Thẩm Như Hoạ nhẹ nhàng ngồi xuống, cùng Mộ Dung Cẩn dùng bữa.Bầu không khí im lặng kì lạ nhưng hai người lại không cảm thấy vậy, giống như đôi phu thê già đã cưới lâu rồi vậy, không ai ngượng, không ai nói lời nào.
A Ninh cùng thái giám tổng quản khẽ lau mồ hôi lạnh. Chủ tử của bọn họ rốt cuộc...
Dùng bữa xong, Thẩm Như Hoạ đi tắm rửa một phen, hoàng đế ngồi xem tấu chương. Trong Ninh Hoà cung mới có thêm bàn và kệ sách, là thói quen và sở thích của Thẩm Như Hoạ.
Mộ Dung Cẩn buông tấu chương xuống, bước tới bên tủ sách. Sách trên kệ được sắp xếp ngay ngắn theo hàng thẳng tắp, được phân chia rõ ràng. Hắn càng nhìn càng thấy lạ lùng. Hắn từng đến hậu cung nhiều lần, cũng thấy không ít sách, nhưng đều là thoại bản dân gian, một dàn sách này là đặc biệt nhất.
Nhìn qua giống như là thoại bản, nhưng nội dung lại là binh thư yếu lược, hoặc lịch sử các vương triều, một tập thơ văn của binh sĩ,... Tầm mắt nam nhân rơi trên cuốn sách cũ nằm kẹp giữa dược thư. Giống như sách mới, nhưng có dấu hiệu sử sụng nhiều lần, có lẽ được bảo quản cẩn thận.
Hắn mở ra xem, bên trong rơi ra một mảnh giấy chỉ có một chữ "Cẩn" ngay ngắn. Tim hắn lệch đi một nhịp, chữ này là tên hắn!
Mộ Dung Cẩn không rõ ý vị đặt sách lại như cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Bệ hạ."
Thẩm Như Hoạ tắm xong, khẽ gọi Mộ Dung Cẩn một tiếng. Nàng đến bên hắn, thấy hắn đang viết gì đó, liền cầm nghiên mực mài.
Mộ Dung Cẩn cũng không nhìn nàng.
"Tại sao nàng không tẩy trang?"
Hắn không vui nói.
Nữ nhân hậu cung trước giờ không muốn xấu xí trước mặt hắn, hắn biết, song đã lâu rồi không ai dám để gương mặt đầy phấn son kia gặp hắn đâu. Đáy lòng hắn chán ghét không chịu được, lại không có cách nào khiển trách nàng.
Thịch.
Thẩm Như Hoạ hành động ngưng trệ, không biết đáp sao cho phải.
Mộ Dung Cẩn nhìn nhìn nàng, nhớ lại gương mặt nhỏ nhắn, tươi sáng khi nàng còn là một đứa trẻ kia.
Hắn nhớ rõ năm ấy, một buổi chiều mưa bão, hắn- được cho là chính nhân quân tử, đã hôn trộm nàng khi nàng đang ngủ.
Nếu Thẩm Như Hoạ biết việc này, chỉ sợ nàng đã chạy chối chết khỏi hắn!
Mộ Dung Cẩn cụp mắt, nhớ đến sáng sớm Mộ Dung Trạch đến tìm hắn càu nhàu, lại nhớ đến đêm qua nàng thống khổ như vậy.
Là yêu hắn sao?
Hắn cùng Mộ Dung Trạch là song thai, bọn hắn trú định một đời gắn bó với nhau, chia sẻ mọi thứ, bằng không hoặc hắn chết cả hai đều sống không nổi, hoặc Mộ Dung Trạch chết, sinh mạng hắn cũng chấm dứt.
Mộ Dung Cẩn đứng dậy, ôm lấy bả vai gầy yếu của Thẩm Như Hoạ, cho người đem một chậu nước vào.
Nhìn khăn ướt sắp tới mặt, nàng theo bản năng lui người lại phía sau.
Mộ Dung Cẩn thấy hai hàng mi cong dài của nàng run rẩy, hai má đỏ ửng, môi hồng nhuận bị răng cắn xắn, lòng như được dội qua một gáo nước ấm.
"Trước mặt trẫm, nàng còn giấu giếm điều gì?"
Thẩm Như Hoạ vội lắc đầu, lại tiến sát người lại, nâng gương mặt nhỏ hơn cả bàn tay hắn lên nhìn. Con ngươi nàng sạch sẽ và long lanh, hoàn toàn không phù hợp với lớp trang điểm dày kia chút nào.
