Chương 20-2: Thân thể so miệng càng thành thật

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Tiêu Thận vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh tràn đầy quật cường, còn có một tia buồn bực rõ nét.

Thẩm Thanh Trác bình tĩnh mà nhìn hắn, ngữ khí nghiêm túc nói: “Còn nhớ rõ chuyện xưa tiên sinh đã nói với ngươi sao? Trước mắt đúng là thời điểm thu lưới, không được làm hỏng chuyện của tiên sinh.”

Đến bước này, Tiêu Thận đã sớm suy ra ý nghĩa chân chính của “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau”. Hắn trầm mặc mà đối diện tiên sinh một lát, rốt cuộc vẫn là lỏng lực đạo.

Thẩm Thanh Trác trấn an mà hướng hắn cười cười, đứng dậy đi ra doanh trướng.

Nội hoạn sau khi thông báo, trong Ngự doanh liền truyền đến một âm thanh mệt mỏi “Tiến vào.”

Thẩm Thanh Trác vén rèm đi vào, quỳ xuống hành lễ: “Thần bái kiến Hoàng Thượng ——”

Quang Hi Đế nằm dựa trên giường, ánh mắt dừng ở bắng vải quấn trên cánh tay hắn, phất phất tay, “Không cần quỳ.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Thẩm Thanh Trác đứng thẳng người, chờ đợi Quang Hi Đế.

“Ngươi đem sự việc phát sinh hôm nây, đúng sự thật mà thuật lại một lần.” Quang Hi Đế ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm hắn, “Không được có một chút bỏ sót.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Trác lên tiếng, bắt đầu hồi ức nói, “Dạ tiệc hôm nay, thần không thắng nổi rượu lực, trên đường rời đi, lúc ngang qua chỗ Cẩm Y Vệ canh giữ, cùng Tiết đại nhân nói chuyện vài câu.”

Quang Hi Đế ngắt lời nói: “Ngươi cùng Tiết Sĩ Hàng có giao tình?”

“Ba năm trước, Tứ điện hạ cùng Thất điện hạ rơi xuống nước đêm hôm đó, đúng là Tiết đại nhân tới cấp cứu, bởi vậy có sơ giao.” Thẩm Thanh Trác ngữ khí bình thản, đáy mắt một mảnh bằng phẳng, “Tiết đại nhân ở trong cung làm việc, ngẫu nhiên cũng có thể gặp được vài lần, thần cho rằng, Tiết đại nhân là người đáng để kết giao.”

TruyenHD

Quang Hi Đế hơi gật đầu, xem như chấp nhận lời giải thích này.

“Thần cùng Tiết đại nhân vừa đi vừa bắt chuyện, bất tri bất giác liền đi tới nơi này.” Thẩm Thanh Trác tiếp tục nói, “Thần dừng lại bước chân, một khi quan sát bỗng phát hiện, bốn phía chỉ có một đội Cẩm Y Vệ tuần tra, nội tâm ẩn ẩn có chút bất an, liền khuyên bảo Tiết đại nhân hẳn nên phân phó nhiều Cẩm Y Vệ tuần phòng hơn. Không ngờ đúng lúc này, phụ cận Ngự doanh đột nhiên xuất hiện mấy tên hắc y thích khách, Tiết đại nhân lập tức rút đao cùng thích khách triền đấu, thần không giúp được gì, liền vọt vào Ngự doanh, ý đồ kéo dài thời gian, tranh thủ chờ cứu viện.”

Nói xong câu cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua cánh tay mình, “Nhưng thần tay trói gà không chặt, hoàn toàn không phải đối thủ của thích khách, chỉ có thể lấy thân thế nương nương chắn một kiếm.”

Quang Hi Đế thở dài một hơi: “Giơ đao múa kiếm vốn là không phải điểm mạnh của ngươi, ngươi có thể lấy thân hộ chủ, đã là không dễ.”

Thẩm Thanh Trác cúi đầu: “Vi thần hổ thẹn.”

Quang Hi Đế lại trầm mặc một lát, “Kêu Tiết Sĩ Hàng tiến vào.”

Tiết Sĩ Hàng chờ ở ngoài cửa lập tức xốc rèm bước vào, quỳ xuống đất hành lễ: “Hoàng Thượng.”

