Chương 29-1: Thiếu niên tâm sự như gió

Chương 29 đệ 29 chương

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

Ám vệ hiển nhiên sớm đã quá quen với thái độ châm chọc mỉa mai của Thất hoàng tử, đối với sự khiển trách của hắn mắt điếc tai ngơ, ánh mắt chuyển hướng về chủ tử, vẻ mặt như đang lâm đại địch, tùy thời chuẩn bị tiến lên hộ chủ.

Tiêu Thận dứt khoát xoay người đi đến trước cửa sổ, ngữ khí không nhanh nói: “Ta nói, nơi này không có chuyện của ngươi!”

Dứt lời, giơ tay liền đóng cửa sổ, lại bị một bàn tay cầm vỏ kiếm vươn tới ngăn chặn.

Ám vệ một thân hắc y, một tay cầm vỏ kiếm chống lại song cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt mà cùng hắn đối diện.

Mắt phượng đen nhánh hiện lên một tầng sát khí lạnh băng, Tiêu Thận không nói hai lời, giơ tay liền đi bắt lấy chuôi kiếm.

“Làm gì?” Cũng may lúc này, Thẩm Thanh Trác rốt cuộc hoàn hồn, gian nan mà đem tầm mắt từ trên mặt đất khối vải dệt màu đỏ kia dịch khai, quát lớn nói, “Muốn đánh nhau?”

Tiêu Thận động tác đánh thẳng mặt ám vệ cương ở giữa không trung, ngượng ngùng mà thu hồi nắm đấm, “Không có a…… Ta chỉ là muốn đóng cửa sổ lại.”

Thẩm Thanh Trác âm thầm trợn trắng mắt, ý bảo ám vệ ngoài cửa sổ nói: “Ta không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi.”

Ám vệ thu hồi vỏ kiếm, xác nhận trong tẩm điện không nguy hiểm, lúc này mới lặng yên không một tiếng động mà ẩn thân.

Tiêu Thận hít sâu một hơi, động tác nhanh nhẹn mà đóng cửa sổ, rồi sau đó chậm rì rì trở lại trước mặt tiên sinh.

Tiêu Thận: “Ta ——”

Thẩm Thanh Trác: “Ngươi ——”

Thầy trò hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, lại ăn ý mà đồng thời dừng lại.

Thẩm Thanh Trác khẽ nâng cằm: “Ngươi nói trước đi.”

Tiêu Thận thật cẩn thận mà xốc lên lông mi, cái đầu rõ ràng đã cao hơn tiên sinh một chút, lại cố ý ra vẻ vô cùng đáng thương nhìn hắn, vẻ mặt khó có thể mở miệng nói: “Kỳ thật…… Yếm này là……”

“Được, ta đã biết, ngươi không cần phải nói.” Thấy tiểu đồ đệ vẻ mặt ngượng ngùng đến sắp chín, Thẩm Thanh Trác giơ bàn tay lên, làm cái thủ thế tạm dừng.

Lông mi đen như lông quạ chớp hai cái , Tiêu Thận ngữ khí hoang mang mà xác nhận: “Tiên sinh…… Biết cái gì?”

“Khụ……” Thẩm Thanh Trác xấu hổ nhưng không mất lễ phép mà cười một tiếng, “Có một số việc, chỉ cần ngầm hiểu, không cần phải nói thẳng.” Tất cả hành vi dị thường của tiểu đồ đệ tối nay, đều có giải thích hợp lý. Xem ra khóa giáo dục giới tính của hắn đã khuyết thiếu một điểm vô cùng nghiêm trọng, đó chính là lý thuyết kết hợp với thực tiễn.

Hắn chỉ lo dạy tiểu đồ đệ tri thức lý luận trong sách, lại không có suy xét đến, thiếu niên 15-16 tuổi, đã là độ tuổi có thể có tình đầu, có lòng hiếu kỳ cực lớn……

Nói đến đây, Tiêu Thận mới ý thức được, tiên sinh của hắn hình như đang hiểu lầm lai lịch cái yếm này.

