Chương 24-1: Hồn mộng không biết xuân đã qua

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Thẩm Thanh Trác đã lâu chưa thoải mái cười to như vậy, một khi cười liền dừng không được, cười đến ngã trước ngã sau, thiếu chút nữa cười đến đau sốc hông.

Mà thiếu niên trên giường, mặt ủy khuất tức khắc chuyển thành khϊếp sợ, cất cao tiếng nói hô: “Tiên sinh!”

“Ai!” Thẩm Thanh Trác theo bản năng lên tiếng, nỗ lực khôi phục gương mặt nghiêm túc, “Tiên sinh ở đây ha ha ha……”

“Tiên sinh! Ngươi sao có thể như vậy?” Thiếu niên nước mắt lưng tròng, trong mắt tràn ngập nồng đậm ủy khuất, không thể tin tưởng mà lên án nói, “Ta bị người khi dễ, ngươi thế nhưng còn cười được!”

“Thực xin lỗi khụ khụ……” Thẩm Thanh Trác che lại môi nén cười, “Tiên sinh không phải cố ý.”

Thiếu niên cách không trừng mắt hắn, đôi tay còn gắt gao bắt lấy lưng quần, lệ châu lập tức liền tràn mi, hệt như một con cún con bị cực lớn ủy khuất.

Thẩm Thanh Trác rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, dừng ý cười, vẫy vẫy tay, “Lại đây.”

Tiêu Thận cùng hắn đối diện một lát, đột nhiên phóng về phía hắn, một đầu chui vào trong lòng ngực hắn.

Thẩm Thanh Trác ôm lấy thân thể hiện hơi đơn bạc của thiếu niên, lòng bàn tay ôn nhu vuốt ve sống lưng hắn, từng chút từng chút, giống như đang vuốt lông cún con.

“Bị dọa rồi đi?” Tiên sinh khinh thanh tế ngữ mà an ủi, “Không có việc gì a, ngoan……”

“Ô……” Thiếu niên đem khuôn mặt vùi vào ngực hắn, đôi tay gắt gao ôm eo hắn, tiếng nói ồm ồm, “Các nàng thật quá đáng!”

Nghe tiểu đồ đệ lại lên án, Thẩm Thanh Trác nhịn không được lại cong cong khóe môi, cố ý trêu ghẹo nói: “Sức lực không phải rất lớn sao, như thế nào chỉ hai cái cô nương cũng đánh không lại? Cơm tiên sinh cho ngươi ăn, đi nơi nào cả rồi?”

Tiêu Thận nháy mắt từ trong lòng ngực hắn ngẩng mặt, phản bác: “Ta sao có thể đánh không lại các nàng?”

Thẩm Thanh Trác hơi nhướng mày: “Vậy ngươi còn khóc chít chít mà tùy ý các nàng khi dễ?”

“Ta……” Thiếu niên da mặt mỏng lập tức đỏ lên, mở to đôi mắt cún con ướt dầm dề nhìn tiên sinh, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Không phải tiên sinh đã nói, sức lực lớn cũng phải tùy đối tượng mà sử dụng, không thể động thủ với lão nhược bệnh tàn cùng nữ tử yếu đuối sao?”

Thẩm Thanh Trác hơi kinh ngạc, tiện đà lại cảm thấy vui mừng.

Tiểu đồ đệ của hắn thật đáng yêu ngoan ngoãn, đem mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều đặt ở trong lòng, cũng nghiêm túc áp dụng vào thực tiễn. Này có phải hay không thuyết minh, hắn mấy năm nay giáo dục xem như thành công?

“Tiên sinh nói ngươi không được tùy ý khi dễ nhu nhược nữ tử, nhưng phòng vệ chính đáng vẫn là cần thiết.” Thẩm Thanh Trác nâng lên tay, lòng tràn đầy trìu mến mà vuốt ve đỉnh tóc hơi loạn của thiếu niên, lại cười nói, “Tiểu đồ đệ bảo bối của tiên sinh, không phải ai cũng có thể khi dễ.”

Tiêu Thận lại mếu máo, ủy khuất ba ba mà trả lời: “Ta là bảo bối của tiên sinh sao?”

Thẩm Thanh Trác không chút do dự: “Đương nhiên.”

“Kia…… Ta là người tiên sinh thích nhất trên thế giới này sao?” Tiêu Thận làm nũng tiếp tục truy vấn.

Thẩm Thanh Trác hơi do dự một chút, nhưng vẫn là gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn không có chú ý tới, ở mọt cái chớp mắt hắn do dự ngắn ngủn kia, con ngươi đen nhánh của thiếu niên đột nhiên trầm xuống.

