Chương 28: Yếm uyên ương màu đỏ đậm

Chương 28 đệ 28 chương

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Tiêu Thận giơ tay chém xuống, lưỡi dao bén nhọn thọc trên mặt người, khi hoa khai làn da phát ra tiếng vang “Thứ lạp thứ lạp”, lệnh người nghe không rét mà run, sởn cả tóc gáy.

Máu tươi đỏ thắm chảy đầy đất, theo địa thế trong phòng hướng Phan Đông Thăng bên chân chảy, hắn thật cẩn thận mà hoạt động đầu gối, ý đồ tránh đi huyết lưu.

Nửa tháng trước khi Thất hoàng tử tìm được hắn, Phan Đông Thăng hoàn toàn không nghĩ tới, niên thiếu Thất điện hạ thế nhưng ra tay tàn nhẫn như thế.

Hắn từ nhỏ gia cảnh bần hàn, thân cha là cái tửu quỷ, một lần say rượu lỡ tay đánh chết mẫu thân, hắn vì mạng sống, liền tìm mọi cách tịnh thân vào cung.

Mấy năm kia mới vừa tiến cung, trong cung hắn là tiểu thái giám thấp kém nhất, chuyện tiểu thái giám tầng dưới chót có thể làm chỉ là dơ sống, mệt sống, khổ sống. Nhưng cũng may hắn tay mắt lanh lẹ, cũng đủ cơ linh, ngẫu nhiên một lần có cơ hội lọt vào mắt Phan Sùng, từ đây liền đi theo Phan Sùng bên người hầu hạ.

Vốn tưởng rằng ngày lành đã tới, nhưng không nghĩ Phan Sùng là thái giám biếи ŧɦái tâm lý cực kỳ vặn vẹo, bởi vì không thể giao hợp, liền nghĩ đủ loại biện pháp tra tấn những cung nữ mỹ lệ, thậm chí tiểu thái giám mi thanh mục tú cũng không buông tha.

Nhiều năm như vậy, hắn một lần rồi lại một lần từ trong phòng Phan Sùng nâng ra cung nữ máu tươi đầm đìa, nhìn những mỹ mạo nữ tử chỉ còn một hơi đó, đôi khi sẽ không khống chế được mà nhớ tới mẫu thân đáng thương của hắn.

Cùng lúc đó, Phan Sùng đối xử hắn cũng là động một chút liền tay đấm chân đá, mặt ngoài thì nhận hắn làm con nuôi, ban hắn họ Phan, nhưng một khi không hài lòng liền lấy roi mang gai ngược quất hắn, lấy ngọn nến nóng bỏng du tích ở trên lưng hắn, còn mỹ danh rằng là vì giáo dục hắn, là vì tốt cho hắn.

Hắn trong lòng chán ghét Phan Sùng, càng chán ghét chính mình ngày qua ngày khom lưng uốn gối như trung khuyển mà lấy lòng Phan Sùng. Bởi vậy, khi Thất hoàng tử lén tìm được hắn, muốn hắn phối hợp xử lý Phan Sùng, hắn suy tính tính khả thi của kế hoạch, rất nhanh liền đồng ý.

Đương nhiên, Thất hoàng tử cũng hứa hẹn chỗ tốt cực kỳ mê người. Tại tòa hoàng cung nghiêm ngặt cấp bậc ăn người này, có ai không muốn bò lên trên đâu?

Nhưng Thất điện hạ giờ phút này thủ pháp thô bạo gϊếŧ người, lại khiến hắn hoảng sợ mà ý thức được, đoạn thời gian này hắn kỳ thật là đang kêu hổ lột da, trong lòng càng sợ hãi điện hạ sẽ qua cầu rút ván……

“Hô……” Sau khi đem mặt thái giám chết bầm này hoa đến huyết nhục bay tứ tung, nhìn không ra nhân dạng, Tiêu Thận rốt cuộc thở ra một ngụm ác khí.

Hắn đứng dậy, “Loảng xoảng” một tiếng ném chủy thủ dính đầy máu tươi trong tay, lúc này tựa hồ mới nhớ tới, trong phòng còn có một người.

Tiêu Thận trên cao nhìn xuống, tiểu thái giám nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, bỗng nhiên nhấc chân, đá chủy thủ trên mặt đất qua.

Phan Đông Thăng sợ tới mức run lên, “Thất điện hạ……”

“Nhặt chủy thủ lên, thọc hắn mấy đao.” Tiêu Thận tiếng nói lạnh băng mà ra lệnh.

