Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn
Editor: Ngự Thiên Phong
***
Không khí trong nháy mắt đình trệ, Thẩm Thanh Trác nhìn tiểu đồ đệ đen kịt đôi mắt, không rõ nguyên do mà sinh ra một chút chột dạ.
“Khụ khụ……” Thẩm công tử đề môi ho khan hai tiếng, “Cái kia……”
“Hắn là ai?” Tiêu Thận đánh đòn phủ đầu, chỉ vào tiểu thái giám quỳ trên mặt đất hỏi, “Vì sao trước nay ta chưa từng thấy hắn?”
Thẩm Thanh Trác nhất thời nghẹn lời, hắn thật đúng là không biết ám vệ mới nhậm chức tên gọi là gì, tổng không thể cứ gọi hắn là thích khách đi?
Vì thế, hắn quay đầu hỏi: “Ngươi tên gì?”
Ám vệ: “Ta không có tên.”
“Nói bậy!” Tiêu Thận trừng mắt hắn, lạnh giọng chất vấn, “Ngươi rốt cuộc là ai, tới nơi này làm cái gì?”
Hắn chưa từng vô duyên vô cớ đối một người sinh ra địch ý như thế, chỉ là trong một chốc hắn vào cửa kia, thế nhưng thấy tiên sinh đang khom lưng cúi người sờ mặt người này!
Trong l*иg ngực hắn nháy mắt dâng lên một cổ phẫn nộ tột đỉnh, trừ hắn ra, ai tiên sinh cũng chưa bao giờ sờ, tiên sinh sao lại có thể thân mật như vậy mà sờ mặt những kẻ khác?
“Hảo, để ta nói đi.” Thẩm Thanh Trác lời ít mà ý nhiều giải thích nói, “Đây là ám vệ ta mới thu.”
Tiêu Thận: “Cái gì ám vệ?”
Thẩm Thanh Trác lại lần nữa chuyển hướng ám vệ, “Đây là Thất điện hạ, một…… chủ nhân khác của ngươi.”
Ám vệ không chút do dự trả lời: “Vâng, chủ nhân.”
“Ta không cần cái gì ám vệ.” Tiêu Thận trưng ra gương mặt tuấn mỹ, “Hắn có lai lịch gì, tiên sinh đã điều tra hết sao?”
Thẩm Thanh Trác: “Ân……”
Hắn lựa chọn giữ miệng kín bưng.
Ám vệ mặt vô biểu tình nói: “Ta đã từng chết một lần, từ nay về sau, ta chỉ nhận chủ nhân.”
Tiêu Thận mày nhăn lại, đang chuẩn bị tiếp tục chất vấn, lại bị tiên sinh kéo đến một bên.
“Ta nói thật với ngươi, ngươi phải duy trì bình tĩnh.” Thẩm Thanh Trác lôi kéo tay tiểu đồ đệ, trước tiên trấn an, “Có thể làm được sao?”
Tiêu Thận trực giác chuyện mà hắn muốn nói không phải chuyện tốt gì, nhưng vẫn ngạnh cổ đáp: “Hảo.”
Thẩm Thanh Trác: “Ngươi còn nhớ rõ thích khách ám sát Nguyên phi chứ? Lúc ấy khi ta ở thẩm vấn hắn, hứa hẹn chỉ cần hắn khai ra chủ nhân phía sau màn, sẽ phóng hắn ra ngoài.”
“Chuyện này và chuyện chúng ta đang nói, có quan hệ gì?” Tiêu Thận khó hiểu mà nhìn hắn.
“Đừng nóng vội, quan hệ lập tức tới.” Thẩm Thanh Trác không nhanh không chậm nói, “Bởi vì ta từng đáp ứng thả hắn đi, cho nên sau đó, ta liền ở Chiếu ngục tìm một tử tù, thay thế hắn.”
Tiêu Thận càng nghe càng thấy không thích hợp, bỗng nhiên linh quang chợt hiện, “Là hắn!”
Thẩm Thanh Trác gật đầu: “Sự tình quan trọng, chuyện này chỉ có thể ba người chúng ta biết.”