Mộ Dung Cẩn đưa tay ra sau gáy nàng, một tay còn lại cầm lấy khăn, gột rửa từng chút lớp trang điểm kia.
Thẩm Như Hoạ tâm trạng lên xuống liên tục, không khỏi cảm thấy kì lạ.
Cốt truyện, thay đổi rồi.
Thiết lập nhân vật, thay đổi rồi!
Trong nguyên tác, Mộ Dung Cẩn sẽ không tiếp xúc ân cần với nữ nhân khác ngoài nữ chính, thế nhưng nàng ta còn chưa xuất hiện đâu.
Là do nàng mười sáu năm đều không đi theo cốt truyện, trực tiếp phá hỏng nó rồi?
Nàng chỉ là không bám lấy hai nam nhân này theo cốt truyện, chỉ là thấy họ trong lòng liền sợ hãi chạy trốn nhanh nhất có thể thôi!
Lẽ nào nàng sai rồi? "Thẩm Như Hoạ" có vai trò quan trọng hơn nàng nghĩ sao?
Phi phi phi. Nàng không nên suy diễn nữa.
Đối diện với ánh mắt thất thần của Thẩm Như Hoạ, Mộ Dung Cẩn cũng không đặt trong lòng. Hắn khẽ lau đi từng chút, từng chút lớp ngụy trang của nàng.
Nhìn chiếc khăn trắng bị phấn son làm bẩn, Mộ Dung Cẩn nhíu mày chặt.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ kia, bống ngẩn người.
Nàng có một gương mặt câu nhân, mắt hạnh mày liễu, môi nhỏ hồng đỏ, hai má phính hồng tự nhiên. Mắt nàng ngập nước, mông lung nhìn hắn, sau đó cúi gằm đầu.
Hai bàn tay có vết chai dày của hắn ôm lấy hai sườn mặt nàng, ép nàng đối diện với chính mình.
Môi nàng mím lại, đỏ như máu, chọc người tới hái. Hắn cố kìm nén xúc động, lại đột nhiên bùng nổ.
Chỉ thấy nam nhân kia cúi đầu, nhanh chóng chiếm lấy môi nàng.
Hắn vốn chỉ định hôn lướt rồi ngưng, thế nhưng lại càng hôn càng nghiện. Hơi thở cùng mùi hương trên cơ thể nàng rất thơm, thơm kiểu thanh mát, là mùi cơ thể nàng.
Năm nàng bảy tuổi, hắn cũng vì mùi hương này mà làm ra hành động vụиɠ ŧяộʍ kia, đến nay hắn không cần trộm làm nữa, vì nàng đang tỉnh, chỉ là, hắn say.
Mộ Dung Cẩn hôn nàng thật sâu. Hắn bóp cằm nàng, hại nàng đau mở miệng muốn kêu, hắn lại nhân đó mà tấn công, đưa lưỡi vào khoang miệng nàng, tham lam lấy đi từng chút mật ngọt.
Thẩm Như Hoạ bị hôn đến choáng váng, thân thể thậm chí ngả ra sau, chỉ có thể yếu ớt dựa vào vòng tay đang ôm nàng để giữ thăng bằng.
Nàng giãy gịua, bàn tay cuộn lại đánh vào bả vai nam nhân.
Nam nhân kia như hổ đói, không để ý nàng phản kháng. Hắn đã mơ nàng bao lâu rồi, hắn không nhớ rõ.
Con dã thú vốn ngủ đông bao năm, chỉ vì ngày thông báo đại hôn mà thức dậy.
Hắn cắn răng đem nữ nhân này cho đệ đệ hắn, đó là nỗi khổ tâm đến nhường nào đây?
Mà Thẩm Như Hoạ vẫn không biết, sự xuất hiện của nàng đã phá vỡ trật tự thế giới, gây ra hiệu ứng cánh bướm khó lường.
Thẩm Như Hoạ trước mắt chưa thể tiếp nhận được. Nàng tuy là người hiện đại, nhưng chưa đến nỗi mỗi ngày ngủ với một người mà cam chịu. Thế nhưng nàng không thể từ chối hắn. Hắn đang động dục, lí trí gì đó mất sạch, nàng ngăn nổi sao?
Nàng từ chối hắn, nàng sẽ lộ sơ hở. Nàng nhớ lại lời Liễu Trường Minh, nàng không được để lộ, cũng phải biểu hiện tình yêu với hoàng đế, bởi chỉ có như vậy cốt truyện mới có thể tiếp tục, mà kế hoạch của nàng mới có thể hoàn thành theo cách hoàn hảo nhất.