Phan Đông Thăng ngạc nhiên: “Này……”

“Hắn đối xử với ngươi, còn không bằng nuôi một con chó, ngươi không hận hắn sao?” Lông mi nhỏ dài nồng đậm rũ xuống, bên môi mỹ thiếu niên lộ ra một độ cung ác ý, “Hay là nói, ngươi theo thiến cẩu này lâu như vậy, cũng chưa từng gϊếŧ người? Không thể nào?”

Ngọc Diện Tu La cao cao tại thượng, giọng nói mãn hàm trào phúng.

Phan Đông Thăng trong đầu hồi tưởng lại từng màn chịu nhục bị phạt lúc trước, cắn chặt răng, quỳ bò nhặt chủy thủ lên, đôi tay giao nắm, hung hăng hướng vào huyết tử thi nhục mơ hồ.

Đao thứ nhất thuận lợi thọc vào thịt, mấy đao sau liền càng thọc càng thuận tay.

Tiêu Thận vừa lòng mà nhắm lại mắt phượng, tựa hồ đang hưởng thụ mỹ diệu thanh âm đao thâm nhập thịt.

“Được rồi.” Một lát sau, hắn một lần nữa mở hai tròng mắt, không chút để ý nói, “Ngươi đi ra ngoài đi, theo kế hoạch hành sự. Nếu ngươi có nửa phần sai lầm ——”

Phan Đông Thăng buông chủy thủ, vội vàng tỏ lòng trung thành nói: “Điện, điện hạ yên tâm, nô tài tuyệt đối sẽ không làm hư đại kế của điện hạ!”

Hắn bò dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Thất điện hạ gọi lại, thân thể đột nhiên cứng đờ.

“Lau máu trên tay.” Tiêu Thận nhẹ giọng nhắc nhở nói, “Đổi xiêm y sạch sẽ, đừng để lại dấu vết.”

“Dạ dạ dạ……” Phan Đông Thăng liên thanh đáp, lặng lẽ dùng cổ tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, rời khỏi phòng ngủ.

Không bao lâu, hắn thay đổi một thân thái giám phục sạch sẽ, sửa sang lại biểu tình, đi đến phía trước đôi thái giám lúc nãy bị hắn đuổi đi.

“U! Phan công công, sao ngài mới đó đã ra?” Thái giám ngồi ở chính giữa thấy hắn, lập tức ân cần mà nhường ghế, “Xưởng công đại nhân xong việc rồi ư?”

“Sao có thể nhanh như vậy?” Phan Đông Thăng cố làm ra vẻ mà ngồi xuống, “Yêu thích của nghĩa phụ, các ngươi còn không biết sao?”

“Hắc hắc hắc……” Bọn thái giám phát ra một trận cười quái dị, thái giám lúc trước mở miệng hiếu kỳ nói, “Phan công công, mỹ nhân nhi xưởng công đang coi trọng là người trong cung nào?”

“À……” Phan Đông Thăng uống một ngụm trà, đè thấp tiếng nói trả lời, “Đông Cung Thái Tử phủ, lớn lên kêu là Thủy Linh nha!”

Bọn thái giám lại kêu một trận kêu la kỳ quái, còn có thái giám vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Những ả cung nữ đó, ngày thường đều xem thường hoạn quan chúng ta. Nhưng cho dù là tỳ nữ Đông Cung Thái Tử phủ thì sao, bị xưởng công đại nhân chúng ta nhìn tới, còn không phải đều…… A?”

Nhưng mà, khi chúng thái giám vui cười hết sức, bỗng nhiên truyền đến một tiếng la kinh hoảng thất thố: “Không tốt! Đi lấy nước! Xưởng công đại nhân ở trong, đi lấy nước!”

Phan Đông Thăng sắc mặt biến đổi, đột nhiên đứng dậy, “Không tốt! Nghĩa phụ còn ở trong phòng! Đi mau!”

Chờ đến lúc mọi người chạy tới, gian nhà sau ở đã bốc lên lửa lớn cháy hừng hực.

Nhóm tiểu thái giám vội vàng múc nước đi cứu hoả, nhưng như muối bỏ biển, ngọn lửa kia giống như cự long ngập trời, đem nhà ở to như vậy liếʍ láp sạch sẽ.

***

Trong phòng Tư Lễ Giám Chưởng ấn thái giám.