Tiêu Thận cắn cắn răng, đột nhiên tránh hắn, hung mãnh mà nhào tơi ám vệ đang quỳ trên mặt đất, hung hăng một quyền đánh hắn ngã xuống đất.
Bản năng đươc huấn luyện lâu dài khiến hắn muốn đánh trả, nhưng trong đầu vang lên lời chủ nhân vừa nói, ám vệ chỉ có thể không nhúc nhích, mặc người khác nện một quyền.
Một bên gương mặt nhanh chóng biến sưng, hàm răng giảo phá má, vết máu theo khóe môi chảy ra.
“Tiểu Thất!” Thẩm Thanh Trác phản ứng lại, trảo một cái đã bắt được cánh tay thiếu niên, “Không nên động thủ!”
“Hắn đả thương ngươi!” Tiêu Thận xoay người, khó có thể tin mà gầm nhẹ nói, “Hắn hại ngươi hơn nửa tháng đều đau đến ngủ không ngon giấc, ngươi thế nhưng còn che chở hắn!”
Thẩm Thanh Trác bị rống đến giật mình, không khỏi nhớ lại xuân sưu bị ám sát ngày đó, thiếu niên quỳ trước mặt hắn khóc đến thương tâm, sợ hãi đến cả người đều run rẩy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Trác mềm lòng, nhẹ giọng giải thích: “Hắn ở trong Chiếu ngục đã lĩnh mười tám hình phạt, đủ để triệt tiêu nhất kiếm hắn cho ta kia.”
Tiêu Thận môi mỏng nhấp chặt, đáy mắt màu đen cuồn cuộn, “Nhiêu đó có là gì!”
Ai tổn thương đến tiên sinh, thiên đao vạn quả chết không đáng tiếc!
“Ngươi nghe ta nói, tiểu Thất.” Thẩm Thanh Trác nghiêm mặt nói, “Vụ ám sat này, hắn lính hầu cũng không tính, chỉ là thanh kiếm Thái Tử đảng dùng để gϊếŧ người, dùng xong liền có thể tùy tay vứt bỏ.”
Tiêu Thận ngực kịch liệt phập phồng hai cái, không đáp lại.
“Rất lâu trước kia, tiên sinh đã từng nói với ngươi, tại hoàng cung này, rất nhiều người đều là sinh tử không do mình giữ.” Thẩm Thanh Trác nắm lấy bờ vai đơn bạc của thiếu niên, kiên nhẫn mà dẫn đường hắn, “Ta vô tội ăn một kiếm, chảng lẽ lòng ta không bực bội sao? Nhưng ta sẽ không đem tức giận phát tiết trên người tên thích khách nho nhỏ này, bởi vì ta có thể nhận định được địch nhân chân chính.”
Một phen lời nói tuôn ra, thiếu niên phẫn nộ dần dần tiêu tán.
Thẩm Thanh Trác buông tay, “Hắn nguyện ý vì ta cống hiến, báo đáp ân cứu mạng, mà chúng ta dùng người chính trực, cho nên ta giữ lại hắn. Đạo lý vô cùng đơn giản.”
Có lẽ là hai chữ “Chúng ta”, đem giới hạn thân sơ xa gần phân chia thật sự minh xác, thân thể cứng đờ của thiếu niên thả lỏng một ít, thỏa hiệp nói: “Hắn có thể lưu lại, nhưng cần phải thông qua khảo nghiệm của ta.”
Thẩm Thanh Trác khẽ cười một tiếng, đáp: “Có thể nha. Ta đã nói, ngươi cũng là tiểu chủ nhân của hắn.”
Tiêu Thận lại cả giận nói: “Ta không nhỏ!”
“Hảo hảo hảo, ngươi rất lớn, siêu bự.” Thẩm Thanh Trác có lệ gật đầu, lại đi tra xét tình trạng của ám vệ.
Khi hai người nói chuyện, ám vệ vẫn luôn ngồi dưới đất, máu trên khóe môi cũng chưa lau.
Thẩm Thanh Trác cúi người chìa ra một bàn tay, “Đứng lên đi.”
