Chương 10: Tiên sinh sẽ không dễ dàng vứt bỏ ngươi

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Trong ngự thư phòng, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng châm rơi.

Thẩm Thanh Trác quỳ trên mặt đất, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, tư thái đĩnh bạt như trúc, phảng phất chỉ là đang trần thuật một sự kiện tầm thường.

Quang Hi Đế ngồi ở án bàn sau, ánh mắt cao thâm khó đoán mà nhìn xuống thanh niên, sau một lúc lâu, mới chậm rì rì mở miệng nói: “Thanh Trác, lời này quá mức khiêm tốn.”

Thẩm Thanh Trác: “Vi thần ngu dốt.”

“Trẫm nhìn ngươi thông tuệ lanh lợi, đâu ra ngu dốt vừa nói?” Quang Hi Đế không nhanh không chậm mà khen nói, “Cha ngươi là Trấn Bắc vương tiếng tăm lừng lẫy, đại ca ngươi là đại tướng quân thần võ uy chấn tứ hải. Đến nỗi ngươi, tuy tuổi còn nhỏ, thân thể ốm yếu, chưa bao giờ lên chiến trường, nhưng hổ phụ vô khuyển tử, trẫm đem Thất hoàng tử giao cho ngươi, tự nhiên là yên tâm.”

Thẩm Thanh Trác trong lòng âm thầm bật cười, trên mặt lại càng ngượng ngùng: “Hoàng Thượng nâng đỡ, Thanh Trác thẹn không dám nhận.”

Quang Hi Đế lại nói: “Thất hoàng tử tuổi nhỏ trì độn cũng không sao, trên đầu còn có mấy ca ca, tả hữu không tới phiên hắn làm trụ cột. Trẫm cũng không yêu cầu hắn văn thao võ lược mọi thứ tinh thông, hiểu được hiếu đạo trung tín, lễ nghĩa liêm sỉ vậy là đủ rồi, ngươi cứ an tâm dạy.”

“Nếu Hoàng Thượng tín nhiệm thần, thần trăm triệu không dám lại từ chối.” Thẩm Thanh Trác làm như thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí khẩn thiết nói, “Thanh Trác nhất định tận tâm tận lực, không cô phụ Hoàng Thượng hậu ái.”

“Hảo!” Quang Hi Đế vừa lòng trả lời, xem thanh niên cũng càng thêm thuận mắt, liền giữ lại hắn lại dùng bữa.

Thánh Thượng ban ân, Thẩm Thanh Trác chỉ đành thụ sủng nhược kinh mà đồng ý.

Một bữa cơm trưa ăn đến cẩn thận, Quang Hi Đế hỏi hắn, hắn đại đa số đều bất động thanh sắc mà lướt qua, ngẫu nhiên cũng sẽ vô tình thiên chân bán xuẩn, chọc Quang Hi Đế cười to.

Cáo già như vậy ngàn năm, nếu như ở trước mặt hắn một giọt nước cũng không lọt, không hề sơ hở, đó mới là lớn nhất sơ hở.

Thẩm tiểu công tử lớn lên đẹp, nhất cử nhất động ưu nhã thong dong, khi ngước mắt đáp lời nhấp môi cười, Quang Hi Đế nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui, lại mệnh Tô công công mang tới một kiện áo lông chồn tốt nhất màu trắng, ban cho hắn.

Thẩm Thanh Trác lập tức phủ thêm áo lông chồn, chỉ cảm thấy vừa nhẹ vừa ấm áp, đúng là đồ tốt.

Hắn lại lần nữa bái tạ Thánh Thượng long ân, lúc đang chuẩn bị lui ra, chợt nghe Quang Hi Đế hỏi: “Nô tài Tễ Nguyệt Các hầu hạ còn tiện tay? Trẫm lại ban mấy tiểu cung nữ cơ linh cho ngươi, tốt không?”

Thẩm Thanh Trác tâm tư vừa động, trả lời: “Người Tễ Nguyệt Các hiện giờ phần lớn là đến từ Đông Cung, thần dùng vẫn còn tính tiện tay.”

“Cũng đúng.” Quang Hi Đế như suy tư gì mà dựa vào trên ghế, giây lát sau phất phất tay, “Trẫm mệt mỏi, hôm nay ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Trác cung kính mà lui ra ngoài.

Tô công công đưa hắn đến ngoài cửa điện, Thẩm Thanh Trác hơi một gật đầu: “Tô công công không cần tiễn.”

“Kia ta liền trở về hầu hạ Thánh Thượng.” Tô công công cười tủm tỉm nói, “Thẩm tiểu công tử thong thả hồi cung.”

Thẩm Thanh Trác xoay người xuống cầu thang, chậm rãi trở về.

