Chương 11: Tiên sinh…… Cứu ta!

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Mấy năm trước, Tiêu Thận vẫn luôn không rõ mình rốt cuộc đã làm sai điều gì. Phụ hoàng không tới lãnh cung thăm hắn, như thể không có đứa con trai này, mẫu phi thường muốn kéo hắn cùng chết, khi thanh tỉnh thì không ngừng mắng khóc lóc kể lể, hối hận không bóp chết hắn từ khi còn là bào thai.

Sau lại hắn dần dần ý thức được, không phải hắn không đủ ngoan, mà là từ khi sinh ra, hắn đã bị mọi người vứt bỏ.

Nhưng giờ khắc này, tiên sinh thần thái ôn nhu mà nhìn hắn, ngữ khí trịnh trọng hướng hắn hứa hẹn, tuyệt sẽ không dễ dàng vứt bỏ hắn.

Một màn này từ đây khắc thật sâu trong mắt và trong lòng Tiêu Thận, thế cho nên qua năm này tháng nọ, hắn như cũ có thể rõ ràng nhớ lại từng chi tiết.

Đáy mắt rơi rụng tinh quang, đuôi mắt giơ lên độ cung, đôi môi mềm mại ướŧ áŧ khép mở, âm thanh hô hấp rét lạnh tựa sương mai, thanh tuyệt lang diễm, độc nhất vô nhị, khiến minh nguyệt trên cao cũng ảm đạm thất sắc.

“Được rồi, trời lạnh, đừng ngốc ở chỗ này coi chừng trúng gió.” Một lát sau, Thẩm Thanh Trác thu tay, vỗ vỗ bờ vai gầy yếu tiểu đồ đệ an ủi, “Trở về ngủ đi, ngày mai lại tới nghe giảng.”

“Ân.” Tiêu Thận sắc mặt hờ hững mà ứng thanh, tư thế cứng nhắc mà xoay người nhấc chân rời đi.

Thẩm Thanh Trác gọi lại hắn: “Ai, ngươi đi đâu?”

Tiêu Thận dưới chân hoãn một đốn, trên mặt không khỏi hiện ra một tia mờ mịt.

“Cửa điện ở bên kia.” Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ mà giơ tay chỉ hướng một phương hướng khác, bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện, “Có phải ngươi chưa dùng bữa tối hay không?”

Tiểu Đức Tử hội báo, bữa tối khi đi vào tiểu thư phòng, người bên trong đã không thấy tăm hơi, chắc là trộm tránh ở cái góc nào đó chờ hắn về, phỏng chừng lúc này vẫn chưa hết đói bụng đâu.

“A?” Tiêu Thận rốt cuộc từ đầu óc choáng váng thanh tỉnh, theo bản năng phủ nhận nói, “Ta đã ăn rồi.”

Vừa dứt lời, bụng nhỏ liền truyền đến một trận âm thanh kháng nghị lộc cộc lộc cộc, ở trong ban đêm yên tĩnh dị thường rõ ràng.

Tiêu Thận: “……”

Tiểu bạo quân phiên bản nhỏ đương trường cứng đờ, vẻ mặt không biết làm sao.

Thẩm Thanh Trác không nhịn được mà bật cười, săn sóc thay tiểu đồ đệ tìm bậc thang, “Là ta đói bụng, ngươi muốn bồi tiên sinh lại ăn sao?”

Khuôn mặt nhỏ tuyết trắng nổi lên trên một tia đỏ ửng không dễ phát hiện, Tiêu Thận cố mà gật gật đầu.

Tiểu thiện phòng một mảnh sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn và đồ làm bếp bày biện chỉnh tề, cùng hoàn cảnh trong lãnh cung hoàn toàn đối lập.

Vì phòng ngừa chủ tử ban đêm muốn ăn cơm, tiểu thiện phòng nhất thời không kịp làm, cho nên thông thường đều sớm chuẩn bị đồ ăn khuya, đặt ở trong nồi hấp giữ ấm.

Thẩm Thanh Trác xốc nắp lên, trong nồi có một chén cháo đậu đỏ thơm ngọt sền sệt một mâm phỉ thúy hương tôm tiểu sủi cảo, tá lấy lả lướt ngọc tâm giòn củ cải, tinh xảo lại khai vị. *

*: nghe thấy ngon nhưng chưa được ăn bao giờ nên không edit, hm!

Hắn đồ ăn khuya đặt hết lên bệ bếp, ý bảo tiểu đồ đệ tranh thủ ăn lúc còn nóng.

