Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn
Editor: Ngự Thiên Phong
***
Bắc Trấn Phủ Tư, Chiếu ngục.
Canh thâm lộ trọng, Thẩm Thanh Trác thân khoác một kiện sưởng y mày đen, dưới sự chỉ dẫn của Cẩm Y Vệ ngục tốt, chậm rãi bước vào cửa đá dày nặng.
Về Chiếu ngục, trong tư liệu lịch sử từng có ghi lại: “Ngục cấm nghiêm ngặt, nước lửa không vào, dịch lệ chi khí, tràn ngập nhà tù.” [ 1 ]
Thẩm Thanh Trác càng đi vào trong, càng cảm thấy sâm hàn, phảng phất như dưới nền đất có hàn khí xông tới, thấu cốt kỳ hàn, đến nỗi thời tiết nơi này hoàn toàn không giống đầu xuân, người vừa tiến đến liền như lạc vào động băng ngàn tầng.
Ngọn đuốc treo hai bên nhà tù dài hẹp, ven đường đi, các loại tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, tù phạm thân mang gông xiềng nắm song sắt, chửi ầm lên: “Ta muốn diện thánh! Ta muốn Thánh Thượng khâm điểm điện các đại học sĩ, Bắc Trấn Phủ Tư có tư cách gì a ——”
Ngụy Xương Bình rút ra roi treo bên hông, “Xoát” một tiếng phá vỡ không khí, một roi quất trúng mặt phạm nhân, hắn nhất thời kêu rên ngã xuống đất.
Thẩm Thanh Trác bất giác nhăn nhăn mày.
“Trấn vỗ đại nhân đừng sợ.” Ngụy Xương Bình thu hồi roi dài, cười một tiếng, “Luôn có một hai tên nghịch thần tặc tử như vậy, vào Chiếu ngục rồi mà vẫn không an phận.”
Thẩm Thanh Trác liếc hắn một cái: “Không ngại.”
Hai người khi nói chuyện, nhà tù giam giữ thích khách đã gần hiện ra trước mắt.
Giữa nhà tù đèn đuốc sáng trưng, thích khách nửa hôn mê bị trói thành hình chữ đại (大) đinh ở trung ương, quần áo lam lũ sớm đã bị máu loãng đỏ tươi sũng ướt, toàn thân không một khối thịt toàn vẹn, tản ra một cổ mùi máu tươi cực kỳ nùng liệt.
“Tại sao lại làm đến huyết tinh như vậy?” Thẩm Thanh Trác giơ tay che lại mũi miệng, nét mặt có vài phần ghét bỏ.
Ngụy Xương Bình nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nhưng vẫn cười trả lời: “Đại nhân cố ý dặn dò đây là trọng phạm, muốn đích thân thẩm vấn, các huynh đệ đã thủ hạ lưu tình.”
Lời này của Ngụy Xương Bình thật ra sự thật, hình phạt Chiếu ngục cực kỳ tàn khốc, kẹp đầu ngón tay, lột da, cọ rửa, chiên dầu, từ từ đạn tỳ bà, mười tám khổ hình đa dạng, mỗi một loại đều có thể khiến người chịu hình muốn sống không được muốn chết không xong.
Trong lịch sử Đại Ung, người sống sót đi ra Chiếu ngục bất quá chỉ có hai ba người mà thôi.
Thẩm Thanh Trác khó khăn lắm mới ngăn chặn được đáy lòng nổi lên ghê tởm, ngồi xuống ghế, “Đem người đánh thức.”
“Vâng, đại nhân.” Cẩm Y Vệ tuân lệnh, lập tức tiến lên chiếu ngay mặt huyết nhục mơ hồ của thích khách, hất một chậu nước lạnh.
Thích khách tứ chi phản xạ có điều kiện run rẩy một chút.
Thẩm Thanh Trác: “Cho hắn ăn chút dược, bảo trì thanh tỉnh trả lời.”
Lại sau một lúc lâu, Thẩm Thanh Trác mới đứng dậy, đi đến trước người thích khách, hỏi: “Người sai sử ngươi ám sát Nguyên phi, là ai?”