“Hôm nay Nguyên phi bị ám sát, vốn là Cẩm Y Vệ thất trách, nhưng trẫm niệm tình ngươi trung tâm cứu chủ, tạm không phạt ngươi, để ngươi có cơ hội lập công chuộc tội.” Quang Hi Đế dừng một hơi, “Thẩm Thanh Trác liên tiếp cứu giá có công, đặc phong làm tứ phẩm Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ sứ, phụ trách tra rõ án Nguyên phi bị ám sát.”

Thẩm Thanh Trác quỳ xuống tạ chỉ: “Thần lãnh chỉ, tạ chủ long ân.”

Tiết Sĩ Hàng : “Tạ Hoàng Thượng khai ân.”

“Trẫm cho các ngươi thời gian 10 ngày, tìm ra chủ nhân phía sau màn ám sát Nguyên phi. ” Quang Hi Đế ngữ khí đột nhiên biến lãnh, “10 ngày sau, đem đầu kẻ chủ mưu tới gặp trẫm!”

Hai người lại lần nữa lãnh chỉ, một trước một sau ra khỏi doanh trướng.

Đuốc ngoài Ngự doanh đem bốn phía chiếu đến cực kỳ sáng ngời, Tiết Sĩ Hàng dừng bước, hướng Thẩm Thanh Trác chắp tay: “Việc hôm nay, đa tạ Thẩm công tử —— không, hẳn là đa tạ Trấn Vỗ đại nhân.”

Thẩm Thanh Trác chắp tay đáp lễ: “Ta nên cảm tan Tiết đại nhân mới đúng. Hôm nay nếu không phải Tiết đại nhân kịp thời cứu giúp, giờ phút này ta chỉ sợ đã là vong hồn dưới kiếm thích khách.”

“Nơi nào nơi nào! Đây vốn là chức trách của ta, Trấn Vỗ đại nhân không cần nói cảm ơn.” Tiết Sĩ Hàng vẫy vẫy tay, lại nói, “Trấn Vỗ đại nhân, thích khách tối nay nên xử trí như thế nào?”

Cẩm Y Vệ chỉ huy thiêm sự là chính tứ phẩm, bắc trấn phủ sứ gần là từ tứ phẩm, nhưng hai người lại không phải trên dưới cấp quan hệ.

Dưới Cẩm Y Vệ có Nam Trấn Phủ Tư cùng Bắc Trấn Phủ Tư, Bắc Trấn Phủ Tư chuyên quản Chiếu ngục, phụ trách án kiện hoàng đế khâm định, nhưng tự hành bắt, tra tin, hành hình, xử quyết phạm nhân, không chịu Tam pháp tư quản lý. Đồng nghĩa, Bắc Trấn Phủ Tư có thể lướt qua Tam phẩm chỉ huy sứ thống lĩnh Cẩm Y Vệ , trực tiếp hướng hoàng đế hội báo công tác. Nghiêm khắc mà nói, Bắc Trấn Phủ Tư chỉ cần hướng hoàng đế phụ trách, không chịu mặt khác bất luận kẻ nào hoặc cơ quan chế ước. [ 1 ]

Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt trả lời: “Tối nay đành vất vả Tiết đại nhân cùng các huynh đệ Cẩm Y Vệ, cố gắng chặt chẽ trông coi thích khách.”

“Đây là đương nhiên.” Tiết Sĩ Hàng gật đầu, “Ta sẽ tự mình trông coi thích khách, bảo đảm tuyệt đối sẽ không phát sinh thêm bất luận chuyện ngoài ý muốn nào.”

“Từ giờ trở đi, đừng tra tấn thích khách.” Thẩm Thanh Trác chậm rãi về phía trước đi, tiếng nhi thanh linh phiêu tán trong gió, “Sáng sớm ngày mai, ta tự mình áp giải thích khách hồi Chiếu ngục.”

Nguyên phi tao ngộ ám sát, Quang Hi Đế đau lòng tiểu hoàng tử, tự nhiên không có tâm tình tiếp tục vây săn. Sáng sớm hôm sau liền bãi giá hồi cung, vội vàng kết thúc lần hành trình xuân sưu năm nay.