Nhưng ——

Như vậy cũng tốt, gặp người lén lút so với dùng đao gϊếŧ người, chỉ sợ là tiên sinh càng khó tiếp thu.

“Nữ tử kia…… Là người trong cung nào?” Thẩm Thanh Trác ngồi trở lại trên giường, bắt đầu quan tâm sinh hoạt tình cảm của tiểu đồ đệ.

Con ngươi đen nhánh tròng mắt bắt đầu trở nên sâu thẳm, Tiêu Thận hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiên sinh, không nói một lời.

“Hẳn không phải là Trường Nhạc Cung.” Không nhận được câu trả lời, Thẩm Thanh Trác đành phải tự nhủ phân tích, “Ngươi gần đây ở hay đi lại trong cung Thái Hậu, chẳng lẽ…… Cũng không đúng, lúc trước Thái Hậu đưa ngươi hai ả nha đầu, ngươi phản ứng lớn như vậy.”

Tiêu Thận vẫn là không trả lời.

“Không phải là Đông Cung Thái Tử phủ đi?” Thẩm Thanh Trác thần sắc cảnh giác lên, “Đông Cung tỳ nữ, tiên sinh không mong ngươi lui tới.”

Hiện giờ Hoàng Hậu bị phế, thái tử điện hạ sứt đầu mẻ trán, trong lòng không biết đã hận hắn cỡ nào đâu, nếu tiểu đồ đệ coi trọng là người Đông Cung, thì thật đúng là có điểm khó khăn.

Tiêu Thận nhìn tiên sinh chau mày đẹp, chậm rãi lắc lắc đầu.

“Ai nha, ngươi trực tiếp nói cho tiên sinh đi.” Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ, “Chuyện này có cái gì không thể nói? Chỉ cần ngươi coi trọng, không phải là phi tần trong hậu cung phụ hoàng ngươi——”

Giọng nói đột nhiên im bặt, Thẩm Thanh Trác bỗng dưng đứng dậy, khó có thể tin mà chỉ vào tiểu đồ đệ, “Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi đêm nay không phải là cùng phi tần phụ hoàng ngươi lén gặp chứ?”

Bạn đại học cùng phòng của Thẩm Thanh Trác, có một vị mãnh nam yêu thích phim cung đấu, người khác chơi game yêu đương học tập, vị huynh đài này lại ở trong ký túc xá xem phim cung đấu, hắn cũng bị cưỡng bách tiếp nhận một bộ phận kịch cung đấu tẩy não. Mà cốt truyện cẩu huyết nhất trong phim cung đấu, không gì hơn phi tần cắm sừng hoàng đế, cùng với hoàng tử coi trọng mẹ nhỏ chính mình ……

Nháy mắt ngắn ngủn, trong đầu Thẩm Thanh Trác đã chuyển qua vô số cái ý niệm.

Hắn bước nhanh đi đến trước người tiểu đồ đệ, ấn vai mảnh khảnh bình thẳng của thiếu niên, lời nói thấm thía nói: “Đồ đệ ngoan, trời đất bao la chỗ nào không có cỏ, hà tất yêu đơn phương một cành hoa? Ta không cho ngươi làm loại chuyện mạo hiểm này a!”

Tiêu Thận: “……”

Từ nãy đến giờ, hắn một chữ cũng chưa nói, tiên sinh bản thân liền biên ra đủ tình tiết.

Thấy tiểu đồ đệ không hé răng, Thẩm Thanh Trác có chút nóng nảy, “Ngươi tuổi còn nhỏ, tình đầu chớm nở, hiện tại không tính là thích, chờ tương lai ——”

“Vì cái gì?” Đôi môi nhắm chặt của thiếu niên bỗng nhiên khai kim khẩu, hỏi ngược lại, “Tuổi còn nhỏ, cho nên không tính là thích sao?”