Tô công công một chưởng chụp vào án trên bàn, chấn đến tấu chương phê đỏ trên án rơi xuống đất, “Ngươi nói cái gì?”

“Lão tổ tông! Lão tổ tông ngài ngàn vạn lần phải vì nghĩa phụ làm chủ a!” Phan Đông Thăng quỳ trên mặt đất dập đầu, gào khóc nói, “Nghĩa phụ chết quá thảm! Toàn thân đều đốt trụi a!”

Tô công công thấy hoa mắt, giơ tay đỡ đầu, ngữ tốc thong thả nói: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngươi một năm một mười mà, nói rõ ràng cho ta!”

Phan Đông Thăng dần dần ngưng khóc thét, tiếng nói nghẹn ngào mà trả lời: “Nghĩa phụ, nghĩa phụ mấy ngày trước nhìn trúng một tiểu cung nữ ở Đông Cung, tôn nhi liền nghĩ cách đem cung nữ kia lộng trở về hiếu kính nghĩa phụ, nhưng ai biết……”

Hắn lại khóc thét một trận, mới tiếp tục nói: “Ai ngờ cung nữ kia, thế nhưng một phen lửa đốt nhà ở nghĩa phụ a!”

Tô công công bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt xanh mét mà đi qua đi lại, trong miệng hận sắt không thành thép nói: “Đồ hỗn trướng! Ta đã sớm nói, tham luyến sắc đẹp sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện! Cẩu dạng chính là không nghe!”

“Lỗi tôn nhi, chuyện này là lỗi của tôn nhi a!” Phan Đông Thăng bỗng nhiên giơ tay tự tát mặt chính mình, xuống tay tàn nhẫn, tát vài cái một bên mặt đã vừa hồng vừa sưng, “Lỗi tôn nhi không thể ngăn nghĩa phụ lại, khiến kẻ gian kia hại nghĩa phụ…… Lão tổ tông, lão tổ tông ngài gϊếŧ tôn nhi đi!”

Phan Đông Thăng nước mắt nước mũi treo trên mặt sưng đỏ, đầu gối hành về phía trước, ôm chặt đùi Tô công công, “Chỉ là lão tổ tông ngài nhất định phải giúp nghĩa phụ báo thù a!”

Tô công công sắc mặt âm trầm, một chân đá văng hắn ra, tức giận mắng: “Ta đã mất một đứa con nuôi, ngươi cái đồ không có tiền đ, còn dám đòi sống đòi chết!”

Phan Đông Thăng sửng sốt, lau nước mắt một phen, ngạnh thanh trả lời: “Lão tổ tông giáo huấn rất đúng……”

Tô công công trở lại ghế, ngữ khí âm trầm hỏi: “Tiện tì kia người đâu?”

Phan Đông Thăng trả lời: “Hồi bẩm lão tổ tông, trong phòng chỉ có thi thể nghĩa phụ, cung nữ kia chỉ sợ là đã đào tẩu rồi.”

“Hừ!” Tô công công cười lạnh một tiếng, “Một tỳ nữ nho nhỏ, từ chỗ nào mượn được lá gan gϊếŧ người phóng hỏa, lại còn có thể chạy thoát?”

“Lão tổ tông ý tứ là……” Phan Đông Thăng chần chờ nói, “Việc này có trá?”

“Đông Cung từ trước đến nay coi thường Tư Lễ Giám, nhưng nhiều năm như vậy, ngược lại nước sông không phạm nước giếng.” Tô công công nheo nheo mắt, “Hiện giờ Hoàng Hậu bị phế, cái ghế thái tử điện hạ này, càng ngày càng ngồi không yên.”

“Này……” Phan Đông Thăng vẻ mặt mờ mịt, “Nhưng trong cung ai không biết lão tổ tông được Hoàng Thượng sủng tín, nịnh bợ còn không kịp, Đông Cung vì sao phải đắc tội lão tổ tông?”

“Ngươi nói không sai.” Tô công công ánh mắt càng ngày càng lạnh, “Thái Tử sẽ không vô duyên vô cớ xuống tay với Phan Sùng, ngất định là Đông Xưởng nắm giữ bí mật nào đó của Đông Cung. ”

“Kia……” Phan Đông Thăng quỳ trên mặt đất, do do dự dự hỏi, “Kia thù này của nghĩa phụ, còn có thể báo sao?”