Thích khách rũ đầu, người chết không rên một tiếng.
Ngụy Xương Bình mở miệng nói: “Đại nhân, trừ bỏ kêu thảm thiết, thích khách nay trong miệng không phun ra một chữ nào khác.”
Hắn trong lòng khinh thường, Cẩm Y Vệ cũng chưa chắc có thể cạy ra miệng tù phạm, vị Thẩm công tử này nhu nhược đến mức gió thổi qua liền bay, đại khái chính là tới ngang qua sân khấu một chút đi.
“Không tồi, có cốt cách.” Thẩm Thanh Trác nhìn thẳng mặt thích khách, lại hỏi, “Trong nhà nhưng có cha mẹ thê nhi?”
Thích khách vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Thanh Trác trong lòng hiểu rõ, tiếp tục nói: “Ngươi nhiệm vụ ám sát thất bại, Nguyên phi nương nương mẫu tử bình an, ngươi cùng lắm là làm cánh tay ta bị thương mà thôi.”
Rốt cuộc, mí mắt thích khách hơi hơi giật giật.
“Bởi vậy, nếu ngươi khai ra chủ mưu ám sát Nguyên phi ám sát ở sau màn, ta liền thả ngươi ra Chiếu ngục.” Thẩm Thanh Trác ngữ khí bằng phẳng, “Ban ngươi vàng bạc của cải, đưa ngươi ra Thịnh Kinh, ngươi lại có thể mai danh ẩn tích yên ổn nửa đời sau.”
Ngụy Xương Bình ngồi không yên, “Trấn Vỗ đại nhân ——”
Thẩm Thanh Trác đưa lưng về phía hắn nâng tay lên, ý bảo hắn câm miệng.
“Ta sẽ cho ngươi thời gian hai ngày suy xét.” Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt nói, “Trong Chiếu ngục không thấy ánh mặt trời, muốn sống không được muốn chết không xong, hoặc là trời nam đất bắc, vô nhớ câu vô thúc mà tiêu sái qua ngày, ngươi tự mình chọn.”
Thích khách gian nan mà nuốt một ngụm.
Thẩm Thanh Trác xoay người, lại thuận miệng hỏi: “Ngụy đại nhân, Chiếu ngục mười tám hình pháp đã dùng mấy loại?”
Ngụy Xương Bình cười nói: “Mới dùng bốn loại, còn sớm mà đại nhân.”
“Hảo, đừng lộng chết người là được.” Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, “Hai ngày sau, ta lại đến một chuyến.”
Dứt lời, hắn phất khai sưởng y, liền chuẩn bị rời khỏi Chiếu ngục.
“Từ từ……” Ngay lúc hắn sắp bước ra ngạch cửa, phía sau truyền đến một đạo thanh âm mỏng manh nghẹn ngào.
Thẩm Thanh Trác xốc lên lông mi, quay người lại, “Thay đổi chủ ý?”
Thích khách nâng lên mặt, lộ ra hai mắt ảm đạm không ánh sáng, “Ta…… Như thế nào tin ngươi?”
“Ta là Bắc Trấn phủ sứ Thánh Thượng khâm điểm, vụ án ám sát Nguyên phi ta toàn quyền xử lý, ta nói thả ngươi, liền sẽ thả ngươi.” Thẩm Thanh Trác hơi hơi mỉm cười, ngữ khí càng thêm ôn hòa, “Huống hồ, kết quả xấu nhất cùng lắm là chết, tại sao không vì chính mình mà tìm một con đường sống?”
Lúc lần nữa bước ra Chiếu ngục, sắc trời mênh mông, sắp tảng sáng.
Miệng vết thương trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, trong lòng Thẩm Thanh Trác mang lời khai có dấu tay huyết sắc của thích khách, hít một ngụm không khí mới mẻ.
Hắn trực tiếp quay đầu hướng Ngự Thư Phòng, phục mệnh Quang Hi Đế.
Không ngờ, nửa đường lại gặp Thái tử điện hạ mới vừa hạ triều.