Tiêu Thận cũng không khách khí, bưng lên chén nóng hầm hập, húp một ngụm cháo đậu đỏ xuống bụng, chỉ cảm thấy toàn thân đều ấm áp lên.

Thẩm Thanh Trác dựa một bên, nhẹ giọng nói: “Ăn chậm một chút, coi chừng bỏng.”

“Tiên sinh, ngươi không ăn sao?” Tiêu Thận nâng chén dò hỏi.

Thẩm Thanh Trác cười nói: “Xem ngươi ăn, tiên sinh liền no rồi.”

Tiêu Thận có chút hoang mang: “Vì cái gì?”

“Tiên sinh hôm nay lại dạy ngươi một cái thành ngữ đi.” Thẩm công tử ngữ khí không đứng đắn mà trêu ghẹo nói, “Tú sắc khả xan.”

Kỳ thật là hắn buổi tối ở Thái Tử phủ ăn đến không ít, lúc này thứ gì cũng nuốt không vào.

“Tú sắc khả xan?” Tiêu Thận chớp hai hàng lông mi, trong lòng âm thầm nhớ kỹ câu thành ngữ.

***

Hôm sau là sinh thần Thẩm công tử sinh nhật, trong cung các nơi đều đưa hạ lễ đến.

Nguyên chủ bổn bất quá là một con tin ăn nhờ ở đậu, nhưng cố tình Quang Hi Đế nhân đức dày rộng, từ trước đến nay đãi hắn ôn hòa thân cận, đặc biệt là hôm qua còn gióng trống khua chiêng ban thưởng, các cung nghe tin lập tức hành động, sôi nổi tỉ mỉ chuẩn bị sinh thần hạ lễ đưa lên.

Thẩm Thanh Trác đối với vàng bạc ngọc khí hoàn toàn không có hứng thú, nhưng đang ở trong cung, có tài vật phòng thân vẫn hơn, nói không chừng có khi phải dùng tới.

Vì thế, hắn đem chuyện này giao cho Tiểu Đức Tử, thống nhất ghi lại đang sách hạ lễ, phân loại quy nạp gửi đi.

Có tới có lui mới gọi tình người, sau này tương lai còn giúp đỡ.

Buổi trưa, Thẩm Thanh Trác nhận được thư nhà đến từ U Bắc.

Sáp nến dùng để phong ấn phong thư rõ ràng có dấu vết bị phá, nhưng hắn cũng không có để ý, trực tiếp mở ra thư từ.

Đập vào mắt là nét chữ kiểu kinh long, phiên nếu du hồng, phảng phất như có thể xuyên qua nét chữ cứng cáp nhìn ra phong thái người chấp bút.

Người viết này phong thư này, đúng là Trấn Bắc vương trưởng tử, đại tướng quân thần võ Thẩm Phong Lan, cũng chính là đại ca của nguyên chủ.

Trong thư đơn giản là một ít chuyện phiếm, hội báo trong nhà hết thảy mạnh khỏe, tam đệ lẻ loi một mình xa ở Thịnh Kinh, nhất định phải hảo hảo chiếu cố chính mình, đại ca có cơ hội sẽ vào kinh thăm ngươi.

Thẩm Thanh Trác đơn giản quét mắt hai cái, liền mất hứng thú rã rời mà thu hồi gia thư.

Trong sách đối với quan hệ giữa nguyên chủ và thân nhân miêu tả rất ít, nguyên chủ chết một năm, tin tức truyền đến U Bắc, thậm chí không có người dám tới Thịnh Kinh chịu tang, giúp nguyên chủ nhặt xác.

Nhưng mà hắn cũng cần không thương xuân bi thu.

“Công tử, Thái Hậu nương nương phái người đưa tới an thần hương.” Tiểu Đức Tử đôi tay nâng hộp gỗ đàn hương đi vào, “Tối nay có thể tiếp tục điểm huân thơm.”

Thẩm Thanh Trác liếc mắt một cái: “Thái Hậu đưa tới?”

Tiểu Đức Tử trả lời: “Đúng vậy, năm trước công tử bệnh nặng, ban đêm ngủ không an ổn, Thái Hậu nương nương liền đem an thần hương Tây Vực tiến cống ban cho công tử. Khoảng thời gian trước huân hương châm hết, nhân sinh thần ngài, Thái Hậu nương nương lại đưa tới hương mới.”

“Đúng không?” Thẩm Thanh Trác nhìn hộp huân hương kia, biểu tình như suy tư gì.