Mặc dù bọn họ biết người phóng hỏa là Đông Cung tỳ nữ, nhưng Phan Sùng thủ đoạn bỉ ổi đoạt người là thật, lại không có chứng cứ chứng minh là Đông Cung sai sử, Thái Tử quay đầu liền có thể phủi sạch sẽ.

Tô công công lạnh giọng mắng: “Đồ không có tiền đồ, bộ dáng khóc sướt mướt này của ngươi, có thể báo thù cho ai?”

Nghe vậy, Phan Đông Thăng thẳng eo, lại dập đầu vang dội, “Lão tổ tông, hiện giờ tôn nhi chỉ có thể dựa vào ngài!”

“Đứng lên trước đi.” Tô công công nâng nâng tay, “Thù này, lão tổ tông nhớ kỹ.”

Phan Sùng không chỉ là con nuôi hắn, càng là phụ tá đắc lực, hiện giờ Đông Cung phế đi một cánh tay của hắn, thù này, hắn cần thiết ghi nhớ.

***

Đêm khuya thanh vắng, một đạo hắc ảnh lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận cửa hông Trường Nhạc Cung, sau đó lại gần như không tiếng động mà đẩy ra cửa điện.

TruyenHD

Các cung nhân phần lớn đều đã ngủ, hai tiểu thái giám gác đến, đang mơ màng sắp ngủ mà canh giữ ở bên ngoài cửa tẩm điện Thất hoàng tử, hoàn toàn không có phát hiện bóng đen kia lóe đi vào.

Tiêu Thận ngừng ở trước cửa sổ nội điện, tay chân nhẹ nhàng mà đẩy ra khe hở lúc trước lưu lại, tính toán mở cửa sổ đi vào.

“Kẽo kẹt” một tiếng, song cửa sổ chậm rãi mở ra, hắn đôi tay căng với cửa sổ phía trước, mượn lực thả người, liền linh hoạt mà nhảy lên cửa sổ.

Nháy mắt tiếp theo, hắn thình lình đối diện một đôi mắt đào hoa xinh đẹp ẩn tình.

“A ——” Tiêu Thận sợ tới mức kêu một tiếng, thiếu chút nữa ngã ra đằng sau, may mắn một bàn tay sứ bạch như ngọc, kịp thời bắt được vạt áo trước của hắn .

“Chủ nhân?” Lúc này, lại một đạo hắc ảnh lóe đến phía trước cửa sổ, ám vệ cảnh giác ở mọi nơi điều tra một vòng, nhưng không có phát hiện nhân vật khả nghi.

Hắn giương mắt, chỉ thấy Thất hoàng tử đang dùng một tư thế quái dị tư thế ngồi xổm trên cửa sổ, trong mắt lạnh băng không khỏi hiện ra một tia nghi hoặc.

Tiêu Thận giờ phút này hoảng hốt một đám, lại ra vẻ trấn định mà quay đầu, sắc mặt nặng nề quát khẽ: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Ám vệ không sao cả mà bỏ qua ánh mắt hắn.

“Còn chưa cút?” Thiếu niên lại hung tợn mà mắng một tiếng.

“Ai dạy ngươi nói với hắn như vậy?”Thẩm Thanh Trác trong cửa rốt cuộc mở miệng, ngón tay bắt lấy tiểu đồ đệ buông lỏng.

Cùng với một tiếng hô nhỏ “A”, Thất điện hạ tôn quý mông liền chấm đất ngã xuống cửa sổ.

Ám vệ mặt vô biểu tình mà nhìn hắn một cái, một lần nữa ôm kiếm ẩn vào bóng đêm.

Thẩm Thanh Trác cúi người, lười nhác mà ghé vào cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy tiểu đồ đệ thân hình chữ X mà nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

“Đừng trang .” Hắn nhàn nhạt nhắc nhở nói, “Cửa sổ này còn chưa cao bằng nửa người ngươi.”

Đoạn thời gian này, hắn không chú ý, tiểu đồ đệ lại trộm nhảy cao một đoạn, hiện nay đứng thẳng thế nhưng so với hắn cao hơn một điểm.

Cảm giác có phải hơi thừa dinh dưỡng hay không?

Nhưng mà, thiếu niên nằm trên mặt đất vẫn như cũ không nhúc nhích.

Thẩm Thanh Trác hơi hơi nhăn nhăn mày, nhẹ giọng uy hϊếp nói: “Ngươi còn không đứng dậy, ta liền đi về.”