“Thanh Trác —— không, cô hẳn nên gọi ngươi một tiếng Trấn Vỗ đại nhân mới đúng.” Tiêu Dật Thần thân xuyên mãng bào triều phục, quả thực là ngọc thụ lâm phong, nhân mô cẩu dạng(*).
Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.“Thái tử điện hạ hà tất phải chiết sát* vi thần.” Thẩm Thanh Trác chắp tay hành lễ, “Bất quá là làm việc cho Thánh Thượng mà thôi.”
(*)"chiết sát" có nghĩa trong trường hợp 1 người có lễ (ví dụ như vái dài) với 1 người khác, người kia thấy lễ không hợp (vị trí, tầng lớp...) sẽ nói "chiết sát" mình, tức là xấu hổ không xứng với lễ đó...“Cô thấy ngươi sắc mặt tái nhợt, có phải đêm qua không nghỉ ngơi tốt hay không?” Tiêu Dật Thần đến gần hắn một bước, mặt lộ vẻ quan tâm, “Cô trước đó vài ngày được một cành nhân sâm trăm năm, sai người đưa đến Tễ Nguyệt Các đi, cho ngươi tẩm bổ thân mình.”
Nếu trong lòng Thẩm Thanh Trác không sớm biết rõ hắn dạng người gì, lúc này chắn chắn sẽ vì thái tử điện hạ không so đo hiềm khích trước đây làm cho cảm động.
“Tạ thái tử điện hạ hậu ái.” Thẩm Thanh Trác lui về sau một bước, “Thần có việc diện kiến Thánh Thượng, đi trước cáo lui.”
Tiêu Dật Thần thử nói: “Chẳng lẽ là án Nguyên phi bị ám sát, có tiến triển?”
Thẩm Thanh Trác sắc mặt bất biến: “Nói ra thật xấu hổ, thích khách kia giữ kín như bưng, thần còn đang suy nghĩ biện pháp.”
Tiêu Dật Thần lại nói: “Chiếu ngục của Bắc Trấn Phủ Tư uy danh bên ngoài, nghe nói phàm là người vào Chiếu ngục, xương cốt cứng cỡ nào cũng sẽ biến mềm.”
Thẩm Thanh Trác thở dài: “Chỉ hy vọng như thế.”
Tiêu Dật Thần hư tình giả ý mà an ủi: “Thanh Trác đừng vội, từ từ tới, có lẽ sẽ nhanh chóng có chuyển biến.”
“Mượn cát ngôn của thái tử điện hạ.” Thẩm Thanh Trác hành lễ, tiếp tục hướng Ngự Thư Phòng bước đi.
Khi hắn bước vào Ngự Thư Phòng, Quang Hi Đế đang ngồi dựa trên long ỷ, nhắm mắt nghe Công Bộ cùng Hộ Bộ đùn đẩy cãi cọ cho nhau.
Thẩm Thanh Trác quỳ lạy: “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên.” Quang Hi Đế mở hai mắt, không kiên nhẫn mà hướng mấy người phất phất tay, “Trẫm không rảnh rỗi mà nghe các ngươi tại đây đùn đẩy trút trách nhiệm, các ngươi lăn xuống tự ngẫm, điều tra rõ ràng, 800 vạn lượng biến mất này, rốt cuộc là dùng đi đâu vậy!”
Công Bộ thượng thư cùng Hộ Bộ thượng thư hai mặt nhìn nhau, chỉ đành tạm thời lui ra.
Quang Hi Đế uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Thanh Trác, tra ra chủ mưu?”
“Hồi Hoàng Thượng nói, đây là khẩu cung của thích khách.” Thẩm Thanh Trác từ trong lòng ngực móc ra huyết cung tội trạng.
Tô công công hầu hạ một bên vội vàng tiếp nhận lời khai, đôi tay lập tức đưa đến trước mắt Quang Hi Đế, đểThánh Thượng thuận tiện tìm đọc.
Quang Hi Đế quét hai mắt, “Việc này vì sao đề cập tới Binh Bộ?”