Thẩm Thanh Trác ngủ một đêm, tinh thần có hơi khôi phục, nhưng cánh tay phải đau đớn lại càng thêm rõ. Hắn tự tay đem thích khách quan tiến Chiếu ngục, sau khi dặn dò Bắc Trấn Phủ Tư troibg giữ nghiêm chỉnh, lúc này mới bớt thời giờ đi Thái Y Viện một chuyến.

Kỳ thật hắn trong lòng cũng có chút nghĩ mà sợ, vạn nhất trên kiếm thích khách nhiễm độc, vậy hắn hiện tại phỏng chừng đã độc phát thân vong.

Lục thái y kiểm tra xong miệng vết thương, một lần nữa băng bó xử lý, cho hắn khai mấy phương thuốc giúp vết thương mau lạnh, luôn mãi dặn dò hắn tĩnh dưỡng nửa tháng không được làm lụng vất vả, bao gồm những thực phẩm phải kiêng ăn thường ngày, miệng vết thương ngàn vạn lần không thể dính nước linh tinh.

Thẩm Thanh Trác nhất nhất ghi nhớ, trở về Tễ Nguyệt Các, lại thấy tiểu đồ đệ ở trong sân đấm bao cát.

Cùng bộ dáng khi luyện quyền thường ngày bất đồng, hắn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, từng quyền thật sâu, đừng nói là luyện tập, gọi phát tiết thì đúng hơn.

“Được rồi, còn đánh tiếp bao cát sẽ hư.” Thẩm Thanh Trác đi qua, nâng tay trái đỡ lấy bao cát.

Tiêu Thận như sét đánh cấp tốc thu hồi nắm tay, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đôi mắt lại không nhìn hắn.

Thẩm Thanh Trác nhìn chằm chằm mặt thiếu niên mồ hôi như mưa, duỗi tay vớt nắm tay hắn.

Tiêu Thận theo bản năng né tránh, đem hai tay giấu sau lưng.

“Đôi tay này của ngươi đã từng bị nứt da, là ta dùng thuốc mỡ dần dần đồ tốt.” Thẩm Thanh Trác mở lòng bàn tay, “Ngươi nếu tổn thương chúng nó, tiên sinh sẽ không vui.”

Sau một lúc lâu, Tiêu Thận rốt cuộc giải khai băng vải quấn trên tay, đem tay mình bỏ vào lòng bàn tay tiên sinh.

Động tác muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, biểu tình muốn bao nhiêu nũng nịu có bất nhiêu nũng nịu.

Thẩm Thanh Trác bắt được cánh tay thiếu niên, thấy khớp xương rõ ràng có hơi sưng đỏ trầy da, nhịn không được giáo huấn: “Thương địch 800 tự tổn 3000, tiên sinh dạy ngươi như thế sao?”

“Vậy còn ngươi?” Tiêu Thận lập tức cãi lại, đôi mắt đen kịt tràn ngập tơ máu, “Tiên sinh không phải đả thương địch 800 tự tổn 3000 à?”

Thẩm Thanh Trác liền biết hắn trong lòng còn nhớ chuyện này, bất đắc dĩ mà trả lời: “Lúc ấy tình huống khẩn cấp ——”

“Ngươi lúc trước cũng nói với ta như vậy?” Tiêu Thận lần đầu tiên thô bạo mà đánh gãy lời tiên sinh nói, “Nhưng kết quả thì sao?”

Thẩm Thanh Trác đau đầu mà nhăn nhăn mày, “Ta vốn tính toán khoanh tay đứng nhìn, nhưng……”

Hắn kỳ thật là một người rất sợ đau, dựa theo tình tiết nguyên thư phát triển, đứa nhỏ này của Nguyên phi định sẵn giữ không nổi, hắn chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền. Nhưng cố tình trong nháy mắt mũi kiếm thứ hướng đến bụng Nguyên phi kia, hắn là ma xui quỷ khiến mà nhào tới.

Xuân sưu còn cấm gϊếŧ hại động vật mang thai, huống chi trong bụng Nguyên phi là hài tử đã bốn tháng?

Phản ứng bản năng, chính hắn cũng không khống chế được.

Thiếu niên đứng tại chỗ, hốc mắt bất giác lại trở nên đỏ bừng, ánh mắt cún con ướt dầm dề không chớp mắt, như nước mắt lập tức lại rớt ra.