Vừa dứt lời, thiếu niên giả chết liền lăn long lóc bò lên, hô nhỏ nói: “Tiên sinh đừng đi!”

Thẩm Thanh Trác phất tay áo xoay người, trong lòng không cấm nghĩ thầm, tiểu dạng nhi, chẳng lẽ tiên sinh còn trị không được ngươi?

Một lát sau, Tiêu Thận lại lần nữa nhảy xuống cửa sổ, xoa mông làm nũng oán giận nói: “Tiên sinh, mông ta rơi đau quá a……”

“Nga?” Thẩm Thanh Trác ngồi xuống cạnh giường, ngón tay ngoéo một cái, “Lại đây, tiên sinh nhìn một cái.”

Tiêu Thận vừa nghe, lập tức nhảy nhót mà chạy qua, không ngờ tới, còn chưa kịp bán thảm, mông liền hung hăng ăn một cái tát.

“Ngao!” Hắn kêu một tiếng, che lại mông nóng rát tại chỗ xoay cái vòng, bẹp miệng, ngữ khí ủy khuất mà lên án nói, “Tiên sinh! Ta rơi thảm như vậy, ngươi như thế nào còn đánh ta!”

“Ngươi đáng đáng.” Thẩm Thanh Trác ngữ khí trầm xuống, “Chính mình tẩm điện cửa chính không đi, lại muốn trèo cửa sổ, ngã chết đáng đời.”

Tiêu Thận biểu tình hơi hơi cứng đờ, tin khẩu nói hươu nói vượn: “Ta không phải, muốn rèn luyện thân thể một chút sao……”

Thẩm Thanh Trác ngoài cười nhưng trong không cười: “Soạn, ta liền lẳng lặng mà xem ngươi soạn, xem ngươi rốt cuộc có thể soạn ra cái kịch bản gì.”

Hắn đêm nay vốn là tới tìm tiểu đồ đệ cùng nhau dùng bữa tối, nhưng người vừa tiến Trường Nhạc Cung, liền nghe các cung nhân bẩm báo, nói Thất điện hạ hôm nay thân thể không khoẻ, sớm đã nghỉ ngơi, không cho bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy.

Hắn trong lòng căng thẳng, lập tức bước chân nhanh hơn hướng tẩm điện đi, bọn thái giám cung nữ hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc không ai dám cản hắn.

Đây chính là Thẩm công tử a, Thất điện hạ nói không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, nhưng nhất định không bao gồm Thẩm công tử đi!

Thẩm Thanh Trác sắc mặt lo lắng mà đẩy ra cửa điện, bước nhanh đi đến trước giường, vỗ vỗ cái bao phồng lên trên giường, ý đồ đánh thức tiểu đồ đệ, nhưng chụp cỡ nào người cũng không phản ứng.

Hắn không khỏi cảm thấy quái dị, giơ tay liền xốc chăn lên, kết quả bên trong lại là gối ngọc.

Hắn vừa hoảng vừa gấp, đang muốn xoay người đi kêu các cung nhân, khóe mắt dư quang quét một vòng, trong điện chỉnh tề sạch sẽ, bỗng bình tĩnh xuống dưới.

Dựa theo thân thủ tiểu đồ đệ, không ai có thể lặng yên không một tiếng động đem hắn ra tẩm cung. Tình hình này, tiểu đồ đệ chỉ sợ là cố ý lợi dụng các cung nhân Trường Nhạc Cung, chế tạo chứng cứ không ở hiện trường nào đó, chính mình đi làm việc khác.

Nghĩ thông suốt điểm này, hắn tạm thời yên tâm lại, kiên nhẫn mà ngồi trên giường chờ tiểu đồ đệ trở về.

Không nghĩ lần chờ đợi này, chờ đến thiếu chút nữa ngủ luôn rồi, song cửa sổ mới truyền đến một tiếng dị vang.

“Ta……” Tiêu Thận tự biết không thể cho qua, rũ đầu xuống, gục xuống hai lỗ tai trả lời, “Ta đi làm việc khác, không muốn người khác phát hiện, cho nên……”

“Ân.” Thẩm Thanh Trác đôi tay chống đệm chăn, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn, “Sau đó đâu?”

Tiêu Thận giả ngu nói: “Sau đó ta đã trở lại nha!”

