Chương 20-1: Thân thể so miệng càng thành thật

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Tiêu Thận mặt vô biểu tình ngồi trước lửa trại, vũ cơ dáng người mạn diệu nhẹ nhàng nhảy múa theo âm thanh đàn sáo, mà hắn lại mắt điếc tai ngơ, ánh mắt lạnh nhạt trước sau đều dừng trên ngọn lửa.

Từ khi hắn sinh ra tới nay, luôn ở trong lãnh cung trầm tịch qua ngày, sớm đã quen thói một thân một mình. Sau hắn lại có tiên sinh, chỉ nghĩ cùng tiên sinh hai người ở chung, đến Tiểu Đức Tử ở một bên hầu hạ cũng cảm thấy dư thừa.

Đây là lần đầu tiên hắn cùng nhiều người không liên quan như vậy ở cùng nhau, chỉ cảm thấy bốn phía thực ồn ào, hết thảy đều làm hắn tâm phiền ý loạn, không khỏi nhấc lên mí mắt, ý đồ tìm kiếm mạt thân ảnh quen thuộc màu thiên thanh kia.

Hắn mọi nơi tìm tòi một vòng không có kết quả, bên tai lại truyền đến giọng nói hưng phấn của Ngũ hoàng tử: “Thất đệ, ngươi không uống rượu sao?”

Tiêu Thận bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt, trả lời: “Ta sẽ không uống rượu.”

“A? Sao lại không?” Tiêu Cảnh Duệ vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi năm nay bao lớn rồi, sao còn không uống rượu a?”

Tiêu Thận rũ xuống lông mi, không phản hồi đối phương.

Từ đêm giao thừa ba năm trước ở trên nóc nhà uống rượu bị sặc, tiên sinh liền không cho hắn lại uống rượu, nói là chờ hắn trưởng thành luyện tửu lượng cũng chưa muộn.

Tiêu Cảnh Duệ lại không thuận theo không buông tha, nhiệt tình mà nhích đến bên người, đem bình rượu đưa cho hắn, cười hì hì nói: “Tới đi, mồm to uống rượu mồm to ăn thịt mới chân chính là nam tử hán!”

Ba chữ “Nam tử hán” tựa hồ xúc động cơ quan nào đó, Tiêu Thận giữa mày khẽ nhúc nhích, vô thanh vô tức mà tiếp nhận bình rượu, ngửa đầu rót một ngụm.

“Khụ khụ……” Lần này uống không nhiều như lần trước, nhưng vẫn bị cay đến mức ho khan hai tiếng.

Tiêu Cảnh Duệ vỗ tay cười to: “Ha ha ha! Lão Thất ngươi không phải nói không uống sao!”

“Cảnh Duệ, ngươi lại khi dễ người?” Lúc này, Tam hoàng tử Tiêu Hoằng Diệu cũng đã đi tới.

Hắn dáng người đĩnh bạt, mặt như quan ngọc, giơ tay nhấc chân đều mang theo nét tiêu sái phong lưu không nói nên lời.

“Tam ca, ta mới không có!” Tiêu Cảnh Duệ lập tức dính lên, ôm cánh tay Tam hoàng tử, “Trời đất chứng giám, ta chỉ là đang cùng thất đệ bồi dưỡng tình cảm.”

Ánh mắt Tiêu Hoằng Diệu dừng ở trên người Thất đệ trầm mặc ít lời, một lát sau, cười nói: “Không khi dễ thì tốt, mấy huynh đệ chúng ta hẳn là nên giao lưu nhiều hơn. Thất đệ, sau này có chuyện gì, lúc nào cũng có thể tới tìm Tam ca.”

Tiêu Thận trong lòng không hề dao động, mặt ngoài lại ra dáng ra hình mà chắp tay: “Cảm ơn Tam ca.”

Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó, vị Tam hoàng huynh này của hắn nếu là cách mười lăm năm, rốt cuộc mới nhớ tới mình còn có một vị đệ đệ, thật đúng là cười chết người.

Tiêu Hoằng Diệu còn muốn nói cái gì nữa, một đạo đạn tín hiệu bỗng nhiên nổ tung giữa không trung .

