Chương 4

Nó quả thực là đang chạm đến điểm mềm mại trong lòng ta.

Ta lau khóe miệng đang chảy nước miếng, cố gắng khiến mình thoạt nhìn giống một người bình thường.

"Ta là công chúa Bạch Tuyết, tới kết giao bằng hữu cùng ngươi."

Móc miếng bò bít tết trộm được ở phòng bếp ra, ta mừng thầm đưa tới bên miệng nó.

Có thể cho ăn rồi, có thể cho ăn rồi!

Ta cũng muốn có con trai ngoan!

Thằn lằn khổng lồ xoay đầu: "Ta không cần bằng hữu."

A! Cái ngữ khí lạnh nhạt xa cách mang theo vẻ chán ghét này, thật là gợi cảm, thật là mê người.

Thật đáng giận, nó cố ý câu dẫn ta!

Ta cười tủm tỉm kéo nhẹ dây xích trên cổ nó.

"Nếu ta có thể trộm chìa khóa ra để thả ngươi."

"Ngươi còn muốn cự tuyệt làm bằng hữu với ta sao?"

Thằn lằn khổng lồ rõ ràng không tin nhân loại nhỏ bé yếu ớt như ta, không đáp lại.

Nhưng không sao, thừa dịp nó còn bị xích sắt xích lấy không thể lộn xộn, sau khi ta hung hăng sờ loạn một hồi ở trên người nó, cảm thấy mỹ mãn mới trở về phòng.

Ta đã thấy được, lỗ khóa của ổ khóa trên xích sắt , giống như hình ngôi sao sáu cánh.

Mà ta từng thấy ở bên hông hoàng tử có một chìa khóa giống ngôi sao sáu cánh.

Ta phải tìm biện pháp trộm chìa khóa ra.

Thằn lằn khổng lồ và ta sẽ cùng nhau lật đổ cung điện, ta lại thu nó làm sủng vật, như vậy mỗi ngày đều có thể sờ vảy, nghĩ lại đều cảm thấy rất tốt.

Ta yêu cái thế giới mới xinh đẹp này!

Giữa trưa ngày hôm sau, ta cố ý rời phòng, đến nhà ăn dùng cơm trưa.

Thấy ta xuất hiện, mắt hoàng tử sáng rực lên một chút.

"Công chúa thân yêu của ta, nàng đã nghỉ ngơi tốt rồi sao?"

Xem nhẹ tình yêu bệnh hoạn trong mắt hắn, ta ngượng ngùng cúi đầu.

"Thị nữ nói, chúng ta rất nhanh sẽ phải thành hôn. Nhưng ta cùng hoàng tử điện hạ còn chưa quen thuộc, cho nên ta muốn… chiều nay ta có thể ở bên cạnh điện hạ người không?”

Hoàng tử thật sự là nhan cẩu, hắn mừng rỡ như điên liền đồng ý.

Khi hắn nghỉ ngơi buổi chiều theo thói quen mỗi ngày, ta rất nhanh liền nghe tiếng ngáy vang lên, tay lén lút duỗi đến bên hông hắn.

Trên chìa khóa được khảm một viên hồng ngọc, phá lệ xinh đẹp, bởi vậy hoàng tử luôn thích để lộ nó ra bên ngoài, không che giấu bất luận cái gì.

Ta dễ như trở bàn tay mà bắt được nó, đúng lúc này, một bàn tay chế trụ nắm lấy cổ tay ta, tiếng ngáy đột nhiên im bặt.

Thanh âm cất giấu sự âm hiểm vang lên bên tai ta: "Công chúa thân yêu của ta, nàng đang làm gì vậy?"

Ta ngẩng đầu, híp hai mắt lại nhìn lên hoàng tử.

Ta xấu hổ cười: "Không có việc gì, chính là muốn nhìn bảo bối của chàng một chút."