Ám vệ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm tay hắn, vừa mới chuẩn bị đáp lên, một đạo tàn ảnh liền hiện, hắn bị một lực đạo sinh mãnh mạnh mẽ túm lấy.
“Đừng có mà giả vờ đáng thương.” Tiêu Thận tức giận mà buông tay.
Giả vờ đáng thương trước mặt tiên sinh là đặc quyền của hắn, ai cũng không thể cướp đi.
Ngày tiếp theo, Tiêu Thận liền giống như một chú cún con trung thành giữ nhà hộ viện, có rảnh liền canh giữ ở bên cạnh tiên sinh, để ngừa cái tên thích khách đáng chết kia có dị tâm.
Bất quá, ám vệ đem chữ “Ám” làm tới cực hạn. Hắn trước sau ẩn ở nơi tối tăm, giống một bóng ma chân chính, Thẩm Thanh Trác không gọi, hắn sẽ không xuất hiện ở trước mặt chủ tử.
Thẩm Thanh Trác cảm thấy thực bớt lo, càng ngày càng vừa lòng với quyết định lúc ấy đem ám vệ lưu lại.
Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu chuẩn bị bồi dưỡng thế lực chân chính thuộc về chính mình.
Đối với kẻ yếu đuối mong manh “Hàng không binh” này là hắn, trước mặt “Đại hồng nhân” Thánh Thượng, nhóm Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Tư ngoài mặt không dám biểu đạt bất mãn, nhưng sau lưng phỏng chừng không biết đã mắng hắn mấy lần.
Hắn cũng không để ý, chỉ cần những người này không ở trước mặt mắng hắn, hắn có thể làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ cần mấy vị đại gia làm tốt những việc mà hắn đã phân phó là được.
Bắc Trấn Phủ Tư được chia làm hai bộ phận lớn, Thịnh Kinh cùng với châu phủ các phương. Bởi vì Thẩm Thanh Trác không thể rời đi Thịnh Kinh, công việc hằng ngày là tiến hành điều tra, bắt, thẩm vấn hoạt động, giám sát đủ loại quan lại gây rối Thịnh Kinh, trộm gian, đại sự cơ mật, bí mật hội báo lại cho Quang Hi Đế.
Bởi vậy, từ khi hắn vào Bắc Trấn Phủ Tư, tần suất Quang Hi Đế triệu kiến hắn càng ngày càng cao, hắn cùng với vị đại thái giám Tư Lễ Giám vài giao tình cũng càng đánh càng thục.
Thể chế Đại Ung có Tư Lễ Giám, chưởng quản Phê Hồng, thông tục mà nói chính là đại quản gia của hoàng đế, dùng để chế hành đủ loại quan lại trong Nội Các.
Tô công công là thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám, bên dưới có hai gã ngự bút thái giám, trong đó thủ tịch ngự bút thái giám Phan Sùng là con nuôi của hắn, đồng thời cũng là chưởng quản Đông Xưởng.
Người này xem đĩa hạ đồ ăn, bát diện linh lung, làm việc cực kỳ khéo đưa đẩy chu đáo, khuyết điểm duy nhất đó là háo sắc. Tuy rằng đã là một thái giám, đồ vật dùng để làm việc cũng chưa có, nhưng không ngại hắn ham sắc đẹp.
Có tin đồn nói, chính vì nguyên nhân không thể giao hợp, thủ đoạn Phan công công dung để tra tấn cung nữ thái giám đa dạng ùn ùn không dứt, người đã vào phòng hắn, cơ hồ không thể chu toàn trở ra.
Thẩm Thanh Trác chán ghét nhất cái loại biếи ŧɦái lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui, nhưng khi gặp ở tiền điện, vẫn khách khách khí khí mà xưng một câu: “Phan xưởng công.”
Quan hệ giữa Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ từ trước đến nay vi diệu, quyền thế địa vị bên này thì giảm bên kia tăng, trước sau đều bị Quang Hi Đế khống chế trong một phạm vi hợp lý. Hiện giờ tuy là Cẩm Y Vệ nổi bật hơn một chút, nhưng sau lưng Phan Sùng còn có một Tô công công, không thể khinh thường.