Theo hắn biết, trong sách nói ngoại thích sau lưng Thái Hậu cùng Quang Hi Đế trước sau ở nơi tối tăm tiến hành tranh đấu quyền lực. Sở dĩ phải cho Thất hoàng tử vỡ lòng, không phải xuất phát từ tổ mẫu đối tôn nhi từ ái, chỉ là muốn mượn cơ hội thử, Quang Hi Đế rốt cuộc còn có nghe lời nàng lời nói hay không, có còn đem Thái Hậu nương nương này để vào mắt.

Cho nên, Thái Hậu sẽ không vô duyên vô cớ hảo tâm ban hương an thần trợ ngủ cho hắn?

Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Thẩm Thanh Trác đang suy tư, bỗng nghe ngoài cửa điện truyện đến âm thanh tiểu thái giám thông báo: “Công tử, Bùi thiếu phó sai người đưa hạ lễ, đang chờ ở ngoài điện.”

“Cho hắn vào đi.” Thẩm Thanh Trác ngưng phát tán suy nghĩ, chỉnh sửa vạt áo bước ra nội điện.

Xem ra là lời hắn nói với Thái Tử hôm qua thực sự nổi lên tác dụng, Bùi thiếu phó cố ý tị hiềm, hôm nay chỉ phái người đến tặng lễ.

“Bái kiến công tử.” Người tới dâng lên hạ lễ, “Đây là Bùi đại nhân phái thuộc hạ đưa tới hạ lễ —— văn phòng tứ bảo.”

Thẩm Thanh Trác hơi nhướng mày, vị Bùi thiếu phó này, so với trong tưởng tượng của hắn càng ý tứ a.

Hắn đi qua, tay thon dài như ngọc mở hộp.

Bút lông sói Hồ Châu, mực tùng yên Huy Châu, giấy thanh đàn Tuyên Thành, nghiên mực băng văn Đoan Khê, đệ nhất văn phòng tứ bảo, mọi thứ đều là thượng phẩm, nhìn ra được khi chọn lựa có phí một ít tâm tư.

“Thay ta cảm ơn thiếu phó.” Thẩm Thanh Trác thân thủ tiếp nhận hạ lễ, lại cười nói, “Thuận tiện giúp ta chuyển đạt một câu, này phân lễ sinh thần này, ta thực thích.”

Người tới cung kính mà trả lời: “Thuộc hạ nhất định chuyển đạt đúng sự thật.”

Thẩm Thanh Trác nghiêng đầu, ý bảo Tiểu Đức Tử cho hắn chút ban thưởng, chính mình ôm văn phòng tứ bảo, chậm rãi đi dạo hồi điện.

Không bao lâu, một thân ảnh nhỏ gầy đột nhiên xông vào, “Tiên sinh!”

Thẩm Thanh Trác nhấc lông mi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Thận cái miệng nhỏ thở phì phò, ánh mắt dừng ở nghiên mực trong tay hắn, trong giọng nói khó cất giấu che giấu được nhảy nhót, “Bài thơ kia ta đã hiểu được.”

Sáng sớm hôm nay, tiên sinh muốn chính hắn độc lập ngâm nga lý giải một bài thơ hoàn toàn mới, hắn làm được.

“Ta còn tưởng chuyện gì, làm ta sợ nhảy dựng.” Thẩm Thanh Trác bật cười, “Lúc ngươi vừa tới, Bùi thiếu phó sai người đưa tới đệ nhất văn phòng tứ bảo.”

Nghe đến ba chữ “Bùi thiếu phó”, Tiêu Thận mặt mày kích động thoáng chốc liền biến mất.

“Thất thần cái gì?” Thẩm Thanh Trác hướng tiểu đồ đệ vẫy vẫy tay, “Lại đây nhìn một cái.”

Tiêu Thận ánh mắt chần chờ mà dời qua, chỉ thấy tiên sinh tay gác ở trên giấy Tuyên Thành, so với giấy trắng tinh tế còn muốn trắng tinh oánh nhuận hơn vài phần.

“Đây là ta hôm nay thu được, phần hạ lễ thích nhất.” Thẩm Thanh Trác cười nói, “Chờ ngươi chữ viết đẹp một chút, tiên sinh liền mượn hoa hiến phật, đem bộ văn phòng tứ bảo như chuyển tặng cho ngươi.”

Tiêu Thận ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm ngón tay hắn, trả lời: “Ta không cần.”

TruyenHD

“Ngươi tiểu ngu ngốc, không biết bộ văn phòng tứ bảo này nhiều quý trọng.” Thẩm Thanh Trác chỉ nghĩ hắn không biết nhìn hàng, nhẹ nhẹ vỗ cái ót tròn trịa một chút, “Tính, trước đi kiểm tra công khóa của ngươi.”