Nghe thấy tín hiệu, Cẩm Y Vệ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chuẩn bị hành động, mọi người vây quanh phụ cận lửa trại không rõ nguyên do, sôi nổi nhìn dáo dác xung quanh.

Một lát sau, một người Cẩm Y Vệ quỳ gối trước mặt Quang Hi Đế, bẩm báo: “Hoàng Thượng, Nguyên phi nương nương bị ám sát!”

“Ngươi nói cái gì?” Quang Hi Đế bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, “Nguyên phi hiện tại như thế nào khụ khụ……”

Cẩm Y Vệ: “Hoàng Thượng yên tâm, Tiết chỉ huy đã tru sát thích khách ngay tại chỗ!”

Quang Hi Đế không nói hai lời, gạt rớt áo khoác trên vai, xoay người nhanh chóng chạy theo hướng Ngự doanh.

Chư vị còn lại nghe nói thế nhưng có thích khách, không khỏi đứng ngồi không yên, thái tử điện hạ càng nhanh chóng quyết định: “Cô cũng đi xem!”

Mà Tiêu Thận ở giữa một mảnh hỗn loạn có vẻ đặc biệt bình tĩnh, tiếp tục tìm kiếm thân ảnh tiên sinh ở mọi nơi.

Giây lát sau, lời mà tiên sinh nói trước khi đi như thật như giả mà hiện lên trong đầu, mặt nạ trấn định trên mặt thiếu niên tự nhiên "Răng rắc một tiếng” vỡ vụn.

Hắn bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, thiếu chút nữa đâm vào bàn, Cẩm Y Vê lại một phen nháo báo tin, lạnh giọng hỏi: “Còn có ai ở đó? Tiên sinh có phải hay không cũng ở đó?”

Cẩm Y Vệ mờ mịt nói: “Vị tiên sinh nào?”

Tiêu Thận: “Thẩm Thanh Trác!”

“A đúng đúng đúng!” Cẩm Y Vệ phục hồi tinh thần lại, “Thẩm công tử hình như cũng ở!”

Một chốc kia, Tiêu Thận giống như bị một khối cự thạch tạp vào ngực, bên tai truyền đến một trận “Ong ong” gầm rú, thân hình không xong mà lùi về sau vài bước.

Nháy mắt tiếp theo, hắn bước chân lảo đảo mà chạy tới Ngự doanh, càng chạy càng nhanh, gần như phát cuồng mà chạy vội.

Giờ khắc này, hắn không dám đặt ra bất kỳ giả thuyết hay ý tưởng, không dám thiết tưởng tiên sinh của hắn sẽ xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi đạo thân ảnh quên thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt.

Còn sống, tiên sinh còn sống……

Nhưng một hơi chưa ổn định, trên cánh tay tiên sinh có máu tươi chảy ra, lại hoàn toàn nhiễm đỏ con ngươi hắn.

Tiên sinh thế nhưng cười với mình, hắn như thế nào còn cười được?

Tiêu Thận cả người thoát lực mà quỳ rạp xuống trước mặt hắn, ngắn ngủn chưa đến mười lăm phút, lại tựa như từ Cửu Trọng Thiên rơi xuống địa ngục, rồi may mắn bò lại nhân gian.

“Thẩm Thanh Trác, ta thật sự…… Không thể không có ngươi……” Hắn khó có thể kiềm chế mà nghẹn ngào, dùng sức ôm, tựa hồ muốn đem người xoa tiến vào trong thân thể.

Xoa tiến thân thể, hợp hai làm một, sẽ không cần lại sợ hãi mất đi.

“Hảo, ngoan không khóc,” Thẩm Thanh Trác một lòng bị nước mắt thiếu niên ngâm, mềm đến rối tinh rối mù, kiên nhẫn mà hống, “Tiên sinh vẫn mạnh khỏe đấy thôi, tiểu Thất không sợ hãi không……”

Nhưng nước mắt phảng phất như có suy nghĩ của chính mình, bất kể hắn nỗ lực khắc chế như thế nào, nước mắt to bằng hạt đậu vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng.

“Ai nha, cánh tay đau quá a……” Thấy tiểu đồ đệ nhất thời dỗ không được, Thẩm Thanh Trác bắt đầu hô đau.