“Ai, sợ ngươi……” Thẩm Thanh Trác đầu hàng mà giơ tay trái, đặt ở bên tai thề, “Tiên sinh cam đoan với ngươi, loại chuyện giống hôm qua, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”

Tiêu Thận mếu máo, không hé răng.

“Trước kia tại sao không phát hiện, ngươi thế nhưng có thể khóc đâu?” Thẩm Thanh Trác duỗi tay lau nước mắt trên gương mặt non trẻ một phen, trêu ghẹo nói, “Ngươi nếu lại rớt hạt đậu vàng, tiên sinh liền phong ngươi làm kim đậu vương a.”

“Ai khóc?” Tiêu Thận bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, đáy mắt còn ngấn một đống nước, thoạt nhìn thật không đáng tin.

TruyenHD

“Được được, ngươi không khóc, là mắt tiên sinh có vấn đề.” Thẩm Thanh Trác có lệ mà đáp một câu, kéo cổ tay của hắn, “Đừng ngốc ở chỗ này, đi vào xử lý tay một chút đi.”

Thân thể thiếu niên thành thật hơn miệng nhiều, ngoan ngoãn tùy ý tiên sinh lôi kéo hướng nội điện của mình đi.

Chỉ là đáy mắt sau khi ướŧ áŧ rút đi, lại lần nữa trở nên sâu không thấy đáy.

***

Đêm, Thẩm Thanh Trác đã lâu mà làm một giấc mộng.

Hắn trôi nổi ở giữa không trung, thấy chính mình vẫn không nhúc nhích mà quỳ trên mặt đất, phía sau là một tiểu thái giám bị vài người Cẩm Y Vệ to lớn mạnh mẽ kéo đi.

Tiểu thái giám kia tê tâm liệt phế hướng hắn cầu cứu: “Thẩm công tử! Cứu cứu ta! Cầu ngươi cứu cứu ta! Thẩm công tử……”

Hắn không khỏi theo tiếng kêu thảm thiết nhìn ra ngoài, chỉ thấy tiểu thái giám kia bị ấn trên tấm ván gỗ, Cẩm Y Vệ hành hình cao cao giơ lên đình trượng, một chút lại một chút đập tan thanh âm tiểu thái giám tiếng kêu rên.

Dần dần, tiểu thái giám da tróc thịt bong, cả người huyết nhục mơ hồ, tiếng kêu rên cũng càng ngày càng mỏng manh.

Giọng nói của hắn phảng phất như bị thứ gì bóp lấy, lúc này, tiểu thái giám hấp hối bỗng nhiên ngẩng mặt, ánh mắt oán độc thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi hại chết ta! Là ngươi hại chết ta!”

“Không phải ta……” Hắn lắc đầu lui về phía sau, lẩm bẩm biện giải nói, “Người gϊếŧ ngươi là hoàng đế, không phải ta……”

Lúc này, hình ảnh đột nhiên chuyển, hắn lại đi tới doanh trướng.

Nguyên phi nằm liệt ngồi dưới đất, một cổ lại một cổ máu tươi đặc sệt dính nhớp từ thân dưới nàng chảy ra, nàng khóc thút thít hướng hắn vươn tay, cầu xin nói: “Cứu hài tử ta, cầu ngươi cứu cứu hài tử ta……”

Cổ máu tươi kia phảng phất như có sự sống, nhanh chóng chảy đến dưới chân hắn, đem cả người hắn đều vây trong vũng máu.

“Ngươi gϊếŧ hài tử ta, ngươi gϊếŧ hài tử ta!” Không chiếm được hồi đáp, Nguyên phi biểu tình thê lương mà hướng hắn nhào tới, “Ngươi là hung thủ gϊếŧ người!”

“Không phải, ta không phải……” Hắn muốn chạy trốn, hai chân lại bị vũng máu gắt gao giữ lại, “Ta không phải hung thủ gϊếŧ người……”

“Ta không phải!”

Sau một tiếng kêu sợ hãi, Thẩm Thanh Trác đột nhiên mở hai mắt, ngực kịch liệt lên xuống phập phồng, giống một con cá sắp chết khát, khẩn thiết yêu cầu không khí mới mẻ.