Nhưng thiếu niên cũng không tính toán từng bước tương bức, chỉ là ngữ khí nghiêm túc mà đáp lại: “Tiên sinh cũng là người ta thích nhất.”

Không có bất luận do dự nào, không có bất luận từ hạn định, hắn yêu nhất chính là tiên sinh.

Thiếu niên ánh mắt thuần túy mà nhiệt liệt, ảnh ngược phản chiếu trong mắt chỉ có duy nhất một thân ảnh, phảng phất như là toàn bộ thế giới của hắn.

Thẩm Thanh Trác bị ánh mắt này thiêu đến trái tim hơi hơi co rúm lại, không khỏi che giấu đem thiếu niên một lần nữa ôm vào trong lòng ngực, “Được rồi, tiên sinh biết rồi.”

“Ân……” Tiêu Thận đem cằm bỏ vào cổ tiên sinh, chóp mũi ngửi tuyết mai lãnh hương quen thuộc, ngữ khí đơn thuần hỏi, “Đúng rồi tiên sinh, rốt cuộc cái gì gọi là nam nữ hoan ái, việc giường chiếu nha?”

“Khụ khụ khụ……” Này hỏi quá bất thình lình, hại Thẩm Thanh Trác bị nước bọt chính mình sặc đến ho khan.

“Tiên sinh, ngươi không sao chứ?” Tiêu Thận nghiêng mặt, chỉ thấy đôi tai ngọc mỡ dê nhiễm một mảnh đỏ thắm, trải đến cổ thiên nga thon dài cũng trở nên phấn phấn nộn nộn. Trản ửng đỏ kia vẫn luôn lan tràn đến dưới cổ áo, khiến người không nhịn được muốn nhìn trộm, da thịt bị cổ áo tàng trụ có hay không cũng……

Tiêu Thận bất giác nuốt một chút, cổ khô nóng không rõ kia đột nhiên không kịp đề phòng lại dũng đi lên.

“Cái kia……” May mắn lúc này Thẩm Thanh Trác buông lỏng hắn ra, “Vấn đề này, nên như thế nào nói với ngươi đây?”

Thiếu niên thẳng eo lưng, làm ra một bộ dáng ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe.

Thẩm Thanh Trác nhìn ánh mắt thiên chân vô tà của tiểu đồ đệ, đại não cấp tốc dạo qua một vòng, cuối cùng trịnh trọng mà trả lời: “Vấn đề này tương đối phức tạp, đợi tiên sinh trở về sửa sang lại tư liệu tương quan, rồi mới lại đây ngươi.”

Tiểu đồ đệ từ nhỏ dã man sinh trưởng, cha mẹ thân sinh thùng rỗng kêu to, mà hắn từ xa xưa tới nay, chỉ dạy tiểu đồ đệ tứ thư ngũ kinh, dạy hắn cường tráng thân thể, tự cho là các mặt đều chiếu cố đủ rồi, lại vô tình quên mất giáo dục sinh lý.

Nhưng ở thời đại hắn, tư liệu giáo dục giới tính kỳ thật cũng tương đối thiếu thốn, đại đa số mọi người vỡ lòng đều đến từ tranh ảnh thư tịch linh tinh, có thể nói tự học thành tài. Đến nỗi chính hắn, phương diện này nhu cầu vẫn luôn thực đạm, thật sự là đọc không thâm.

Cho nên, trước khi dạy học cho tiểu đồ đệ, hắn muốn tự chuẩn bị một chút, tìm hệ thống đòi tư liệu, lại nghiên cứu nghiên cứu, làm thế nào để đem tri thức nói được cao thâm một chút……

“Nga.” Tiêu Thận gật gật đầu, thập phần tích cực hỏi, “Vậy khi nào bắt đầu?”

Thẩm Thanh Trác: “Trước để ta gặp Thái Hậu, báo cáo tình huống của ngươi cái đã.”

Nhắc tới đến chuyện này, mặt cún con lại suy sụp xuống, “Thái Hậu đưa tới hai gã nữ tử thật đáng sợ, như lang như hổ!”

“Ha hả……” Thẩm Thanh Trác cười gượng một tiếng, sợ tiểu đồ đệ cứ như vậy đối nữ tử sinh ra bóng ma, liền ý đồ cứu lại nói, “Kỳ thật đa số nữ tử trời sinh tính nết dịu dàng, mỹ lệ hào phóng, ngươi không cần sợ hãi, cũng không cần quơ đũa cả nắm.”

Tiêu Thận không tán đồng mà tích cóp khởi mày, “Ta không cảm thấy như vậy.”