Hắn trí nhớ tốt, cảm giác phương hướng mạnh, nắm chắc có thể bằng khi ấn tượng khi đi trở lại Tễ Nguyệt Các.

Hắn một đường trở về, trong bất tri bất giác ở trước Tễ Nguyệt Các liền, bị một cái tiểu thái giám thình lình cản đường.

“Công tử xin dừng bước.”

“Là ngươi.” Thẩm Thanh Trác nhận ra hắn, người này rõ ràng là tiểu thái giám lần trước thỉnh hắn đi Đông Cung.

Tiểu thái giám khom người hành lễ: “Sinh thần Công tử, thái tử điện hạ đặc biệt mở tiệc ở Đông Cung, còn thỉnh công tử dự tiệc.”

Thẩm Thanh Trác không khỏi âm thầm trợn trắng mắt, sinh nhật nguyên chủ rõ ràng còn chưa tới, như thế nào một người hai người so hắn càng sốt ruột?

Trước lạ sau quen, lại lần nữa đi Đông Cung, Thẩm Thanh Trác so lần trước càng trấn định thong dong vài phần, đứng ở cửa điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, lúc này mới bước vào nội điện.

Tiến cửa điện, đập vào mắt lại không phỉa chỉ có một mình Thái Tử.

“Ai nha, thọ tinh ca ca tới!” Một vị thiếu niên tuổi chừng 15-16 tuổi dẫn đầu đứng dậy, khuôn mặt chưa rút đi nét ngây ngô, tướng mạo cùng thái tử điện hạ có vài phần tương tự.

Thẩm Thanh Trác cũng không rõ ràng đây là vị hoàng tử thứ mấy, liền thống nhất lừa gạt nói: “Điện hạ, thái tử điện hạ.”

Tiêu Dật Thần ngữ khí thân cận nói: “Sao tới nhanh vậy?”

“Mới vừa rồi khi hồi Tễ Nguyệt Các, trùng hợp gặp người Đông Cung ở ngoài cửa.” Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt trả lời, “Quay đầu liền tới gặp điện hạ.”

Thái tử điện hạ đang chuẩn bị hỏi cái gì, thiếu niên lại lúc kinh lúc rống nói: “Thanh Trác ca ca, trên người của ngươi khoác kiện kia, không phải là phụ hoàng thưởng ngươi đi?”

Tiêu Dật Thần ánh mắt nháy mắt dừng ở trên áo khoác lông chồn.

Thẩm Thanh Trác: “Như thế nào, điện hạ nhận ra cái áo lông chồn này?”

“Đương nhiên nhận ra!” Thiếu niên vòng qua bàn, bước nhanh đi đến trước người hắn, “Năm trước khi tam ca săn bắn mùa thu, săn được một con bạch hồ hiếm lạ, sau lại chế thành cái áo lông chồn này, phụ hoàng từ trước đến nay đều xem là bảo bối!”

“Điện hạ nói quả không sai, cái áo lông chồn này, xác thật là Thánh Thượng mới vừa thưởng cho ta.” Thẩm Thanh Trác không dự đoán được áo lông chồn còn có cái lai lịch như vậy, bất quá đảo đang trúng tâm ý hắn.

Thiếu niên mắt thèm: “Ta có thể sờ sờ sao?”

“Ngũ đệ, ngươi đừng nháo Thanh Trác ca ca.” Lúc này, thái tử điện hạ lên tiếng, lại nói, “Thì ra Thanh Trác là đi gặp phụ hoàng.”

Thẩm Thanh Trác: “Đúng là như thế.”

Tiêu Dật Thần làm như vui đùa nói: “Châu ngọc ở trước, lễ sinh thần cô dự bị tặng ngươi, chẳng phải có vẻ không đáng nhắc tới?”

“Nghìn dặm tặng lông hồng, lễ khinh tình ý trọng.” Thẩm Thanh Trác nhợt nhạt cười, “Huống chi, lễ sinh thần thái tử điện hạ muốn tặng ta, chung quy không phải là một cọng lông vũ đi?”

“Ha ha ha!” Thái tử điện hạ không khỏi vỗ tay cười to, “Thanh Trác thật là càng ngày càng hợp tính cô!”

Thẩm Thanh Trác chỉ cười không nói, ngón tay thon dài xinh đẹp cởi bỏ áo lông chồn, đưa cho Ngũ hoàng tử, “Điện hạ tùy ý sờ, nhớ rõ trả lại là được.”

Dù sao cũng là vật ngự ban, không thể tùy ý tặng người.