Phan Sùng vừa thấy hắn, lập tức cười đến hai mắt biến thành một lằn, âm dương quái khí nói: “Ai u, Trấn Vỗ đại nhân lại tới yết kiến Thánh Thượng a.”
Thẩm Thanh Trác hơi một gật đầu: “Có án tử quan trọng phải hướng Thánh Thượng hội báo.”
“Bắc Trấn Phủ Tư gần đây công vụ bận rộn, thật đáng mừng a.” Phan Sùng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm gương mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân trước mắt này, mặc kệ đối phương mặt lạnh chắp tay cười nói, “Kia nhà ta liền không chậm trễ Trấn Vỗ đại nhân.”
Thẩm Thanh Trác chắp tay đáp lễ, xoay người bước vào ngự tiền điện.
TruyenHD.com
Quang Hi Đế đang nằm ở trên long sàng chợp mắt, trong điện huân Long Tiên Hương, sương khói liễu miểu.
Bởi vì thân thể ngày càng sa sút, Quang Hi Đế gần đây bắt đầu thay đổi tìm đạo sĩ cao nhân, nghiên cứu tu tiên luyện đan chi thuật, cầu trường sinh bất lão. Không hề nghĩ tới, những cái đan dược đó chỉ khiến càng đưa hắn đến gần với Suối Vàng hơn.
Thẩm Thanh Trác quỳ xuống đất thỉnh an: “Hoàng Thượng thánh an.”
“Bình thân.” Quang Hi Đế thong thả từ từ mở hai mắt vẩn đυ.c, “Án buộc tội quan chủ khảo Liêm Chung, thi Đình vì việc riêng làm rối kỉ cương, có tiến triển?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Cẩm Y Vệ vẫn chưa phát hiện trong nhà Liêm đại nhân có lượng lớn càng bạc ngọc khí.” Thẩm Thanh Trác đúng sự thật hồi bẩm, “Liêm phủ nghèo rớt mồng tơi, nữ quyến trong nhà khắp người đều mặc vải y tố sắc .”
Quang Hi Đế cười nhạo một tiếng: “Nói như thế, Thẩm khanh cho rằng, Liêm Chung là bị oan uổng?”
“Thần cho rằng, việc này không có đơn giản như vậy.” Thẩm Thanh Trác trầm giọng nói, “Nguyên nhân chính là vì Liêm Chung trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi, càng khiến người ta nghi ngờ.”
Quang Hi Đế liếc hắn một cái, đồng ý nói: “Tiếp tục tra đi.”
Thẩm Thanh Trác: “Vi thần tuân chỉ.”
Quang Hi Đế nghỉ một hơi, lại mở miệng hỏi: “Gần đây, Thái Hậu có lén truyền triệu ngươi?”
Thẩm Thanh Trác mặt không đổi sắc: “Chưa từng.”
“Mẫu thân ngươi, là chất nữ của Thái Hậu không sai.” Quang Hi Đế ngữ khí cao thâm khó đoán, “Nhưng ngươi phải rõ, người mà Thẩm thị nguyện trung thành, rốt cuộc là ai.”
Thẩm Thanh Trác lập tức quỳ xuống: “Phụ thân trung thành và tận tâm, Thanh Trác tự nhiên cũng thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng Thượng.”
“Hảo, ngươi rõ ràng, trẫm liền yên tâm.” Quang Hi Đế thở dài một hơi, “Sau khi ngươi nhập Bắc Trấn Phủ Tư, làm vài món án tử còn tính thỏa đáng. Hảo hảo làm, trẫm sẽ không bạc đãi với ngươi.”
“Tạ Hoàng Thượng nâng đỡ.” Thẩm Thanh Trác ngữ khí kiên định mà trả lời, “Thần, nhất định không phụ thánh ân.”
“Trước tiên lui xuống đi.” Quang Hi Đế vô lực mà phất phất tay, lại dường như nghĩ tới cái gì, “Thất hoàng tử, tình hình gần đây như thế nào?”
