“Lại còn khóc! Không được khóc! Có tin mẹ khóa miệng của con lại không?”
“Không biết kiếp trước mẹ tạo ra nghiệp gì mà kiếp này lại gặp phải con? Không lúc nào không khiến người khác lo lắng! Con nhìn lại con xem…”
Vân Miên khóc điếc cả tai, lại còn thút tha thút thít cãi lại, Vân Cẩm mắng câu nào là cô bé cãi lại câu đó.
“Hu hu hu hu con không phải là con bé ngốc nghếch! Con là thiên thần nhỏ!”
“Mẹ đánh con mà còn không cho con khóc... Thế thì mẹ khóa miệng con lại đi, kiếp này con cũng không muốn nói chuyện nữa oa hu hu hu..."
“Mẹ nói dối! Lúc trước rõ ràng mẹ nói con là bảo bối của mẹ! Mẹ nói con là cục cưng của mẹ!”
Triệu Tiểu Lê nghe nội dung mà “trùm” thôn Vân Miên Miên đang đôi co với mẹ cô ấy, cứ cảm thấy dường như hướng đi của câu chuyện ngày càng trở nên nguy hiểm.
Quả nhiên, Vân Cẩm bị những lời nói như “thiên thần nhỏ”, “bảo bối”, “cục cưng” của Vân Miên làm cho nửa ngạc nhiên nửa mắc ói, đợi sau khi bình tĩnh lại, tức đến bật cười, thậm chí lực đánh cũng quên giảm nhẹ.
Nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của bạn nhỏ Vân Miên Miên, trong lòng Triệu Tiểu Lê sợ hãi run rẩy, nhân lúc Vân Cẩm hung dữ còn chưa phát hiện ra cô, cô vội vàng chạy thật nhanh khỏi chốn “binh đao loạn lạc” này.
[Tiến độ nhiệm vụ: 2%.]
Hệ thống nhập vai nhân vật phản diện 035 đang ngồi xổm trên bờ tường nhà Vân Cẩm, đưa mắt nhìn bóng dáng nữ chính chạy như bị chó đuổi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt, không nhịn được hoài nghi cuộc đời mình.
Kịch bản có gì đó sai sai.
Hình như nhân vật chính... nhân vật chính cũng có gì đó bất thường.
Cho nên ai có thể giải thích cho nó một chút, vì sao em bé bốn tuổi trong kịch bản lại mang vẻ mặt mà chỉ người trưởng thành mới có?
Hệ thống quay đầu nhìn hai mẹ con đang cãi cọ trong nhà, thở dài một hơi.
Vị ký chủ thứ 3748 của mình…. Nguy hiểm!!
Mười phút sau.
Vân Miên mặc một bộ quần áo mỏng manh sợ hãi co ro ở trong góc, cô bé mở đôi mắt to trong sáng long lanh nước, thỉnh thoảng liếc nhìn người mẹ đang hùng hùng hổ hổ giặt quần áo của mình.
Khi mẹ cô bé càng nỗ lực đè nén cơn giận, cô bé càng rụt cổ như con chim cút nhưng vẫn lấy hết dũng khí từng chút một nhích lại gần mẹ.
"Mẹ~" Giọng nói của cô bé mềm mại, mang theo sự nịnh nọt rõ ràng, làm người nghe cảm thấy đau lòng.
Vân Cẩm lạnh nhạt nhìn cô bé: "Đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ coi như không có đứa con như con!"