“Ngươi trước cứ từ từ.” Thẩm Thanh Trác trấn an nói, “Tiên sinh đi giải quyết rớt cái tai hoạ ngầm này cho ngươi.”

Tiêu Thận truy vấn nói: “Tiên sinh tính toán giải quyết thế nào?”

“Cái này sao……” Mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi nhướng lên, Thẩm Thanh Trác cười thần bí, “Tiên sinh đều có diệu kế.”

“Thần Nhi có tâm.” Trong Trường Thọ cung, Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên thượng tọa, vẻ mặt hiền từ.

“Hiếu kính tổ mẫu, là tôn nhi nên làm.” Tiêu Dật Thần thần sắc thuận theo, “Tổ mẫu không chê nhân sâm tôn nhi đưa là được.”

“Sao có thể ghét bỏ?” Thái Hậu ngữ khí ôn hòa nói, “Ngươi trong lòng có thể nhớ đến tổ mẫu, tổ mẫu đã rất cao hứng rồi.”

Tiêu Dật Thần vội vàng trả lời: “Tôn nhi tự nhiên lúc nào cũng nhớ mong tổ mẫu, chỉ là ngại Đông Cung công việc bận rộn, không thể thường thường tới thỉnh an tổ mẫu, mong rằng tổ mẫu không trách tội tôn nhi.”

“Ngươi là Thái Tử, là trữ quân Đại Ung, bận rộn một ít là đúng.” Thái Hậu khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.

Tổ tôn hai người lời qua tiếng lại một phen, Thái Hậu đang muốn giữ Thái Tử lại Trường Thọ cung dùng bữa tối, lại nghe gian ngoài truyền đến tiếng cung nữ thông báo: “Thái Hậu nương nương, Thẩm công tử cầu kiến.”

Tươi cười trên mặt Tiêu Dật Thần lập tức cứng đờ.

Thái Hậu thế nhưng thật ra không hề ngoài ý muốn, “Kêu hắn tiến vào.”

Một lát sau, Thẩm Thanh Trác xốc lên rèm che, “Thỉnh an Thái Hậu nương nương.”

“Miễn lễ.” Thái Hậu hơi giơ tay.

Thẩm Thanh Trác đứng dậy, lại hướng Thái Tử chắp tay hành lễ, “Thái tử điện hạ.”

“Hôm nay cái thật là trùng hợp.” Tiêu Dật Thần dùng một loại loại ánh mắt ý vị không rõ trên dưới đánh giá hắn, “Cô cùng Thanh Trác thật là…… Tâm hữu linh tê a.”

Thẩm Thanh Trác mặc hắn đánh giá, sắc mặt nhất phái bằng phẳng, trả lời: “Thần không dám nhận.”

“Hai người các ngươi nha, đều là ai gia nhìn mà lớn lên.” Thái Hậu dùng khăn gấm lau lau khóe môi, “Hôm nay đều lưu lại dùng bữa tối đi.”

Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc mà trả lời: “Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, Thanh Trác lát sau còn muốn đi Bắc Trấn Phủ Tư một chuyến, chỉ sợ cô phụ ý tốt của Thái Hậu nương nương.”

“Nga?” Thái Hậu nhìn hắn một cái, “Vậy ngươi cầu kiến ai gia, là vì chuyện gì?”

“Này……” Thẩm Thanh Trác mặt lộ vẻ chần chờ, trong lòng lại trộm nghĩ bản lĩnh giả câm giả điếc của Thái Hậu lão nhân gia này, thật là càng ngày càng lô hỏa thuần thanh.

Tiêu Dật Thần ngồi ở một bên tựa như lão thần thảnh thơi mà uống ngụm trà, càng không chủ động cáo lui. Hắn hôm nay liền ngồi ở chỗ này, ngược lại muốn nhìn xem Thẩm công tử trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.

“Thần Nhi, hoa trong vườn nở rất đẹp, ngươi giúp tổ mẫu cắt mấy cành đem về, cắm vào bình đi.” Thái Hậu khó xử Thẩm Thanh Trác đủ rồi, lúc này mới không nhanh không chậm mà mở miệng.

Thái Hậu lên tiếng, Tiêu Dật Thần không thể không đứng dậy, “Tôn nhi sẽ đi ngay.”

“Nói đi, ngươi cầu kiến ai gia là vì chuyện gì?” Thái Hậu một lần nữa đem ánh mắt đặt lên gương mặt thanh tú kia.

Thẩm Thanh Trác đi thẳng vào vấn đề nói: “Hai vị cô nương Thái Hậu nương nương ban cho Trường Nhạc Cung, là Thanh Trác cả gan làm chủ, đã trục xuất trở về.”