“Nơi nào đau?” Tiêu Thận nháy mắt buông lỏng tay, chân tay luống cuống mà thối lui, “Thái y! Thái y đâu!”

Nước mắt trên mặt thiếu niên vẫn chưa kịp lau, cả người hoang mang lo sợ, nhìn thật sự quá mức đáng thương.

Thẩm Thanh Trác nhịn đau nói: “Không có gì đáng ngại, tìm thái y xử lý một chút là được rồi.”

Tiêu Thận lung tung lau mặt một phen, từ trên mặt đất bò dậy, một đầu vọt vào Ngự doanh.

Trong Ngự doanh thái y quỳ đầy đất, Trương thái y y thuật tốt nhất đang ở bên giường chuẩn trị cho Nguyên phi.

Một lát sau, Trương thái y cũng quỳ xuống, quỳ sát đất thỉnh tội: “Vi thần vô năng, long tử trong bụng nương nương, giữ không nổi.”

Quang Hi Đế nghe vậy liền giận dữ, vung tay lên liền đem vật dụng trên bàn hóa thành hư không, giận không thể át mà mắng to: “Phế vật! Bao cỏ! Trẫm dưỡng các ngươi có tác dụng gì!”

“Hoàng Thượng bớt giận ——”

“Phụ hoàng bớt giận!” Thái Tử vội vàng đỡ lấy Quang Hi Đế lung lay sắp đổ, “Vạn hạnh, thân thể Nguyên phi nương nương cũng không đáng lo ngại, phụ hoàng ngài cũng cần bảo trọng thân thể a!”

Quang Hi Đế dồn dập mà thở phì phò, ánh mắt vẩn đυ.c dừng ở trên mặt Nguyên phi vẫn hôn mê trên giường, tinh bì lực tẫn mà gầm nhẹ: “Cút, đều cút!”

Chúng thái y vội vàng đứng dậy lui ra sau, Quang Hi Đế lại mở miệng kêu lên: “Trương thái y ở lại!”

Tiêu Thận vẫn luôn chờ ở cửa, nhân cơ hội nhéo một thái y, không phân trần mà liền kéo đi: “Theo ta!”

“Thất điện hạ, ngài bị thương ở chỗ nào?” Lục thái y một tay xách theo hòm thuốc, cổ áo bị nhéo gập ghềnh mà đi ra ngoài, vẫn không quên quan tâm điện hạ.

“Không phải ta bị thương, mà là tiên sinh.” Tiêu Thận sắc mặt âm trầm, đem Lục thái y đưa tới chỗ tiên sinh trong doanh trướng.

Thẩm Thanh Trác gật đầu: “Làm phiền.”

Khăn trên cánh tay hắn đã bị máu thấm ướt, máu tích táp mà nhỏ giọt rơi trên mặt đất.

Lục thái y vội vàng tiến lên, ngữ khí trách cứ nói: “Bị thương nghiêm trọng như vậy, sao không sớm chút trị liệu?”

Thẩm Thanh Trác hơi hơi mỉm cười: “Ta thương là việc nhỏ, Nguyên phi nương nương phượng thể an khang mới là đại sự.”

Tiêu Thận ở một bên nghe, sắc mặt càng thêm hắc trầm. Hắn áp xuống cảm xúc cuồn cuộn ác liệt trong nội tâm, lạnh lùng nói: “Ít nói nhảm, nhanh trị.”

Lục thái y bắt đầu động thủ xử lý miệng vết thương.

Cắt mở ống tay áo, thật cẩn thận mà lột ra vải dệt dính trên miệng vết thương, một đạo kiếm thương dữ tợn thình lình đập vào mắt.

“May mắn kiếm phong trật, không thương đến gân cốt.” Lục thái y khi cẩn thận kiểm tra, không khỏi thở ra một hơi, “Nhưng miệng vết thương không cạn, vẫn là yêu cầu khâu lại. Thất điện hạ, phiền ngài đi nấu một chén ma phí tán.”

Tiêu Thận căn bản không dám rời đi, trả lời: “Ta kêu người đi nấu.”

Dứt lời, tìm một Cẩm Y Vệ gần đó đi nấu thuốc, xong liền bất mã đình đề mà trở lại doanh trướng.