“Thần đã lệnh Tiết đại nhân suốt đêm tróc nã Binh Bộ thị lang Phương Kiên.” Thẩm Thanh Trác cung kính mà trả lời, “Thị phi ẩn khúc, thần sẽ thẩm vấn thêm.”
TruyenHD
“Khụ khụ……” Quang Hi Đế ho khan, mày càng nhăn càng sâu.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nội hoạn thông báo: “Hoàng Thượng, Cẩm Y Vệ Tiết đại nhân cầu kiến.”
Quang Hi Đế: “Tuyên!”
Tiết Sĩ Hàng vội vàng bước vào Ngự Thư Phòng, quỳ xuống thỉnh tội: “Thuộc hạ làm việc bất lợi, Binh Bộ thị lang Phương Kiên đã sợ tội tự sát!”
Thẩm Thanh Trác trong lòng trầm xuống.
E sợ đêm dài lắm mộng, hắn suốt đêm thẩm tra kẻ chủ mưu đằng sau, lập tức kêu Tiết Sĩ Hàng đi bắt người, vốn tưởng rằng động tác Cẩm Y Vệ đã rất nhanh, lại không nghĩ tới vẫn là bị Thái Tử đảng giành trước một bước.
“Hoang đường!” Quang Hi Đế giận dữ, một chưởng chụp xuống bàn, ho khan đột nhiên tăng lên, “Khụ khụ khụ……”
Tô công công vội vàng nâng chung trà, “Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng a!”
“Hoàng Thượng, Binh Bộ thị lang là thân cữu cữu của thái tử điện hạ, việc này liên lụy đông đảo.” Thẩm Thanh Trác trải vạt áo quỳ xuống, “Phương Kiên cả gan làm loạn như thế, sai sử thích khách tiến vào ngự doanh hành thích, sau lưng tất nhiên có chỗ cậy vào. Thần cho rằng, vụ án này cần điều tra rõ ràng.”
Quang Hi Đế ngồi tựa lưng vào ghế thở phì phò, ánh mắt tan rã, sau một lúc lâu, mới một lần nữa mở miệng nói: “Nếu Binh Bộ thị lang đã sợ tội tự sát, án này kết ở đây.”
Thẩm Thanh Trác muốn nói lại thôi: “Hoàng Thượng……”
Quang Hi Đế sắc mặt phát thanh, ngữ điệu âm trầm: “Nếu cứ tra, ngươi muốn tra trên đầu ai?”
Thẩm Thanh Trác quỳ sát đất thỉnh tội: “Thần biết tội.”
“Binh Bộ thị lang Phương Kiên, mưu hại long tự, tội không thể thứ, liên luỵ tam tộc.” Quang Hi Đế chậm rãi hạ kết luận, “Đến nỗi tên thích khách trong Chiếu ngục kia, thiên đao vạn quả cũng không đủ để tiết trẫm chi hận!”
Sáng sớm tinh mơ, Tiêu Thận ngồi xổm ngồi ở cửa điện, mắt trông mong mà nhìn xung quanh phương xa.
Đêm qua tiên sinh từ trong ác mộng tỉnh lại, liền đứng dậy mặc quần áo đi Chiếu ngục Bắc Trấn Phủ Tư. Hắn lúc ấy rất muốn đi theo, nhưng tiên sinh nói loại địa phương như Chiếu ngục kia không phải chỗ tiểu hài tử nên đi, bất kể hắn làm nũng la lối khóc lóc như thế nào, cũng không để ý tới hắn, hắn đành phải ngoan ngoãn ở nhà chờ.
Nhưng trước mắt đã qua giờ Thìn (7h00 – 9h00) , tiên sinh vì sao còn không trở lại?
“Thất điện hạ, ngài vẫn nên vào nhà chờ đi.” Tiểu Đức Tử tận tình khuyên nhủ, “Công tử nhất thời chỉ sợ sẽ chưa về.”
Tiêu Thận không thèm nhìn hắn: “Mặc kệ ta.”
Thiếu niên chờ đến càng ngày càng nôn nóng, ngay khi ở hắn nhịn không được muốn hành động thì, một mạt thân ảnh thanh nhã màu thiên thanh ánh vào mi mắt.