Mộ Dung Cẩn gấp gáp đặt nàng xuống giường, thân hình to lớn nhanh chóng đè lên. Hắn cởi xiêm y hắn, rồi chạm tới vạt áo nàng.
Từ trên, hắn chỉ thấy tiểu nhân nhi hai má đỏ bừng, đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo che mặt lại, đôi môi sưng đỏ mím chặt.
Hắn cúi người hôn lên cái trán bóng loáng của nàng, rồi thẳng tay cởi đồ nàng ra.
Mộ Dung Cẩn đứng hình.
Thẩm Như Hoạ thân hình mảnh mai mà hai luồng trước ngực lại đẫy đà. Thân thể nàng trắng nõn, nơi riêng tư sạch sẽ không tì vết. Hắn đã từng đọc xuân cung đồ, liền biết nàng chính là vưu vật trong truyền thuyết!
Đôi mắt hắn đυ.c ngầu, vật giữa háng dựng thẳng chào hỏi nàng.
Thẩm Như Hoạ hé nhìn vật kia liền bị doạ sợ chết khϊếp. Nàng dù gì cũng sống hai đời, đương nhiên biết thứ kia là gì, nhưng là... nhưng là nam chính kích thước này so với người phương Tây... không có khác biệt đi?
Thẩm Như Hoạ theo bản năng lùi về sau, hai tay gắt gao cố gắng che đi thân thể trần trụi, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mộ Dung Cẩn bắt lấy cổ chân không cho nàng chạy. Hắn tách hai đùi nàng ta, nhìn nơi kia thật kĩ. Chỉ thấy hai cánh môi hồng nhuận mấp máy, hai bên là hai má thịt trắng hồng, giữa khe kia chảy ra từng đợt nước óng ánh. Cây gậy của hắn sưng càng đỏ hơn.
Mộ Dung Cẩn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng thơm ngon kia, tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ cọ xát vào tiểu huyệt Thẩm Như Hoạ, sau đó dùng lực đẩy vào.
Nam căn thô to nổi gân xanh men theo con đường ấm nóng đi vào, đến khi chỉ còn một đoạn thân bên ngoài mới dừng lại.
Mà Thẩm Như Hoạ miệng bị lấp đầy chỉ có thể kêu lên tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Hạ thân nàng bị lấp đầy, cảm giác ngứa ngày chồi lên trong vô thức, nàng khẽ dịch chuyển.
Mộ Dung Cẩn buông đôi môi nàng ra, nó bị hắn dày vỏ đến sưng đỏ. Hai má nàng hồng nhuận, đôi mắt ngậo nước. Mộ Dung Cẩn cảm thấy toàn thân tê dại, xúc cảm muốn bắn cứ ào ào chạy tới, nhưng là sợ mất mặt, cũng sợ bị lộ, nên chỉ có thể kiềm chế lại.
Hắn không nhịn được nữa bắt đầu đưa đẩy thân mình.
Nam căn ra vào dồn dập trong tiểu huyệt, hàng ngàn cái miệng thi nhau cắи ʍút̼, hắn như được thăng thiên.
Cảm giác tuyệt vời lần đầu hắn được hưởng, nam nhân càng như thú dữ tấn công ồ ạt tới. Hắn bắt lấy hai bầu ngực nặng trĩu của nàng, thô bạo bóp thành đủ hình dạng. Hắn cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng kia, hàm răng khẽ ray ray một hồi.
Thẩm Như Hoạ cũng bị kɧoáı ©ảʍ đáng sập, chỉ có thể phát ra tiếng ưm a đứt quãng. Chính thanh âm kiều mị đó đã khiến dã thú trong người nam nhân bị đánh thức hoàn toàn, đâm nàng càng thô bạo hơn.
Một trận chiến diễn ra đến tận nửa đêm, khi mà nàng đã sớm ngất đi từ bao giờ, mà nam nhân này vẫn tràn đầy sinh lực, tàn nhẫn thao nàng mặc nàng đã kiệt sức.
Xong việc, Mộ Dung Cẩn nhìn lại "bãi chiến trường" do hắn gây ra, nở một nụ cười thoả mãn. Hắn gọi người vào dọn dẹp, sau đó ôm nàng đi tắm rồi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, cả thân thể và tâm hồn nam nhân đều được thoả mãn, ngủ sâu hơn bình thường.
Mà một đêm này, Thẩm Như Hoạ đã mơ thấy ác mộng.
***