Thẩm Thanh Trác giật mình, “Thật ra cũng không phải……”

Đôi mắt thiếu niên đen nhánh sáng ngời không chớp, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, đáy mắt ẩn ẩn lập loè một tia khổ sở cùng nan kham.

“Thực xin lỗi.” Thẩm Thanh Trác không khỏi biến sắc, ngữ khí thành khẩn xin lỗi tiểu đồ đệ xin lỗ, “Tiên sinh không phải coi khinh tình cảm của ngươi, chỉ là ——”

Chỉ là loại tình cảm trái với đạo đức này, không chỉ thế tục không dung, còn rất nguy hiểm a!

“Không có……” Sống lưng thẳng tắp Tiêu Thận chợt buông lỏng, đem thân thể của mình đầu nhập tiên sinh ôm ấp, “Không có lén gặp phi tần của phụ hoàng.”

Thẩm Thanh Trác nhất thời không phòng bị, bị thân thể thiếu niên nặng trĩu ép tới chao đảo ra sau, khó khăn ngã vào trên giường.

Nhưng hắn cũng không có để ý, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi: “A, vậy là tốt rồi……”

Tiêu Thận nhào vào trong lòng ngực tiên sinh, thuần thục mà đem mặt vùi vào cổ ấm áp hương thơm, tựa như cún con cọ qua cọ lại, “Tiên sinh……”

“Ai!” Thẩm Thanh Trác có chút ngứa, hơi hơi nghiêng mặt, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy vấn, “Cho nên, tiểu Thất nói cho tiên sinh, rốt cuộc là cô nương nhà ai chứ?”

Tiên sinh tiếng nói bình thường thanh linh linh dễ nghe, nhưng giờ phút này nằm trên giường, âm cuối kéo dài quá hơi hơi thượng kiều, bất giác mang theo một chút ý vị làm nũng, hắn nghe được trong lòng như bị lông chim khều nhẹ, lại tựa như bị mèo con nhẹ nhàng cào một cái.

“Không muốn nói……” Tiêu Thận buộc chặt hai tay rắn chắc, muộn thanh trả lời, “Tiên sinh không cần hỏi lại.”

Khi thiếu niên nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai mẫn cảm, Thẩm Thanh Trác không khỏi co rúm lại một chút, hống nói: “Tiểu Thất ngoan, tiên sinh là sợ ngươi bị người lừa a.”

Tiểu đồ đệ này của hắn, về kia phương diện vỡ lòng còn chưa đến mấy ngày, liền thích cô nương người ta, vạn nhất đối phương khởi tâm lừa hắn, hoặc là sau lưng tổn thương tình hắn, tiểu đồ đệ thương tâm hắc hóa làm sao bây giờ?

“Nàng…… Là người rất tốt.” Môi khô ráo đảo qua gáy bóng loáng như ngọc da thịt như chuồn chuồn lướt nước, Tiêu Thận bất động thanh sắc mà trả lời, “Ta có thể khẳng định, hắn vĩnh viễn sẽ không thương tổn ta.”

Thẩm Thanh Trác “Sách” một tiếng, không hiểu sao, nghe xong lời này trong lòng lại nổi lên một cổ mạc danh không ổn.

Hắn giơ tay đẩy ra đầu cún con đang cọ cọ mình, nhẹ giọng mắng: “Ngươi mới nhận thức nàng có mấy ngày a, liền tin tưởng nàng như vậy?”

Tiêu Thận ngẩng đầu, rũ mi mắt nhìn phía tiên sinh, dò hỏi: “Tiên sinh không cao hứng?”

Thẩm Thanh Trác sắc mặt trầm xuống, “Nói bậy, ta chỗ nào không cao hứng?”

Hắn cao hứng thật sự mà!

Thiếu niên ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm mặt hắn, không muốn bỏ lỡ bất kì biểu cảm nào.

“Từ từ ——” Thẩm Thanh Trác bỗng nhiên nhớ tới yếm uyên ương màu đỏ đậm trên mặt đất, đột nhiên ngồi dậy nửa thân trên, “Hai ngươi sẽ không? Đã?”