Đôi mắt đen như mực nháy mắt phát ra ra một đạo ánh sáng, Tiêu Thận bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh chạy chỗ tới tiên sinh.
Thẩm Thanh Trác cũng thấy tiểu đồ đệ của hắn, sắc mặt lãnh đạm như sương lặng yên ấm lại, xa xa lộ ra một nụ cười nhạt.
“Tiên sinh!” Cún con nhiệt tình nghênh diện nhào lên.
Thẩm Thanh Trác linh hoạt mà nghiêng người né tránh cái ôm.
Tiêu Thận chụp khoảng không, vội vàng dừng bước, trên mặt thoáng chốc lộ ra thần sắc kinh ngạc lại ủy khuất, “Tiên sinh?”
Thẩm Thanh Trác cười nói: “Tiên sinh cánh tay còn đau, nhịn không được để ngươi đâm nữa.”
Nghe vậy, Tiêu Thận ảo não mà cúi đầu, tự mắng: “Ta là đồ óc heo!”
“Chỗ nào có? Tiểu Thất của chúng ta rất thông minh nha.” Thẩm Thanh Trác dỗ hắn, cất bước hướng Tễ Nguyệt Các đi, “Vào trước rồi nói.”
Thiếu niên nhảy nhót mà đi theo sau tiên sinh, liên thanh ân cần hỏi: “Tiên sinh dùng đồ ăn sáng chưa? Đói bụng hay không đói bụng? Ta cho ngươi ăn trước có được hay không?”
“Tiên sinh không đói bụng, để ta trước đổi kiện áo ngoài đi.” Thẩm Thanh Trác bước vào phòng ngủ, lập tức cởϊ áσ khoác.
Hắn một thân còn nhiễm thấu huyết tinh khí, ngửi ra cảm thấy dường như mình vẫn còn ở trong Chiếu ngục.
Tiêu Thận tiếp nhận sưởng y, ánh mắt đi theo đảo quanh hắn, “Tiên sinh, án tử thẩm đến đâu rồi?”
“Thích khách khai ra Binh Bộ thị lang, Binh Bộ thị lang sợ tội tự sát.” Thẩm Thanh Trác hai ba câu công đạo nói.
“Binh Bộ thị lang?” Tiêu Thận hơi nhướng mày, “Hắn cũng là Thái Tử đảng?”
“Một tên lính hầu thôi.” Thẩm Thanh Trác cười lạnh một tiếng, “Cá lớn chân chính muốn còn giấu mình ở đáy nước, đáng tiếc phụ hoàng ngươi không cho phép ta tiếp tục tra xuống.”
Tiêu Thận khó hiểu: “Vì sao?”
Thẩm Thanh Trác: “Trong lòng phụ hoàng ngươi biết rõ ràng, việc này truy tra xuống, tất nhiên sẽ tra đến trên đầu Thái Tử. Nhưng hắn hiển nhiên còn chưa muốn động đến Thái Tử.”
“Vì sao?” Tiêu Thận buột miệng thốt ra, ngay sau đó lại tự mình suy nghĩ cẩn thận, “Ta đã hiểu, hắn muốn bắt Thái Tử đối kháng Thái Hậu.”
“Nói không sai.” Thẩm Thanh Trác khen ngợi mà gật đầu, “Đế vương chi thuật, quan trọng nhất chính là thuật cân bằng. Kỳ thật trong khoảng thời gian này, động tác nhỏ các phái trong tối ngoài sáng, ngươi phụ hoàng đều xem ở trong mắt, nhưng một mặt, trước mắt Nhị ca ngươi vẫn là người tốt nhất để chọn làm Thái Tử, về phương diện khác, trong lòng Thái Hậu bàn tính cái gì, Hoàng Thượng đều rõ ràng rành mạch.”
Tiêu Thận chớp chớp mắt lông mi: “Vậy…… Việc này liền cho qua?”
“Sao có thể?” Thẩm Thanh Trác cười nhạo một tiếng, “Binh Bộ thị lang liên luỵ Tam tộc, ngươi cũng biết tru di là tam tộc nào?”