Thẩm Thanh Trác mặt mày áp trầm, khuôn mặt điệt lệ thoáng chốc lạnh như băng sương, “Tiên sinh là hỏi ngươi, ngươi chế tạo chứng cứ không ở hiện trường, là để đi làm cái gì?”

Tiêu Thận nhấp khẩn môi mỏng đạm sắc, đôi tay bất giác nhéo vạt áo, không rên một tiếng.

Thẩm Thanh Trác nhìn dáng vẻ này của thiếu niên, bừng tỉnh nhớ tới tiểu đoàn tử mười hai tuổi trước kia, chỉ cần là lúc khẩn trương hoặc nan kham, đều sẽ làm ra động tác như vậy.

Mặc dù thiếu niên lang hôm nay trưởng thành thon dài đĩnh bạt, ở trước mặt hắn vẫn như cũ sẽ co quắp bất an.

Nghĩ đến đây, hắn hơi chút thả chậm ngữ khí: “Bất luận tiên sinh làm chuyện gì, đều không có giấu diếm ngươi. Cho nên, tiên sinh hy vọng ngươi cũng có thể nói thật.”

Tiêu Thận cụp mi rũ mắt, nội tâm cuồn cuộn không thể diễn tả.

Hắn đương nhiên không thể nói, chính mình là gϊếŧ người trở về.

Trừ bỏ ba năm trước đây đem Tứ hoàng tử đẩy vào hồ nước lần đó, đây là lần đầu hắn gϊếŧ người, cho dù lúc trước đã dùng súc sinh luyện tập qua rất nhiều lần, nhưng cảm giác gϊếŧ người chân chính, vẫn là không giống nhau.

Bất quá, hắn trong lòng cũng không có sợ hãi, ngược lại tràn ngập một loại cảm giác hưng phấn khó có thể miêu tả, nhiệt huyết sôi trào, như là vật gì đó đọng lại trong nội tâm lâu dài phát tiết ra, lại dường như là bởi, hắn rốt cuộc cũng có thể tự tay khống chế sinh tử người khác.

Đây có phải hay không có nghĩa, hắn đã thực sự trưởng thành?

Mà hối hận duy nhất tối nay của hắn, vẫn là để cái tên thiến cẩu hạ tiện kia được chết quá nhẹ nhàng, bằng không, hắn sẽ chậm rãi đem thái giám chết bầm kia tra tấn……

“Tiểu Thất?” Thật lâu không chiếm được trả lời, Thẩm Thanh Trác nhịn không được kêu một tiếng.

Từ khi hắn vào Bắc Trấn Phủ Tư, thời gian cùng tiểu đồ đệ giao lưu càng ngày càng ít, hắn tưởng tượng không ra, hiện giờ tiểu đồ đệ rốt cuộc đang gạt hắn làm chút chuyện gì, có thể hay không rất nguy hiểm?

“Ta……” Tiêu Thận ấp a ấp úng nói, “Kỳ thật ta chính là…… Đi gặp một……”

Bởi vì quá căng thẳng, hắn vô ý thức mà quăng ống tay áo một chút, không nghĩ tới từ cổ tay áo to rộng lại rơi xuống thứ gì.

Thẩm Thanh Trác tay mắt lanh lẹ mà cúi người xuống, nhặt lên đồ vật rơi trên mặt đất lên, “Để ta xem xem, ngươi rốt cuộc đang làm cái ——”

Lời còn chưa dứt, âm cuối không kịp phòng biến mất bên môi khẽ nhếch.

Ngón tay trắng nõn xinh đẹp bắt được một khối vải dệt màu đỏ, Thẩm Thanh Trác chăm chú cẩn thận nhìn lên, phát hiện mình bắt được, thế nhưng như lại là quần áo bên người nữ tử ——

Một kiện yếm uyên ương màu đỏ đậm?

Thẩm Thanh Trác chớp chớp lông mi, hoàn hồn một chốc kia, tựa như gặp quỷ mà ném yếm, mất khống chế mà đề cao tiếng nói: “Nha! Ngươi giấu thứ gì a?”

Da mặt mỏng của thiếu niên nháy mắt hồng đến lấy máu, đang muốn mở miệng giải thích, lại nghe ngoài cửa sổ truyền đến một đạo tiếng nói trầm lãnh: “Chủ tử, ngài không có việc gì đi?”

Gân xanh trên trán đột nhiên bạo khởi, Tiêu Thận quay đầu, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ở đây không có chuyện của ngươi! ”