Hắn xoay người đi ra ngoài, Tiêu Thận không rên một tiếng mà đi theo sau, khuôn mặt nhỏ khổ ba ba mà nhíu lại.

***

Đêm, Tiêu Thận ở lãnh cung nắm trên giường, lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được.

Hắn trong đầu không ngừng vang lên lời tiên sinh nói lúc ban ngày, cùng với ánh mắt tiên sinh xem bộ văn phòng tứ bảo.

Hôm nay là sinh thần tiên sinh, Tễ Nguyệt Các nơi nơi bãi đầy hạ lễ. Hắn vốn dĩ cũng muốn đưa tiên sinh một phần lễ sinh thần, nhưng nghĩ trước nghĩ sau, mình thế nhưng không có lễ để mà đưa.

Hắn hai bàn tay trắng, hai tay trống trơn.

Càng nghĩ càng khó chịu, hắn giơ tay sờ áo lông cừu tiên sinh đưa, đem mặt vùi vào lông dê mềm mại, từ từ ngửi được mai hương nhạt nhẽo thơm ngào ngạt.

Mai hương…… Từ từ!

Tiêu Thận đột nhiên từ trên giường bắn lên, đẩy áo bông, nhanh bước ra ngoài.

Hắn nhớ rõ phụ cận Cẩm Hoa cung của phụ hoàng có một mảnh mai lâm, từng nghe các cung nhân nói là bởi vì Thục phi yêu thích hoa mai, cho nên phụ hoàng liền sai người trồng một tảng lớn mai lâm.

Nhân lúc trăng sáng, hắn tiểu tâm tránh đi cấm quân tuần tra trong cung, một đường hướng Cẩm Hoa cung sờ soạng.

Đang là mùa đông khắc nghiệt, mãn thụ hồng mai lại nở rực như lửa.

Tiêu Thận đứng ở dưới tán cây, ngước mắt nhìn đóa hoa mai kiều diễm, trước mắt liền hiện ra gương mặt doanh doanh mỉm cười kia.

Hắn không cần nghĩ ngợi mà leo lên một cây mai, duỗi tay chiết mấy cành hoa mọc tốt nhất, rồi sau đó lưu loát nhảy xuống.

Nhưng mà, ngay lúc hắn chuẩn bị theo đường cũ quay về , phía sau liền truyền đến một đạo âm thanh khiển trách say khướt : “Lớn mật! Tiểu hoa tặc ở nơi nào, lại dám ăn trộm trọng cung của bổn điện hạ?”

Tiêu Thận bước chân cứng đờ, sống thon gầy bỗng chốc cong lên m, toàn thân tiến vào trạng thái công kích.

“U, đây không phải Thất đệ sao?” Tiêu Thiệu Nguyên mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nói, “Ngươi hơn nửa đêm không ở lãnh cung ngủ, chạy tới cung ta trộm hoa?”

“Ta không có trộm hoa.” Tiêu Thận xoay người, ngữ khí đông cứng mà trả lời, “Ta chỉ là hái hai cành hoa.”

“Có gì khác nhau sao?” Tiêu Thiệu hỏi thái giám hầu hạ bên cạnh mình, “Ngươi nói, hắn có phải hái hoa tặc hay không?”

“Phải phải phải! Tứ điện hạ nói đúng!” Tiểu thái giám sao dám nói không phải.

“Thất đệ, ngươi này trộm cắp thế này là ai dạy?” Tiêu Thiệu nguyên tới hứng thú, “Còn có, phụ hoàng không phải không cho ngươi trong cung chạy loạn sao?”

Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, Tiêu Thận cắn cắn răng, thấp giọng trả lời: “Ta đây liền trở về.”

“Từ từ!” Việc vui đưa tới cửa tới, Tiêu Thiệu Nguyên sao lại dễ dàng thả người, “Ta có cho ngươi đi sao?”

Ngón tay nắm lấy cành mai lặng lẽ buộc chặt, Tiêu Thận trơ mắt nhìn hắn đến gần.

Tiêu Thiệu nguyên dừng bước, bàn tay to “Bạch bạch” mà đánh lên mặt đệ đệ, giáo huấn: “Ngươi nhìn ngươi xem, một bộ dáng sợ hãi rụt rè không thể gặp ánh sáng, có điểm nào giống người Tiêu gia chúng ta?”

Tiêu Thận buông đôi mắt xuống, không rên một tiếng.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần chờ tiêu Thiệu nguyên chơi đủ rồi, tự nhiên sẽ thả hắn đi.

