Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn
Editor: Ngự Thiên Phong
***
Một ngày này, bọn thế gia công tử theo sau may mắn nhìn thấy thái tử điện hạ trước nay ôn nhã tôn quý, thế nhưng một trận thanh bạch này, khó coi đến cực điểm.
“Thật sự xin lỗi a, thái tử điện hạ.” Thẩm Thanh Trác giơ tay che miệng, ngữ khí lược hàm xin lỗi, “Thần, vẫn chưa hết choáng.”
Ngụ ý, mặc dù ngươi muốn thân thiết với ta, đó cũng là ngươi tự tìm.
“Ngươi ——” Tiêu Dật Thần giận đến nghẹn lời, mắt thấy càng ngày càng nhiều người tới bên ngoài khu vực săn bắn, chỉ có thể đen mặt phất tay áo bỏ đi.
Lúc này, Bùi Ngôn Hề từ trên ngựa nhảy xuống, đi đến trước mặt Thẩm công tử, ngữ khí quan tâm nói: “Ngươi không sao chứ?”
Tiêu Thận lập tức cảnh giác mà một phen ôm lấy tiên sinh, trong ánh mắt toát ra nồng đậm bài xích.
Thẩm Thanh Trác vỗ nhẹ tay hắn, lại hướng Bùi thiếu phó lễ phép cười: “Đa tạ thiếu phó quan tâm, cũng không đáng lo ngại.”
Bùi Ngôn Hề liếc liếc bóng dáng thái tử điện hạ nổi giận đùng đùng một cái, vốn luôn mãi châm chước, giờ lại mịt mờ mà nhắc nhở nói: “Tam công tử, thái tử điện hạ là nhớ tình nghĩa bạn cũ người.”
“Y không bằng tân, người không bằng cố.” Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt trả lời, “Thanh Trác cũng như thế.”
Bùi Ngôn Hề không hề nói nhiều, chắp tay cáo từ, bước nhanh đuổi theo thái tử điện hạ.
“Tiên sinh.” Tiêu Thận xoay người, dùng thân thể của mình chặn kín mít tầm mắt tiên sinh, “Người đã đi xa.”
Thẩm Thanh Trác búng trán hắn một cái, “Ngươi đối Bùi thiếu phó địch ý, quá rõ ràng.”
Tiêu Thận theo bản năng phản bác: “Ta không có!”
Thẩm Thanh Trác cười khẽ: “Miệng dẩu nhanh đến độ có thể quải chai dầu, còn nói không có?”
Tiêu Thận mặt mày gục xuống, đè thấp tiếng nói trả lời: “Hắn đã từng kêu ngươi không cần ta.”
Thẩm Thanh Trác hồi tưởng lại một ngày vào mấy năm trước kia, Bùi thiếu phó cố ý đi Tễ Nguyệt Các khuyên hắn kịp thời bứt ra, lại không cẩn thận bị tiểu đồ đệ vừa vặn bắt được.
Hắn hơi hơi nhướng mày: “Mang thù như vậy a, vậy ngươi có mang thù tiên sinh không?”
Rốt cuộc trước khi hắn xuyên qua, nguyên chủ cũng đã lăn lộn vài tháng, dựa theo tính tình mang thù của tiểu đồ đệ này……
“Vì cái gì muốn so sánh?” Đôi mi thanh tú nhăn lại, Tiêu Thận sinh khí mà cao giọng nói, “Người khác là người khác, tiên sinh là tiên sinh, không thể so sánh!”
“Hảo hảo, là tiên sinh sai rồi.” Thẩm Thanh Trác sợ khiến người khác vây xem, dứt khoát giả bộ nhu nhược, “Ai nha, đầu vẫn là còn choáng nga……”
Thiếu niên quả nhiên mắc mưu, mặt khẩn trương đỡ lấy hắn, thử nói: “Bằng không, hay là ta ôm tiên sinh vào đi?”
Thẩm Thanh Trác: “Kia đảo cũng không cần……”
***
Lần này vây săn liên tục ba ngày, sau khi mọi người tới khu vực săn bắn, vào ở trong doanh trướng đã an bài trước đó, chờ đợi ngày săn thú tiếp theo.