“Ai gia đã nghe nói.” Thái Hậu ngữ khí hơi trầm xuống, “Hai nha đầu ai gia lúc trước đưa qua kia, trên danh nghĩa là ai gia tỳ nữ, nhưng thực tế, ai gia coi các nàng như tiểu bối mà đối đãi, làm tỳ nữ làm ấm giường cho Thận nhi, không tính ủy khuất hắn.”

“Thái Hậu nương nương thứ tội.” Thẩm Thanh Trác lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội, “Hai vị cô nương dịu dàng đoan chính, tú ngoại tuệ trung, Thanh Trác tuyệt không có ý kia.”

“Vậy ngươi liền nói, ngươi đến tột cùng là có ý gì?” Thái Hậu đem chung trà không nhẹ không nặng mà gác lên trên án, “Ai gia thương tiếc Thận nhi từ nhỏ lớn lên trong lãnh cung, năm nay mười lăm vẫn lẻ loi một mình, nghĩ cho hắn hai cái nha đầu nhập điện, giúp hắn chiếu cố sinh hoạt hàng ngày, ban đêm trên giường cũng ấm áp, không tốt sao!”

“Thái Hậu nương nương bớt giận.” Thẩm Thanh Trác thở dài một hơi, giải thích, “Không phải Thanh Trác có ý định nhúng tay, nhưng việc này thật sự có ẩn tình.”

Thái Hậu dừng một hơi: “Ngươi nói một chút.”

“Đêm nào đó hai năm trước, Thất điện hạ ở trong bụi cỏ hẻo lánh gần lãnh cung, bắt gặp tiểu cung nữ cùng thị vệ làm việc dơ bẩn ……” Thẩm Thanh Trác tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, thanh âm phóng thấp, “Cung nữ kia cùng thị vệ tằng tịu với nhau bị phát hiện, nhất thời nổi lên ác ý, cả gan làm loạn mà cưỡng bách điện hạ cùng nhau……”

Thái Hậu tựa hồ không ngờ đến lại là loại lý do này, sắc mặt khẽ biến.

Thâm cung, năm dài tháng rộng tịch mịch, một ít cung nữ lớn tuổi hoặc là phi tử không được sủng ái không an phận, sẽ trộm cùng thị vệ tư thông tằng tịu với nhau, tìm vui thích nhất thời, bụi cỏ rừng cây linh tinh từ trước đến nay là khu vực gây họa phổ biến.

“Lúc ấy, may mắn vi thần kịp thời đuổi tới, cứu Thất điện hạ. Nhưng mà ——” Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ nói, “Từ đó điện hạ tránh nữ nhân như rắn rết, đối với …… Loại chuyện này, càng là vạn phần mâu thuẫn. Thái Hậu nương nương đưa hai gã cô nương nhập Trường Nhạc Cung, đúng là vì điện hạ suy nghĩ, nhưng điện hạ hoảng sợ không nhẹ.”

Thái Hậu trầm mặc một lát, một lần nữa mở miệng nói: “Mặc dù có ẩn tình, nhưng Thận nhi dù sao cũng là hoàng tử, tương lai hẳn muốn sủng hạnh nữ tử, vì hoàng gia khai chi tán diệp.”

“Thái Hậu nương nương nói rất có lý.” Thẩm Thanh Trác gật đầu tán đồng, “Cho nên vi thần sẽ dốc lòng dạy dỗ Thất điện hạ, mau chóng tiêu trừ bóng ma trong lòng điện hạ, mong rằng Thái Hậu nương nương cho vi thần một chút thời gian.”

Thái Hậu tinh tế đánh giá thanh niên quỳ gối trước người, ánh mắt biểu cảm lỗi lạc bằng phẳng, lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, thế nào cũng không nhìn ra là đang diễn kịch nói dối.

“Nếu đã như thế, ai gia liền cho ngươi một ít thời gian, hảo hảo dẫn dắt thận nhi.” Sau một lúc lâu, Thái Hậu nương nương rốt cuộc khai kim khẩu.

Thẩm Thanh Trác nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, bái tạ nói: “Thanh Trác nhất định không cô phụ Thái Hậu nương nương tín nhiệm.”

Thái Hậu ngữ khí khôi phục nhất quán ôn hòa: “Đứng lên đi.”

“Tạ Thái Hậu nương nương.” Thẩm Thanh Trác theo lời đứng dậy.

Thái Hậu bỗng hỏi: “Thanh Trác năm nay bao lớn rồi?”

TruyenHD.com

***

Lời Editor: Chương này lại là song càng, ta lại chia hai mà đăng, aizzz.... vất vả! Hơn 5000 từ (tương đương 18 trang word cỡ chữ 14 a~)