Tiêu Thận ngã vào trên đệm, biểu tình có hơi mờ mịt, “Cái gì?”

“Đã…… Đã ấy ấy a!” Thẩm Thanh Trác chỉ chỉ mặt đất, ngữ khí nghiêm túc nói, “Kia chính là quản áo tứ mật nhất trên người nữ tử, nên các ngươi sẽ không đã lén nếm thử trái cấm đi?”

Tiêu Thận dừng một chút, bịa đặt lung tung nói: “Không có, yếm kia chỉ là lễ vật nàng tặng ta.”

Thẩm Thanh Trác: “……”

Đại Ung dân phong đã cởi mở đến trình độ này rồi sao? Nữ tử thế nhưng có thể đem yếm của mình làm lễ vật đưa cho nam tử?

Sắc mặt hắn âm tình bất định, biến hóa qua lại vài lần, chỉ cảm thấy đầu rối tung.

Nhưng chắc chắn hắn không muốn làm cha chồng ác độc cầm gậy đánh uyên ương……

Thẩm Thanh Trác mày buông lỏng, cuối cùng chỉ nhắc nhở nói: “Nam nữ hoan ái là nhân chi thường tình không sai, nhưng thân phận ngươi đặc thù, trong cung lúc này lại là thời buổi loạn lạc, mọi việc cần phải cẩn thận cẩn thận. Không thể tham vui vẻ nhất thời, bỏ lỡ đại sự.”

“Tiên sinh yên tâm.” Tiêu Thận cũng ngồi dậy, thái độ đoan chính, “Ta sẽ không lại đi gặp người nọ.”

Thái giám chết bầm kia cũng đã bị hắn đốt thành than cốc, xác thật không có cơ hội tái kiến hắn, cho nên lời này không tính là nói dối.

Thẩm Thanh Trác cả kinh: “Có ý gì? Các ngươi chia tay?”

Tiêu Thận không nói lời nào, làm như cam chịu.

Thẩm Thanh Trác cảm thấy thật lẫn lộn, tuy nói thiếu niên thích cũng nhanh, đi cũng nhanh, nhưng tốc độ này không khỏi cũng quá nhanh rồi?

“A……” Tiêu Thận bỗng nhiên ôm đầu kêu rên một tiếng, “Tiên sinh, có thể hay không không nói chuyện này nữa?”

“Được được được, không nói.” Thẩm Thanh Trác đầu hàng nhấc tay, đổi chủ đề, “Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, tiên sinh trở về đây.”

“Tiên sinh!” Tiêu Thận bắt lấy cổ tay của hắn, “Đã khuya rồi, ngươi ở lại đi!”

Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã lớn như vậy, vẫn ngủ chung với tiên sinh, không thích hợp.”

“Có cái gì không thích hợp?” Tiêu Thận lập tức phản bác, “Tiên sinh không phải vẫn luôn nói ta còn nhỏ sao?”

Một khi cún con dùng ánh mắt trông mong này vậy mà nhìn chằm chằm mình, Thẩm Thanh Trác liền nhịn không được dao động, không cấm chần chờ nói: “Nhưng mà……”

“Ta hôm nay bị người tổn thương thấu tâm, còn từ trên cửa sổ bị quăng ngã xuống.” Thiếu niên thừa thắng xông lên, lần nữa đem đầu vùi vào lòng ngực tiên sinh, “Tiên sinh cũng không quan tâm an ủi an ủi ta, vạn nhất ban đêm ta làm ác mộng……”

“Ai……” Thẩm Thanh Trác xoa cao ớt tròn trịa của thiếu niên, thở dài trả lời, “Chỉ một lần này, không có lần sau.”

Tiêu Thận ở trong lòng ngực hắn “Ân” một tiếng, giấu đi khuôn mặt tuấn tú tươi cười vì mưu đồ đã được thực hiện.

***