Thẩm Thanh Trác hơi suy tư, trả lời: “Hết thảy vẫn theo lẽ thường, Thất điện hạ gần đây ở Diễn Võ Trường khá nhiều.”
Quang Hi Đế nhắm mắt lại, “Cũng tốt. Luyện hảo thân thể, tương lai sống được cũng lâu dài chút.”
Thẩm Thanh Trác từ ngự tiền lui ra, quay về chỗ của chính mình.
Nửa đường, hắn bỗng nhiên thay đổi bước chân, lập tức hướng Trường Nhạc Cung đi.
Hắn không ở trước mặt Quang Hi Đế nói dối, hắn gần đây bận bịu công vụ của Bắc Trấn Phủ Tư, mà tiểu đồ đệ trừ bỏ đọc sách luyện chữ, thời gian còn lại đều ở Diễn Võ Trường.
Tính đến hiện tại, hai người đã ba ngày không gặp, hắn không thể được cái này mất cái kia, sơ sót giáo dục tiểu đồ đệ.
Sắc trời nhá nhem, Thẩm Thanh Trác vừa bước vào Trường Nhạc Cung, liền thấy cung nhân quỳ đầy đất.
“Sao lại thế này?” Hắn thuận miệng hỏi một tiểu thái giám quỳ gối cửa điện, “Thất điện hạ đâu?”
Tiểu thái giám thấy người đến là Thẩm công tử, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ấp a ấp úng nói: “Hồi, hồi công tử nói, mới vừa rồi trong cung Thái Hậu nương nương đem tới hai vị cô nương……”
“Thái Hậu nương nương?” Thẩm Thanh Trác nhăn nhăn mày, “Thái Hậu tặng tỳ nữ trong cung lại đây?”
Hắn trong lòng cười lạnh, Thái Hậu nương nương không khỏi quá mức nóng vội, chưa gì đã gấp không chờ nổi muốn cài tai mắt vào Trường Nhạc Cung?
Tiểu thái giám rũ đầu: “Vâng……”
Thẩm Thanh Trác mọi nơi quét một vòng, “Cùng lắm bất quá nhiều thêm hai ả cung nữ, không liên quan gì đến các ngươi, đều quỳ gối ở đây làm cái gì?”
“Này……” Tiểu thái giám thưa dạ nói, “Công tử, ngài vẫn nên tự mình vào xem một cái đi.”
Thẩm Thanh Trác không hiểu gì mà đi vào trong.
Người còn chưa đến gần nội điện, liền nghe bên trong truyền đến một trận tiếng vang “Bùm bùm” rung trời, cùng với tiếng hô phẫn nộ của thiếu niên: “Lăn! Cút hết cho ta!”
Thẩm Thanh Trác hoảng sợ, thầm nghĩ ngắn ngủn mấy ngày không gặp, tiểu đồ đệ đây là muốn bán nhà sao?
Hắn bước chân nhanh hơn, trực tiếp đẩy ra cửa điện hoa văn tinh mỹ, lại vừa lúc đυ.ng phải một bóng người từ bên trong chạy ra, một đầu đâm vào trong lòng ngực hắn.
“Ai!” Thẩm Thanh Trác theo bản năng duỗi tay đỡ lấy đối phương, chăm chú nhìn lên, lại chấn kinh buông tay, liên tiếp lùi về sau vài bước, “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý chạm vào ngươi.”
Đâm hắn là một nữ tử một thân cung phục hoa mỹ tản ra, tóc mây hơi loạn, vai ngọc nửa lộ, lã chã chực khóc mà nhìn hắn liếc mắt một cái, ngay sau đó xấu hổ và giận dữ đẩy hắn ra, chạy ra ngoài.
Thẩm Thanh Trác há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ. .
“Tránh ra a!” Âm thanh khàn khàn của thiếu niên nổ tung bên tai, “Tiên sinh! Tiên sinh cứu ta!”
Thẩm Thanh Trác bỗng nhiên hồi phục tinh thần, chỉ thấy trên giường hỗn độn, tuấn tiếu thiếu niên lang quần áo nửa cởi, đang gắt gao bắt lấy lưng quần hướng trong sườn trốn, hai chân vô lực mà đặt ở trên chăn, ý đồ đá văng ra nữ tử muốn bò lên trên giường.