“Tiên sinh?” Thiếu niên ngủ ở bên cạnh bừng tỉnh, nhanh chóng bò lại đây sờ hắn, một tiếng rồi lại một tiếng, “Tiên sinh ngươi làm sao vậy? Có phải miệng vết thương đau hay không? Ngươi đừng sợ ta lập tức đi kêu thái y!”

“Không phải……” Thẩm Thanh Trác bình phục hô hấp, mở miệng trả lời, “Tiên sinh chỉ là, chỉ là mơ thấy ác mộng.”

Tiêu Thận lúc này mới yên lòng, xoay người xuống giường rót một chén nước, nâng đến cạnh giường, “Tiên sinh, từ từ uống một ngụm trà.”

Thẩm Thanh Trác ngồi dậy thân trên, tiếp nhận chung trà khẽ nhấp một ngụm.

Tiêu Thận lại đi đốt đèn, trong điện tức khắc sáng sủa lên, hắn lại đảo mắt nhìn về phía giường, đồng tử co rút.

Tiên sinh đang ngồi dựa ở đầu giường, 3000 tóc đen như thác nước trút xuống, cùng áo trong tuyết trắng lẫn nhau làm nổi bật, mỹ đến khiến người nín thở.

Trên khuôn mặt thanh tuyệt điệt lệ một mảnh ửng hồng, nét mặt vẫn mang theo lo sợ không yên từ ác mộng, oánh dịch thấu mồ hôi làm ướt vài sợi tóc tán trên trán, ướt dầm dề mà dán bên sườn mặt, tăng thêm vài phần yếu ớt cùng đáng thương.

Mà đôi tay kia thon dài như ngọc nâng chung trà kia, cánh tay oánh bạch lộ ra một đoạn nhỏ, xương cổ tay hơi hơi nhô lên, tinh tế linh đinh, phảng phất như dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.

Tiêu Thận chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của tiên sinh, trong nhất thời giống như bị ma nhập, khó có thể khống chế mà dời mắt khỏi cổ tay xinh đẹp kia, luôn cảm thấy có gì đó trống rỗng, dường như thiếu cái gì……

“Ta không có việc gì.” Thẩm Thanh Trác dần dần bình tĩnh lại, ngữ khí khôi phục như thường, “Quấy rầy đến ngươi, tiếp tục ngủ đi.”

Tiêu Thận không tự giác nuốt một chút, cảm giác khô nóng quen thuộc trong cơ thể lại nhanh chóng lan tràn, nhưng hắn tìm không thấy ngọn nguồn, chỉ có thể nôn nóng bất an mà đứng tại chỗ.

Thẩm Thanh Trác không rõ nguyên do: “Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy?”

“Ta ——” Tiêu Thận dừng bước chân, không dám trở lại trên giường, mà là quỳ ghé vào mép giường, cách chăn gối bên cạnh chân của tiên sinh.

Thẩm Thanh Trác giơ tay vuốt ve tóc trên đỉnh đầu, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào, dọa đến ngươi?”

Sau bữa tối, tiểu đồ đệ không yên tâm để hắn ngủ một mình, làm nũng la lối khóc lóc một trận, không nghĩ tới thật sự nổi lên tác dụng.

Không có gì an tâm hơn từ trong ác mộng tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có người bảo hộ mình.

“Tiên sinh.” Tiêu Thận dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay tiên sinh, bỗng nhiên muộn thanh kêu.

Thẩm Thanh Trác: “Ân?”

“Bắc Trấn Phủ Tư, là thứ ngươi muốn sao?” Thiếu niên ánh mắt u trầm dừng ở hư không, thấp giọng hỏi, “Hoặc là, đây chỉ là bắt đầu?”

Thẩm Thanh Trác động tác tay dừng một đốn, lại nhàn nhạt nở nụ cười: “Ngươi nói không sai, đây chỉ là bắt đầu.”

Tên đã bắn không thể quay đầu, trong Chiếu ngục ở Bắc Trấn Phủ Tư còn có thích khách đang chờ hắn cạy miệng.

Nếu tỉnh cũng đã tỉnh, vậy đi làm chút chuyện đi.

***

Lời Editor: Đa tạ chư vị đã tiếp động lực, ta tiếp tục cố gắng đây!