Tiêu Cảnh Duệ vô cùng cao hứng mà tiếp nhận áo lông chồn, ôm vào trong ngực, mặt mày hớn hở nói: “Thanh Trác ca ca, năm trước thu tiển* khi ngươi bị bệnh không ở, cho nên không thấy tư thế oai hùng hiên ngang săn khi bắn này con hồ ly của Tam ca! Lúc ấy hắn ——”

*: săn bắn mùa thu

“Được rồi, sự tích anh dũng của Tam ca ngươi ai không biết?” Tiêu Dật Thần đánh gãy lời hắn, “Hôm nay vai chính yến hội là Thanh Trác, ít thổi phồng Tam ca ngươi đi.”

“Nga, cũng được thôi.” Tiêu Cảnh Duệ không tình nguyện mà ngậm miệng lại, ôm áo lông chồn trở lại vị trí của mình. Thẩm Thanh Trác không có chen mồm hai huynh đệ đối thoại, Ngũ hoàng tử thật vô tâm vô phế, ở trước mặt Thái Tử thổi phồng Tam hoàng tử, cũng không sợ chọc thái tử điện hạ không cao hứng.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Thanh Trác thổi chung trà, liền nghe Thái Tử hỏi: “Thanh Trác, phụ hoàng triệu kiến ngươi, là hàn huyên điều gì?”

Hắn nhàn nhạt trả lời: “Một ít chuyện phiếm thôi.”

Tiêu Dật Thần bất chợt dừng lại, trực tiếp hỏi: “Phụ hoàng nhưng có hỏi công khóa của Thất đệ?”

“Nói đến cái này.” Thẩm Thanh Trác giương mắt nhìn về phía Thái Tử, giữa mày nhíu lại, “Thánh Thượng cho ta một ít áp lực.”

Tiêu Dật Thần: “Cứ nói?”

“Ta hồi bẩm Thất hoàng tử thiên tư ngu dốt, rất khó dạy dỗ.” Thẩm Thanh Trác than nhẹ một hơi, “Nhưng Thánh Thượng ngụ ý, ta nếu làm Thất hoàng tử hầu giảng, hẳn là phải dạy ra một ít thành quả, nếu không……”

TruyenHD

Tiêu Dật Thần nhíu mày: “Phụ hoàng nghĩ như thế nào?”

“Còn có một việc……” Thẩm Thanh Trác nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi.

Tiêu Dật Thần lập tức bảo Ngũ hoàng tử: “Ngũ đệ, ngươi đi gian ngoài chơi, ta cùng ngươi Thanh Trác ca ca có việc thương lượng.”

“Vâng!” Ngũ hoàng tử không có nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

Thái Tử lại đem ánh mắt chuyển hướng Thẩm Thanh Trác: “Cứ nói đừng ngại.”

Thẩm Thanh Trác thấp giọng nói: “Thánh Thượng muốn đem ta người Đông Cung ở Tễ Nguyệt Các, toàn bộ đổi đi.”

Thái Tử sắc mặt trầm trầm: “Phụ hoàng đây là ý gì?”

Thẩm Thanh Trác tiếp tục nói: “Sau khi ta dọn đến Tễ Nguyệt Các, quay về Đông Cung vài lần, Thánh Thượng đều biết rõ.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt thái tử điện hạ càng khó coi.

“Thánh Thượng từ trước đến nay không thích có người ở dưới mí mắt hắn làm một ít động tác, có lẽ là nghe tin đồn nhảm nhí nào đó.” Thẩm Thanh Trác lo lắng sốt ruột ngầm kết luận, “Quân tâm khó dò, để ngừa vạn nhất, sau này ta nên ít tới Đông Cung cho thỏa đáng.”

***

Thẩm Thanh Trác nói một phen, khiến thái tử điện hạ như nghẹn họng, nhưng người là hắn mời đến, vẫn nên dựa theo kế hoạch sớm định ra, thế Thẩm công tử làm một hồi yến sinh thần náo nhiệt.

Tham yến đều là liêu thuộc Đông Cung, Thẩm công tử thân là vai chính yến hội, nhất nhất tiếp thu sinh nhật lễ mọi người đưa tặng, cao hứng nhất chính là nhìn gương mặt miễn cưỡng cười vui ăn cơm của Thái Tử.

Từ xưa đến nay, quan hệ giữa Đông Cung và hoàng đế tự nhiên khẩn trương, quân chủ chuyên chế từ trước đến nay khó có thể chịu đựng Đông Cung đối hoàng quyền phân cách.

Nếu có mâu thuẫn khách quan tồn tại, như vậy chỉ cần hơi châm thêm ngòi, ngọn lửa mâu thuẫn sẽ bùng lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ, một phát không thể vãn hồi.

Đương nhiên, hôm nay hắn chẳng qua chỉ là nhân cơ hội gieo một hạt giống nho nhỏ, thong thả kiên nhẫn đợi ngày nảy mầm từ dưới đất chui lên.

Giờ Tuất buông xuống, yến hội lục tục tan, Thẩm Thanh Trác chắp tay thi lễ, hướng thái tử điện hạ cáo lui.