Tiêu Thận lắc lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
“Rút ra củ cải còn phải mang theo bùn, chuyện này đối với Thái Tử đảng mà nói, không chỉ là gõ sơn chấn hổ, càng là cú đả kích không nhỏ.” Thẩm Thanh Trác kiên nhẫn mà phân tích cho tiểu đồ đệ, “Nói tiếp, đế vương trước giờ đa nghi, lần này phụ hoàng ngươi cùng ngươi Thái Tử ca ca của ngươi nảy sinh hiềm khích, sau này chỉ cần một khẽ thổi một ngọn lửa, liền có thể dễ như trở bàn tay mà kíp nổ.”
Tiêu Thận bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu được.”
Thẩm Thanh Trác than nhẹ một tiếng: “Muốn hoàn toàn vặn ngã Thái Tử, không phải là một sớm một chiều, trước mắt chúng ta vẫn là đến tá lực đả lực*.”
(*)thuật ngữ trong võ học: phương châm "lấy nhu thắng cương", "tá lực đả lực" (mượn sức đánh sức)
Bất quá, nếu hắn đã làm Bắc Trấn phủ sứ, ít nhất trong tay đã nắm một chút thực quyền, rất nhiều chuyện liền thuận tiện nhiều hơn.
“Ân……” Tiêu Thận ngoan ngoãn lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở, “Tiên sinh, trên mặt ngươi hình như dính gì đó.”
“Ân?” Thẩm Thanh Trác giật mình, giơ tay sờ mặt, “Dính cái gì?”
“Hồng hồng, nơi này.” Tiêu Thận chỉ chỉ trước mắt, thấy hắn sờ soạng không đến, dứt khoát đến gần hai bước, muốn động thủ thế tiên sinh lau.
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Trác phút chốc chạy giặc phản ứng lại, trên mặt mình dính rốt cuộc là cái gì.
Hắn một phen bắt được cánh tay hữu lực của thiếu niên, ngữ tốc bay nhanh nói: “Tiên sinh tự mình tới.”
Tiêu Thận không dễ phát hiện mà nhíu nhíu mày, ngữ khí hơi trầm xuống: “Tiên sinh, ta chỉ là muốn giúp ngươi lau mặt.”
Thẩm Thanh Trác không biết nên giải thích với tiểu đồ đệ như thế nào, trên mặt tiên sinh vì sao dính máu người, càng không muốn đôi tay thiếu niên chạm vào máu, liền nhẹ giọng trả lời: “Dơ thật sự, vẫn nên dùng khăn tay sát đi.”
“Không dơ.” Thiếu niên cố chấp mà vọng tiến vào mắt hắn, ngữ khí tăng thêm cường điệu nói, “Chỉ cần là tiên sinh, liền không dơ.”
Thầy trò hai người giằng co một lát, cuối cùng rốt cuộc là Thẩm Thanh Trác thỏa hiệp trước, buông lỏng tay nắm lấy thiếu niên.
Tiêu Thận chậm rãi nâng tay lên, từng chút tới gần gương mặt tái nhợt xinh đẹp kia.
Ngón cái cùng da thịt bóng loáng như ngọc chạm nhau, hơi hơi dừng một chút, lòng bàn tay hơi dùng một chút lực, lau đi một giọt máu cạn khô trước mắt kia.
Chỉ cọ như vậy, một mảng nhỏ liền đỏ lên.
Tiêu Thận ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mặt mày như họa, lòng bàn tay vô ý thức dùng sức, lại cọ vài cái.
Xúc cảm thật kì diệu, trơn trượt thật thoải mái……
Thẩm Thanh Trác bỗng nhiên xốc lên hàng mi dài, mắt đào hoa ngấn vài phần hơi nước, vừa nhẹ vừa mềm hỏi: “Có hoi đau, vẫn chưa có lộng rớt sao?”
“A……” Tiêu Thận bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, điện giật thu tay.
Sao lại thế này? Hắn rõ ràng không muốn dùng sức……