“Răng rắc” một tiếng, hắn phảng phất nghe thấy được âm thanh thứ gì đó vỡ vụn.
Cảnh tượng cường đoạt đàng hoàng thiếu nam này là có ý gì……
“Tiên sinh!” Thiếu niên như là bắt được cọng rơn cứu mạng, tiếng gọi đã mang theo vài phần khóc nức nở.
Thẩm Thanh Trác mím môi, kẽ quát: “Buông điện hạ ra.”
Nữ tử trên giường cả người chấn động, thế nhưng ngoài ý muốn thuận theo, rất nhanh liền xuống giường quỳ trên mặt đất, “Thẩm công tử.”
Thẩm Thanh Trác lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
Cung nữ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời: “Hồi công tử, nô tỳ phụng ý chỉ Thái Hậu nương nương, dạy dỗ Thất điện hạ thuật phòng the.”
Thẩm Thanh Trác: “……”
Hắn thiếu chút nữa đã quên, tuy rằng tiểu đồ đệ mới mười lăm tuổi, ở trong lòng hắn còn chưa có lớn lên, nhưng theo Đại Ung thông lệ, các hoàng tử năm tròn mười bốn tuổi liền phải lâm hạnh cung nữ, nhiều nhất mười sáu bảy tuổi sẽ nạp thϊếp cưới vợ.
Nhưng Tiêu Thận từ nhỏ đã lớn lên trong lãnh cung, sau đó bên người cũng chỉ có hắn vừa làm tiên sinh vừa làm cha, đối với nam nữ hoan ái dốt đặc cán mai, có thể nói một trương giấy trắng.
Cung nữ tiếp tục nói: “Thái Hậu nương nương truyền khẩu dụ, Thất hoàng tử năm tròn mười lăm, không thông việc nam nữ phòng the, vi phạm lẽ thường, đặc mệnh hai tỷ muội nô tỳ, cùng nhau hầu hạ Thất điện hạ.”
Thẩm Thanh Trác: “……”
Hảo gia hỏa, cư nhiên là hoa tỷ muội cùng thờ một chồng……
“Khụ khụ……” Hắn thanh thanh giọng nói, bưng tiếng trả lời, “Tình hình ta đã nắm được, các ngươi đi về phục mệnh trước đi, sau này ta sẽ tự mình đi giải thích với Thái Hậu nương nương.”
“Này……” Cung nữ do dự mà nhìn hắn một cái.
Thẩm Thanh Trác sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh lùng mà liếc nàng một cái, “Như thế nào, muốn ta lặp lại một lần nữa sao?”
“Nô tỳ không dám.” Cung nữ cúi đầu hành lễ, nhanh chóng chỉnh lại xiêm y rơi rớt, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng làn váy nàng chưa kịp sửa sang tốt, mới đi vài bước liền thiếu chút nữa bị vướng ngã trên mặt đất, may mắn Thẩm Thanh Trác tay mắt lanh lẹ mà đỡ nàng một phen.
“Tạ Thẩm công tử.” Cung nữ vừa rồi còn vẻ mặt trấn định gương mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tiếp tục đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Trác đem ánh mắt một lần nữa phóng đến trên giường, thấy tiểu đồ đệ hai tay vẫn ôm ngực tránh ở bên trong, đành phải bước đến trước giường.
“Không có việc gì.” Hắn nhẹ giọng trấn an nói, “Người đã đi cả rồi.”
Tiêu Thận ngước lên, một đôi mắt hắc diệu thạch xinh đẹp hàm chứa nước mắt nhục nhã, môi mỏng bẹp lại, cuối cùng giọng khẽ run mà lên án: “Tiên sinh, nàng, nàng cởϊ qυầи lót của ta, còn sờ, sờ ta……”
“Phốc ——” Thẩm Thanh Trác nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn giữ không nổi, nhìn gương mặt ủy ủy khuất khuất của đàng hoàng thiếu nam, đỡ eo cười ha hả.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Tiêu Thận: “?”