc hỗn chiến này.

Từ sau khi kết cục kết thúc vô cùng thảm thiết của chuyện lần đó, liền không còn cảnh sát nào dám tới nơi này của bọn họ nữa. Mà đám người trên núi này chẳng những không có vì chuyện này mà có thu liễm, ngược lại còn xem chuyện đánh chết hai cảnh sát và người trong gia đình dám lên núi là chiến công, lấy làm tự hào, càng thêm điên cuồng ngang ngược.

Sau khi cô gái mang thai kia nghe được tin tức ba mẹ và anh đã chết, trực tiếp bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, đã biến thành một kẻ ngốc cái gì cũng không biết.

Nhưng người nhà kia vẫn không buông tha cho cô gái ấy, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, liền trực tiếp mang cô gái kia bán giá thấp cho một ông già hàng xóm lớn tuổi không mua nổi vợ.

Nhân mặc dù là kẻ ngốc, nhưng có thể sinh, hơn nữa có sinh thì vẫn là sinh con trai. Nơi giống bọn họ thế này thì đối những thứ này cũng không quá để ý, chỉ cần có thể sinh, có thể nối dõi tông đường, có ngốc hay không cũng chẳng sao cả.

Nghĩ tới những thứ này, cả người cô gái không thể kiềm chế run rẩy, cô gái kéo tay Thẩm Tiêu lại, âm thanh đầy cầu khẩn khuyên nhủ nói: “Vô dụng thôi, anh tìm được cô ấy, cũng vô ích, anh đi, đi mau đi, thừa dịp bọn họ, bọn họ còn chưa có phát hiện, bọn họ đều là súc sinh, bọn họ ngay cả ba mẹ của mình cũng không buông tha, làm sao buông tha mấy người...”

“Đi đi, bằng không sẽ, không kịp nữa...”

Âm thanh của cô gái càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến chính mình cũng không nghe được, cũng không biết lời này đến cuối cùng là nói cho chính mình hay là nói cho Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu có thể cảm giác tinh thần của cô gái đã muốn sụp đổ rồi, anh nắm hai vai cô gái, ép buộc đôi mắt có chút tan rả của cô ấy đối diện với mình, kiên quyết nói ra từng chữ từng chữ một: “Sẽ không có chuyện gì, tin tưởng tôi, nói cho tôi biết lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy, cô ấy bị nhà nào mua đi rồi.”

Cô gái nhìn con ngươi đen kiên định của Thẩm Tiêu, sau một lúc lâu, rốt cục xốc lại tinh thần, nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nhớ rõ, lúc đó cô ấy là người có bộ dạng đẹp nhất trong số chúng tôi, bọn buôn người nói cô ấy là sinh viên của trường đại học trọng điểm, cho nên ra giá cao nhất, gần như là gấp đôi cô gái bình thường khác, trong thôn có thể mua được vốn không nhiều.”

Thẩm Tiêu nhíu mày, nghĩ một chút hỏi: “Trong thôn này, nhà nào là có nhiều tiền nhất?”

Nghe Thẩm Tiêu hỏi như vậy, cô gái lắc đầu: “Mọi người trong thôn rất nghèo, hết ăn lại nằm, nếu bắt buộc phải nói thì nhà họ Triệu ở đầu thôn có người đi săn bắn, ruộng của nhà trưởng thôn tương đối mà nói nhiều hơn một chút, nhà họ Lý ở cuối thôn có con trai đi đến thành phố khác làm công, mỗi tháng đều gửi ít tiền về nhà. Trừ những nhà này ra, những nhà khác đều như nhau cả.”

Đem lời cô gái nói nhớ trong lòng, Thẩm Tiêu xuyên qua cửa sổ nhỏ liếc nhìn sắc trời bên ngoài, anh cúi người xuống nói với cô: “Cô có thể tự đi không? Nếu có thể, tôi thả cô ra, dọc theo đường núi đi thẳng xuống núi, đến dưới chân núi chờ ở cửa hàng bán lẻ, sau khi cô nói rõ tình huống, nơi đó sẽ có người giúp đỡ cô, sẽ đưa cô rời khỏi nơi này.”

Cô gái ngẩn người, cô ấy đột nhiên mở to mắt, giống như hoàn toàn không tin vào lỗ tai mình, ngơ ngác nhìn Thẩm Tiêu. Sau một lúc lâu, cuối cùng mới kịp phản ứng, sau khi biết ý của Thẩm Tiêu, cô gái không nói gì, trực tiếp từ dưới đất bò dậy, vững vàng quỳ trước mặt Thẩm Tiêu dập đầu lạy ba cái.

Thẩm Tiêu kéo người từ dưới đất lên, dặn nói: “Sau khi rời khỏi thì trực tiếp xuống núi, cố gắng đừng phát ra bất kỳ tiếng động nào, bát kể là trong quá trình xuống núi có nghe được bất kỳ động tĩnh nào cũng không được quay đầu lại. Sau khi tới cửa hàng bán lẻ sẽ có người cho cô vé xe, nhưng đây cũng không có nghĩa là cô đã an toàn, sau khi rời khỏi huyện T, đi tỉnh L tìm cảnh sát báo án.”