Đại Ung hoàng thất luôn luôn coi trọng cưỡi ngựa bắn cung, xuân sưu xưa nay là để hoàng đế khảo sát nhóm hoàng tử vương tôn có đủ tư cách hay không. Đồng thời, hoàng đế cũng sẽ thông qua biểu hiện săn bắn khảo hạch năng lực võ quan cùng các tướng sĩ, tăng lên hoặc hạ xuống, quyết định bởi với Quang Hi Đế nhất niệm chi gian.
Cho nên, mọi người tham dự vây săn đều cố gắng hết sức, chuẩn bị ở trước mặt Quang Hi Đế trước thể hiện năng lực.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng, chư vị tham dự vây săn đã đi ra doanh trướng, lấy Quang Hi Đế làm trung tâm, tự khai hai cánh vòng vây, rượt đuổi dã thú chi chiến chính thức mở màn.
Thu tiển năm trước, Tam hoàng tử lấy một con toàn thân tuyết trắng hồ ly thắng hiểm Thái Tử, rút đến vây săn hạng nhất. Năm nay, thái tử điện hạ ngay từ đầu liền tích cực đâm đầu săn gϊếŧ, thề muốn đoạt lại thứ hạng.
Thế gia công tử cùng các tướng sĩ Tam đại doanh trướng gắt gao đi theo ngựa thái tử điện hạ, Thái Tử mỗi khi bắn được một con dã thú liền bộc phát ra một trận âm thanh trầm trồ khen ngợi, thị vệ chuyên trách lại đem động vật đã bị bắn chết đưa về chủ doanh trưng bày.
Tiêu Thận tự do mà phóng ngựa thong dong trong rừng, dừng lại sau nhắm ngay một con thỏ con, kéo cung bắn tên, tư thế thoạt nhìn chuẩn xác mười phần.
Nhưng mà mũi tên sau khi thả ra, thỏ con chấn kinh, liền bay nhanh mà trốn vào lùm cây.
“Ha ha ha ha!” Bốn phía truyền đến một trận cười vang, Ngũ hoàng tử Tiêu Cảnh Duệ càng là cười đến ngã trước ngã sau, “Thất đệ, hảo tiễn pháp a!”
Tiêu Thận liếc mắt nhìn hắn, cũng không tức giận, không rên một tiếng mà giục ngựa quay đầu đi hướng khác.
Hôm nay trước khi xuất phát, tiên sinh đã cố ý dặn dò hắn không thể chỉ nghĩ anh dũng nhất thời, nói đơn giản chính là muốn hắn tiếp tục trang túng trang nạo.
Đây là hắn cường hạng.(?)
Hơn nửa ngày đi qua, các vương công quý tộc lục tục quay về chủ doanh trận địa, có người thu hoạch pha phong, có người dẫn theo ba dưa hai táo, tất cả bày biện ở trước mặt Quang Hi Đế.
Quang Hi Đế thân khoác sưởng y, sau khi kiểm kê số lượng con mồi của Thái Tử, vừa lòng mà gật đầu, đột nhiên hỏi: “Thất hoàng tử đâu?”
“Phụ hoàng, ta ở chỗ này.” Tiêu Thận lao lực mà từ một góc đi vào.
“Khụ khụ……” Quang Hi Đế ho khan một tiếng, “Ngươi hôm nay săn được mấy con dã thú?”
“Hồi phụ hoàng, nhi thần săn được một con tước nhi.” Tiêu Thận chìa lòng bàn tay ra phía trước, trong lòng bàn tay nằm một con tiểu tước đã chết.
“Phốc ——” người vây xem nhịn không được phát ra tiếng cười nhạo.
Quang Hi Đế thất vọng mà lắc lắc đầu, lại nói: “Thôi, ngươi lần đầu tham gia vây săn, kinh nghiệm không đủ về tình cảm có thể tha thứ, ngày mai cùng Thái Tử ca ca của ngươi hảo hảo học.”
Tiêu Dật Thần trong lòng cười lạnh, lại ôn thanh trả lời: “Phụ hoàng yên tâm, ngày mai nhi thần nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ Thất đệ săn thú.”