Bởi vì mất máu quá nhiều, Thẩm Thanh Trác sắc mặt trắng bệch, mày đẹp khẽ chau, hô hấp cũng càng ngày càng nhẹ nhược, cả người tựa như một khối mỹ ngọc dễ vỡ.

Lục thái y lại nói: “Thẩm công tử, ngài chảy máu quá nhiều, ta muốn trước giúp ngài thanh sang cầm máu, ngài có thể nhẫn nại một chút sao?”

Thẩm Thanh Trác nhắm mắt lại, “Không có việc gì, ngươi trực tiếp xử lý đi.”

Nhưng mà khi thanh sang, đau đớn chợt đánh úp lại vẫn khiến hắn nhịn không được kêu rên ra tiếng: “Ngô……”

Đau……

Quá đau, đau đến huyệt Thái Dương hắn trướng đau, đại não như muốn nổ tung.

Lục thái y lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, Thẩm công tử, ta tận lực nhẹ lại chút.”

Mà Tiêu Thận canh giữ ở một bên, không khỏi siết chặt nắm tay, sườn mặt mất tự nhiên mà run rẩy, như là đang chịu đựng đồng dạng thống khổ.

Rõ ràng bản thân không cảm giác được đau đớn, cho dù từ trên tường ngã xuống vỗ vỗ bụi là có thể bò dậy, nhưng giờ khắc này, tim hắn thế nhưng đau đến thở không ra hơi.

“Tiểu Thất, lại đây.” Thẩm Thanh Trác nhắm hai mắt gọi hắn.

Tiêu Thận như tỉnh mộng, bước nhanh đi qua, tiếng nói lược hiện khàn khàn: “Tiên sinh.”

“Tới, tiên sinh mượn tay nắm một chút.” Thẩm Thanh Trác vươn cài tay hoàn hảo còn lại ra.

Tiêu Thận không cần nghĩ ngợi mà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia.

Lông mi nồng đậm đen nhánh khép lại, theo động tác của Lục thái y nhè nhẹ run, tựa như cánh bướm cánh chim trong bão táp mỹ lệ lại yếu ớt, lệnh người đứng xem cũng nhịn không được tan nát cõi lòng.

Hết thảy xong xuôi, đã đến giờ Hợi.

Thẩm Thanh Trác trên người thay đổi một kiện thanh bào sạch sẽ, đang nằm ở trên giường lâm vào ngủ say, mà thiếu niên cuộn tròn bên người hắn, chỉ chiếm một góc nho nhỏ.

Dược hiệu ma phí tán dần dần biến mất, mí mắt xanh trắng hơi hơi giật giật, Thẩm Thanh Trác xốc lên lông mi, đau đớn trên cánh tay phải cùng lúc đó trở nên rõ ràng.

“Tiên sinh ngươi tỉnh!” Tiêu Thận kích động mà nâng lên nửa thân trên, liên tiếp chất vấn, “Đói sao? Khát sao? Còn đau không?”

“Còn ổn……” Thẩm Thanh Trác một lần nữa nhắm mắt lại mắt, “Cứ để tiên sinh từ từ.”

Nghe vậy, Tiêu Thận một lần nữa nằm sấp xuống, ánh mắt một khắc cũng không rời đi gương mặt tái nhợt của tiên sinh.

Nhưng Thẩm Thanh Trác không mở miệng nữa, hắn muốn giữ sức, đợi Quang Hi Đế triệu kiến.

Quả nhiên, ước chừng mười lăm phút sau, ngoài doanh trướng truyền tới âm thanh thông báo: “Thẩm công tử, Hoàng Thượng cho truyền.”

Thẩm Thanh Trác lần thứ hai trợn mắt, đáy mắt đã là một mảnh thanh minh.

Hắn đang chuẩn bị đứng dậy, một cánh tay con vươn tới ngăn cản hắn, “Tiên sinh, ngươi cần nghỉ ngơi!”

“Ta đi gặp phụ hoàng ngươi một chút, rất nhanh sẽ quay về.” Thẩm Thanh Trác bắt được ánh tay thon rắn chắc của thiếu niên, “Ngoan, ngươi ở chỗ này chờ ta.”

***

Lời Editor: Chương này hơn 5000 chữ, ta chia ra đăng.