Thái Tử vẫn khong giữ hắn ở lại lâu, chỉ dặn dò tiểu thái giám đưa Thẩm công tử an toàn trở về Tễ Nguyệt Các.

Thẩm Thanh Trác quay lại Tễ Nguyệt Các, uống một chén trà nhỏ giải rượu, lúc này mới nhớ tới, cả ngày đều nháo ở bên ngoài, hắn đem tiểu đồ đệ quên mất.

Hắn gọi Tiểu Đức Tử tới, hỏi: “Hôm nay Thất điện hạ thế nào?”

“Công tử ngài đi rồi, điện hạ vẫn luôn một mình ở tiểu thư phòng, khi nô tài đưa cơm trưa đi vào, điện hạ không ăn mấy khẩu liền no.” Tiểu Đức Tử một năm một mười mà hồi bẩm, “Bữa tối lại đi vào, điện hạ đã không còn nữa.”

Thẩm Thanh Trác hơi hơi nhăn nhăn mày: “Hảo.”

Hắn thay đổi kiện áo ngoài, lau mặt rửa tay, đơn giản thu thập sạch sẽ, chuẩn bị lại lặng lẽ đi lãnh cung một chuyến.

Ban đêm mọi âm thanh đều im lặng, hắn tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng, mới vừa đi đến trong viện, liền nghe được một trận sột sột soạt soạt âm thanh.

TruyeHD

“Ai?” Hắn thần kinh căng thẳng, nhìn về nơi phát ra âm thanh, đại não hơi say nhanh chóng chuyển động, tự hỏi nếu người tới không có ý tốt, hắn nên như thế nào tự cứu.

Nhưng thực mau, hắn liền đem trái tim nảy tới cổ họng thả trở về.

Từ sau cột chậm rãi đi ra, là tiểu đồ đệ hắn chuẩn bị đi tìm.

“Hơn nửa đêm, ngươi trốn ở đây làm cái gì?” Thẩm Thanh Trác tản bộ đi qua, “Chuyên môn vì doạ ta sợ?”

Tiêu Thận đứng tại chỗ, không nói một lời, tròng mắt đen như mực gắt gao dính ở trên mặt hắn.

“Hay là nói ——” Thẩm Thanh Trác dừng chân, ngữ khí mỉm cười, “Ngươi là đang cố ý chờ ta?”

Tối nay trăng sáng sao thưa, làm nổi bật sắc mặt ửng đỏ dưới ánh trăng, diễm như đào lý, Thẩm công tử khoanh tay mà đứng, ý cười doanh doanh, đẹp đến rung động lòng người.

Tiêu Thận nhất thời có chút say, nhưng vẫn nhớ kỹ nguyên nhân chính mình chờ ở nơi này, mở miệng hỏi: “Ngươi —— tiên sinh hôm nay vì sao không có trở về?”

“A……” Thẩm Thanh Trác cố ý kéo dài quá âm cuối, “Bởi vì tiên sinh hôm nay không chỉ có gặp phụ hoàng ngươi, còn phải đi Đông Cung Thái Tử phủ.”

Tiêu Thận thần sắc biến đổi, mũi chân không tự giác trên mặt đất cọ xát qua lại , thanh âm cũng căng thẳng: “Bọn họ nói gì? Có liên quan đến ta sao?”

Thẩm Thanh Trác biết hắn trong lòng còn nhớ sự kiện ngày trước, thật cẩn thận chờ tới bây giờ, cũng là vì sợ mình đột nhiên thay đổi.

“Ngươi nha!” Thẩm công tử thân mật mà búng trán tiểu đồ đệ, “Người không lớn, tâm nhãn nhưng còn nhiều hơn người khác.”

Tiêu Thận trong lòng đau xót, mở to đôi ướt dầm dề, trầm mặc ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn tiên sinh.

Giống một con chó con bị vứt bỏ, trăm cay ngàn đắng rốt cuộc tìm được chủ nhân, lại không dám tiến lên, chỉ đáng thương hề hề mà dựng lỗ tai nhỏ, chờ mong chủ nhân sẽ chủ động ôm một cái hắn.

Thẩm Thanh Trác tâm niệm vừa động, giơ tay vuốt ve ót cái tiểu đồ đệ lông xù xù, gần như thở dài nói: “Rốt cuộc muốn ta nói mấy lần, ngươi mới có thể nguyện ý tin tưởng, tiên sinh thật sự sẽ không dễ dàng vứt bỏ ngươi?”

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu sói con bắt đầu biến thành ướt dầm dề cún con, hắc hắc ~

Tân niên vui sướиɠ các bảo bối! Bình luận rơi xuống tân niên bao lì xì ba ba ~

————————————

Lời Editor: Ta thấy tiên sinh búng trán thực giống Itachi Uchiha ha ha .