***
Nguyên liệu nấu ăn cho tiệc tối là món ăn hoang dã săn gϊếŧ ban ngày, rót rượu ngon, châm lửa trại, trong nồi to hấp nấu canh thịt nai thơm ngào ngạt, Quang Hi Đế tự mình khai đao cắt thịt nai, thưởng cho vương công đại tuần hôm nay vây săn biểu hiện dũng mãnh.
Thẩm Thanh Trác ngồi ở vị trí của mình, nhìn như chuyên tâm với đồ ăn trước mặt, kỳ thật vẫn luôn âm thầm chú ý hướng đi của Nguyên phi.
Trong nguyên thư, vẫn chưa kỹ càng tỉ mỉ miêu tả trận ám sát, nhưng hắn suy đoán, Hoàng Hậu ở trong hoàng cung dưỡng bệnh hẳn là chủ nhân phía sau màn. Bất quá bị hắn cố ý kí©h thí©ɧ một phen, Thái Tử đảng rất có khả năng sẽ trước tiên động thủ, xuân sưu chính là thời cơ tốt nhất.
Nhưng hai ngày này, Nguyên phi cùng Quang Hi Đế trước sau như hình với bóng, cấm quân canh phòng nghiêm ngặt ở bên cạnh Quang Hi Đế, thích khách muốn động thủ, chỉ có thể chờ khi Nguyên phi đơn độc ở một mình.
Không bao lâu, Nguyên phi ghé bên tai Quang Hi Đế nói hai câu, liền đứng dậy cáo lui trước.
Hai gã Cẩm Y Vệ mang đao, một trái một phải hộ tống nàng đến Ngự doanh cách đó không xa.
Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc mà rời khỏi yến hội, sau khi lui đến bên ngoài, lập tức đi đến trước người chỉ huy Cẩm Y Vệ Tiết Sĩ Hàng, kêu: “Tiết đại nhân.”
“Thẩm công tử?” Tiết sĩ Hàng đang cùng các huynh đệ Cẩm Y Vệ mồm to uống rượu ăn thịt, nghe được một giọng nói trong trẻo dễ, không khỏi giật mình, “Tam công tử không ở ngự tiền, như thế nào lại đến nơi này?”
Thẩm Thanh Trác hơi hơi mỉm cười: “Tiết đại nhân, mượn một bước nói chuyện.”
Tiết Sĩ Hàng do dự một lát, buông bình rượu đứng dậy, “Không biết Tam công tử có gì chỉ giáo?”
Thẩm Thanh Trác dẫn hắn đi theo hướng Nguyên phi rời đi, thấp giọng cười nói: “Tiết đại nhân, hôm nay tình hình chiến đấu như thế nào?”
Tiết Sĩ Hàng là Tiết thị lang thân đệ đệ, tức là vị mà lúc trước ở Ngự Thư Phòng, Thẩm Thanh Trác tùy tay đỡ một phen, Hộ Bộ thị lang Tiết Nham,.
“Hại!” Vừa nghe lời này, trên mặt Tiết sĩ Hàng nhất thời hiện ra biểu tình bực bội, “Đừng nói nữa, năm nay vây săn đến phiên Tam đại doanh xử lý, Cẩm Y Vệ đều bị an bài cắt lượt tuần tra ngự doanh, căn bản không cơ hội tiến vào khu vực săn bắn!”
“Thì ra là thế.” Thẩm Thanh Trác khẽ cười một tiếng, lại nói, “Bất quá này cũng chưa chắc là chuyện xấu, rốt cuộc thì Cẩm Y Vệ gánh vác Thánh Thượng an nguy.”
Tiết Sĩ Hàng xuy một tiếng: “Thánh Thượng ban ngày đều trung tâm săn khu, chỗ nào cần đến Cẩm Y Vệ chúng ta lên sân khấu bảo hộ?”
“Nói tới đây.” Thẩm Thanh Trác bước chân tạm dừng, “Ta vừa mới thấy Nguyên phi nương nương đi về phía Ngự doanh, bên cạnh cũng chỉ có hai cái Cẩm Y Vệ, an toàn sao?”