“Đúng rồi, nghe nói phụ hoàng đem cái Thẩm Thanh Trác kia cho ngươi làm hầu giảng?” Tiêu Thiệu Nguyên tiếp tục chụp mặt đệ đệ, “Thế nào? Hắn chính là người của Thái Tử, không thiếu tra tấn ngươi đi?”

TruyenHD

Tiêu Thận đồng tử co rút, cắn chặt hàm.

“A phi!” Tiêu Thiệu Nguyên phỉ nhổ, “Bổn điện hạ liền coi thường hắn, cả ngày một bộ dáng cao lãnh chi hoa không thể xâm phạm, nói chi cùng không phải cũng là bò lên trên giường Thái Tử, nam sủng không lên được mặt bàn—— ngao!”

Hung hăng một chân đạp giữa háng, Tiêu Thiệu Nguyên phát ra một tiếng thét gϊếŧ heo.

Tiêu Thận nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt lạnh băng cùng chán ghét xưa nay chưa từng có, “Câm miệng!”

“Tiêu Thận! Ngươi điên rồi!” Tiêu Thiệu Nguyên quên đi trận đau đớn xuyên tim kia, dường như điên rồi mà nhào tới hắn, “Ta lộng chết ngươi cái tiểu súc sinh này!”

Tiêu Thận cất bước liền chạy, Tiêu Thiệu Nguyên đuổi ở sau chửi ầm lên, tiểu thái giám đi theo cũng hoang mang rối loạn vội vàng mà chạy theo sau.

Trong cung tối đen, Tiêu Thận ỷ vào mình dáng người nhỏ gầy, khắp nơi loạn toản, thực mau liền đem người dẫn tới một mảnh vườn hoang phụ cận lãnh cung.

Trong vườn có một cái hồ nước, nơi này cực kỳ hẻo lánh, ít dấu chân người, chờ thêm mấy ngày có ai đó phát hiện hồ nước nhiều hơn hai cỗ thi thể, có liên quan gì đến hắn đâu?

Tiêu Thận ánh mắt âm trầm mà ngừng ở hồ nước, xoay người đối diện với Tiêu Thiện Nguyên đang hồng hộc đuổi theo.

Hắn nhẫn cái kẻ ngu xuẩn này đã lâu, nếu tối nay không thể nhịn được nữa, cứ động thủ diệt trừ đi.

“Tiểu, tiểu súc sinh!” Tiêu Thiệu Nguyên đã lâu không có kịch liệt mà chạy như vậy, mệt đến thở hổn hển, khom lưng đỡ đầu gối mắng to, “Hôm nay, hôm nay ta đánh đến ngươi kêu cha gọi mẹ!”

“A……” Tiêu Thận bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, từng bước một hướng hắn đi đến, “Tứ ca, ngươi biết người chết đuối, sau khi chết sẽ đi nơi nào sao?”

Tiêu Thiệu Nguyên nhìn tròng mắt đen kịt, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên bất an mãnh liệt, “Ngươi muốn làm gì?”

Vừa dứt lời, Tiêu Thận đột nhiên xông lên, chặn ngang ôm lấy hắn hướng hồ nước lôi kéo.

“Ngươi làm gì!” Tiêu Thiệu nguyên phản ứng lại, lập tức giãy giụa lui ra sau.

Nhưng Tiêu Thận sát tâm đã khởi, hắn giống một tiểu sói con bụng đói được thả ra khỏi nhà giam, một ngụm cắn con mồi không chết không buông, thề muốn ngập huyết phong hầu.

Tiêu Thiệu Nguyên chết cũng không thể tưởng được, Thất đệ bình thường nhẫn nhục chịu đựng dám đối hắn hạ tử thủ, giãy giụa vài cái, liền bị hung hăng đâm vào hồ nước.

“Thình thịch” một tiếng, một trận bọt nước thật lớn nhấc lên.

Cùng lúc đó, một đạo tiếng nói trong trẻo nôn nóng cắt qua bóng đêm nặng nề: “Tiêu Thận! Tiêu Thận ngươi ở đâu?”

Tiểu sói con đứng ở rìa nước giật mình, trong mắt huyết sắc đột nhiên bạo xuất đi xuống.

Nháy mắt tiếp theo, hắn hai chân mềm nhũn, tùy ý tự mình đâm đầu xuống hồ nước.

“Tiên sinh…… Cứu ta!”

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu sói con: Ta rất sợ hãi…… Tiên sinh cứu ta!

Thẩm Thanh Trác: Đồ đệ ngoan đừng sợ, tiên sinh tới!

————————————

Lời Editor: sắp có drama