Chương 44

“Vâng, cháu đã biết, cảm ơn chú Lai Căn.”

Một lúc lâu sau, Chu Lai Căn ngồi dậy, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thon dài của thanh niên kia. Anh đi đường không nghiêm túc, nhìn bên nọ ngó bên kia, hai tay cũng không nhàn rỗi, hết véo cỏ lại ngắt lá, dáng vẻ cà lơ phất phơ không an phận.

Chu Lai Căn lắc lắc đầu, phỏng chừng những lời nói vừa rồi đều vô ích.

Ngoặt qua một con đường, đã tiến vào phạm vi huyện Lai Thụ, Lục Tần trực tiếp ném bỏ chiếc lá cây đã bị nghiền nát trong tay, rồi vỗ vỗ tay tò mò nhìn quanh bốn phía.

“Keng keng keng ——”

Mấy người công nhân tinh thần sảng khoái, đang trên đi làm, cả đám đạp xe xuyên qua đường phố.

Đám người tự động né tránh, mãi cho đến khi bọn họ đã đạp xe đi qua, tầm mắt vẫn còn gắt gao dán chặt lấy, trong ánh mắt hiện lên hai chữ hâm mộ thật rõ ràng.

Bọn họ đang nhìn xe nhìn người còn Lục Tần đang nhìn bọn họ, nhìn hình ảnh thu nhỏ của niên đại này.

Lục Tần nhìn xong phong cảnh trên đường, lại theo dòng người đổ về Cung Tiêu Xã nhân dân của huyện Lai Thụ.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đủ đầy, đồ dùng sinh hoạt, thực phẩm, quần áo giày dép đều được xếp thành đống.

Lục Tần đã nhận được ký ức từ nguyên chủ, nhưng khi đến nơi mới biết, người của nơi này quá nhiều.

Có vài loại hàng hóa bán thật nhanh nhưng cũng có loại cả nửa ngày mới thấy có người lên hỏi một tiếng.



Chỉ không chú ý một lát, Lục Tần đã bị chen đến đằng trước, anh cũng chẳng ngại chuyện này, còn đang suy nghĩ đến chuyện đã hứa với cháu ngoại trai tiện nghi. Tầm mắt Lục Tần đảo qua quầy hàng, có kẹo trái cây, mía đường cắt khối cùng với kẹo sữa.

Năng lực học tập của Lục Tần khá nhanh chóng, anh đã bắt chước những người xung quanh chỉ vào kẹo sữa thỏ trắng hỏi: “Chào đồng chí, xin hỏi loại kẹo này bán thế nào?”

Ai biết đâu, người bán hàng bện tóc thành bánh quai chèo, mặc áo sơ mi họa tiết hoa nhỏ li ti đang đứng bán hàng lại chẳng buồn quay đầu tới. Lúc này cô ta đang lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, đi nói chuyện với người khác: “Rốt cuộc là mua hay không? Được rồi, nếu không mua thì đứng ra đằng sau một chút, đừng cản trở người phía sau.”

Lục Tần: Tuổi còn trẻ, vì sao tính nết lại hung dữ như vậy?

Người phụ nữ bị mắng trước mắt nhiều người như vậy, sắc mặt hơi xấu hổ nhưng cô ấy lại không tức giận, chỉ nhanh chóng móc tiền ra nói: “Mua mua mua, đồng chí cho tôi một cân.”

Người bán hàng muốn cân hàng hóa phải đi qua bên Lục Tần, vì thế anh đã nhìn được nửa bên mặt của người bán hàng. Cô ta có vẽ lông mày và tô son, khuôn mặt cũng hung dữ y như tính cách của cô ta vậy, dáng vẻ đầy cao cao tại thượng xem thường người khác.

“Đồng chí, xin hỏi kẹo sữa thỏ trắng bao nhiêu tiền?” Lục Tần bắt lấy khe hở lại hỏi một câu.

Chu Hồng đang há mồm chuẩn bị mắng ‘không thấy tôi đang bận đây ư’, nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy gương mặt thanh niên nọ, lại nuốt lời định nói xuống, chỉ hơi nhướng mày trả lời: “Bảy mao tiền một cân, có phiếu không?”

Lục Tần: Xấu hổ rồi.

Mắt thấy anh không phản ứng, sự thưởng thức trong lòng Chu Hồng chẳng còn lại bao nhiêu, cô ta xẵng giọng nói: “Không mua thì đừng cản trở người đằng sau.”

Đúng là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, Lục Tần nghe hơi khó chịu nhưng lại chẳng có cách nào phản bác.