Nơi này đã tiếp cận Ngự doanh, chỉ có một đội Cẩm Y Vệ đang tuần tra, cấm quân cùng Cẩm Y Vệ đại bộ đội đều tụ tập ở Quang Hi Đế bốn phía.
Tiết Sĩ Hàng dừng bước, nghi hoặc nói: “Cẩm Y Vệ cũng cách đó không xa, có gì không an toàn?”
“Tiết đại nhân.” Thẩm Thanh Trác đè thấp tiếng nói, “An nguy của Nguyên phi rất quan trọng, nếu nương nương trong bụng hoài chính là vị tiểu hoàng tử……”
Tiết sĩ hàng mờ mịt nói: “Tam công tử có ý gì?”
Thẩm Thanh Trác hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngự doanh, nhẹ giọng trả lời: “Ý ta là, Tiết đại nhân bảo vệ tốt nguyên phi nương nương, so với ở săn khu chém gϊếŧ mấy con dã thú quan trọng hơn nhiều.”
Tiết Sĩ Hàng thoáng chốc thanh tỉnh vài phần, tay phải theo bản năng hướng bên hông sờ Tú Xuân đao.
Đúng lúc này, trên cỏ truyền đến một trận âm thanh sột sột soạt soạt, như có thứ gì đang dán tại thảm cỏ hành động.
Nháy mắt tiếp theo, vài đạo hắc ảnh quỷ mị xuất hiện bên ngoài Ngự doanh, lặng yên không một tiếng động mà lau cổ mấy tên Cẩm Y Vệ tuần tra.
Lúc này, Tiết Sĩ Hàng men say hoàn toàn tiêu tán, lập tức phóng xuất ra tiễn tín hiệu xuyên vân đặc chế của Cẩm Y Vệ.
Cùng lúc đó, Tú Xuân đao lưỡi sáng như tuyết ra khỏi vỏ, hắn phi thân tiến lên cùng thích khách triền đấu.
Nhưng mà Tiết Sĩ Hàng lấy một địch năm, cũng không nhẹ nhàng, trong đó một cái thích khách nhân cơ hội nhảy vào Ngự doanh, Thẩm Thanh Trác không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng vào theo.
“Người tới! Người tới a cứu giá!” Nguyên phi che lại bụng thét chói tai tránh né khắp nơi, nhưng thích khách mục đích minh xác, mũi kiếm lập tức hướng bụng nàng đâm tới.
“Thích khách lớn mật!” Thẩm Thanh Trác lạnh giọng khiển trách, “Ngươi cũng biết ngươi ám sát chính là người nào!”
Thích khách hơi hơi khựng một đốn, đôi mắt lộ ra liếc hắn một cái, lại tiếp tục rút kiếm hướng nguyên phi đâm tới.
Trong chớp nhoáng, Thẩm Thanh Trác thân nhanh hơn não, phi thân nhào qua chắn ngang Nguyên phi ngã xuống trên mặt đất.
“Phụt” một tiếng, lợi kiếm đâm vào cánh tay hắn, dừng một lát, lại “Thứ lạp” một tiếng rút ra ngoài.
“Tam công tử!” Tiết Sĩ Hàng khó khăn lắm mới giải quyết bốn cái thích khách vọt vào, không nói hai lời, Tú Xuân đao sắc bén hung mãnh liền bổ về phía hắc y thích khách.
Đao kiếm chạm vào nhau, tiếng keng chói tai chui vào màng tai, Thẩm Thanh Trác nhịn xuống cảm giác đau nhức truyền về từ cánh tay phải, cao giọng hô: “Giữ người sống!”
Vừa dứt lời, Tiết Sĩ Hàng một đao chém trúng cẳng chân thích khách.
Thẩm Thanh Trác xoay người, lạnh lùng nói: “Bóp hắn cằm!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiết Sĩ Hàng nhanh như chớp ra tay tá thích khách cằm, chặn khả năng cắn lưỡi hoặc nuốt dược tự sát của hắn.
Lúc này, Cẩm Y Vệ đuổi tới bao vây Ngự doanh, Quang Hi Đế xốc doanh trướng, nhanh bước vào, nôn nóng mà kêu: “Ái phi! Ái phi ngươi ở đâu?”
“Hoàng Thượng……” Nguyên phi đầy mặt kinh hoàng, phi đầu tán phát mà xụi lơ trên mặt đất, tiếp đến máu lan tràn ra dưới làn váy phức tạp hoa lệ “Cứu hài tử…… Mau cứu cứu, cứu cứu hài tử của ta, Hoàng Thượng……”
TruyenHD
“Thái y! Tuyên thái y khụ khụ khụ……” Quang Hi Đế hỏa khí công tâm, trong lúc nhất thời khụ đến kinh thiên động địa, nội thị bên cạnh vội vàng đỡ hắn.
Trong doanh trướng một mảnh hỗn loạn, Thẩm Thanh Trác yên lặng lui đến ngoài cửa, từ trong tay áo rút ra một cái khăn tay, cúi đầu cắn răng xử lý vết thương trên cánh tay.
“Tiên sinh!” Mới vừa buộc tốt khăn, một đạo tiếng nói khàn khàn như sấm đánh ngang tai nổ vang.
Thẩm Thanh Trác theo bản năng giương mắt, liền đâm tiến một đôi mắt đỏ đậm.
Máu tươi đỏ thắm theo cánh tay ào ạt chảy xuống, chiếu vào đáy mắt trong suốt của thiếu niên, nháy mắt đem con ngươi hắc diệu thạch nhuộm thành một mảnh đỏ.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, thiếu niên như một mũi tên nhọn bắn về phía hắn chạy tới, rồi lại ở vị trí cách hắn vài bước chân, đột nhiên dừng lại.
Thẩm Thanh Trác sắc mặt thắng tuyết, sắc môi tái nhợt, nhưng vẫn là đối tiểu đồ đệ cười một chút: “Tiên sinh không có việc gì……”
“Đông” một tiếng trầm vang, Tiêu Thận hai chân mềm nhũn, thế nhưng thẳng tắp quỳ gối trước mặt hắn.
Thẩm Thanh Trác ngẩn ra, chỉ thấy hốc mắt thiếu niên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần trở nên đỏ bừng, sau đó, từng viên nước mắt to tròn từ trong hốc mắt lần lượt đổ rào rào rơi xuống, tựa một chuỗi trân châu đứt dây, nện ở trên mặt đất.
Bất luận là tiểu sói con mới gặp ba năm trước, hay là thiếu niên khí phách hăng hái sau ba năm này, hắn sẽ làm nũng làm nịu, sẽ giả bộ đáng thương bác đồng tình, nhưng hắn chưa bao giờ thương tâm muốn chết như vậy mà rơi nước mắt.
Câu nói châm chọc nghẹn lại cổ họng, Thẩm Thanh Trác không khỏi thở dài một tiếng, cúi người sờ sờ cái ót của thiếu niên, nhẹ giọng hống nói: “Ngoan, tiên sinh không phải vẫn hảo hảo ——”
Tiêu Thận một chút một chút nâng lên tay run rẩy như si, đột nhiên ôm chặt lấy hắn.
Dùng sức đến giống như một khi buông tay, liền sẽ mất đi cả thế giới.
“Thẩm Thanh Trác, ta thật sự……” Thiếu niên ở trong lòng ngực hắn nghẹn ngào đến nói không nên lời, “Không thể không có ngươi……”
***
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Thanh Trác: Không lớn không nhỏ, gọi tiên sinh.
Tiểu sói con: Tiên sinh đừng vội, còn có rất nhiều nick name dễ nghe, sau này kêu một đám cho ngươi nghe……
Chương sau nhập Vip rồi ~ đổi mới ở thứ tư 0 điểm, lệ quốc tế canh ba dâng lên ~V sau sẽ nhiều hơn thêm càng, không cần dưỡng phì mạn mạn, cũng không cần vứt bỏ tiên sinh cùng tiểu sói con, đều tới xem đều tới xem! Ba chương sau lưu bình luận phát bao lì xì, yêu các ngươi moa moa ~
————————————
Lời Editor: Chương sau tác giả nhập Vip rồi.
Cầu động lực để tiếp tục phấn đấu từ chư vị nga~
(Không một comment, buồn thiệt sự 😞)