Ngồi ở trên xe bò lắc lư ung dung đến cổng chính, Dư thị đang ngồi xổm ở bên cạnh giếng múc nước.
Có lẽ vừa mới dậy không lâu, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ u sầu. Quay đầu nhìn thấy Diệp Gia lại kéo một xe bò về, ném gáo xuống chạy chậm qua. Mới sáng sớm, trong lòng Dư thị đã hối hận hôm qua không nên khóc ngay trước mặt Diệp Gia. Bà ấy thật sự sợ nàng biết được Chu gia không còn đường sống, hoàn toàn ghét Chu gia, chạy tới trận tìm nam nhân kia: “Kiếm được từ đâu về?”
Diệp Gia đang xách sữa dê, nhờ lão hán đánh xe giúp tháo bếp xuống, quay đầu nói với Dư thị cực nhanh về tính toán của mình.
Dư thị nghe vậy trong lòng vừa ngạc nhiên vừa không chắc: “Thật sự có thể làm được sao? Nếu như thua lỗ thì phải làm sao đây?”
Triều định cổ đại coi trọng nông nghiệp chèn ép buôn bán, sĩ nông công thương, thương nhân là địa vị thấp bị xem thường nhất. Dư thị xuất thân nhà quan lại, mặc dù bị lưu đày ba năm, nhưng suy nghĩ sẵn có trong lòng không dễ dàng thay đổi. lúc này bà ấy do dự một là trong lòng để ý đến sự thấp kém của thương nhân. Hai là thức dậy xuất chinh giống như thi nhân than thở, khách đi thương tiếc cố hương. Công việc thương nhân là bấp bênh nhất. Trong lòng bà ấy không chắc.
Nhưng Diệp Gia cũng đã mua bếp về, nồi đang được làm, ba ngày sau là lấy được, tiền công cũng đã trả, bà ấy cũng không thể phản đối. Thì thầm trong lòng Diệp thị không biết giữ bình tình, bà ấy vẫn tới phụ một tay, cùng với Diệp Gia xách bếp trở về nhà.
Diệp Gia không để ý đến vẻ mặt u sầu của Dư thị, nói thẳng ra chuyện mình thiếu tiền mua nguyên liệu nấu ăn.
Dư thị nắm chặt một lượng bạc mới lấy được hôm qua đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, không nỡ. Nhuy Tả Nhi chạy tới từ sau bếp, vừa chạy vừa gọi thẩm nương: “Gà đã cho ăn. Thẩm nương, buổi sáng ăn bánh nha!”
Xem ra là ăn ngon thật, tiểu hài nhi hôm qua đã được ăn, buổi sáng vẫn còn đang đợi ăn bánh.
Diệp Gia cũng không ép bà ấy lấy, nguyên chủ có rất nhiều dòng tiền. Mỗi lần cần tiền là bù vào nhà mẹ đẻ. Diệp Gia suy nghĩ phải lên trên trấn bán đồ ăn, từ nay về sau phải chịu khổ. Chợ ngói mở sớm không thể bỏ qua giờ cao điểm. Hai cái nồi và bếp cũng rất nặng, muốn làm ăn phải làm tại chỗ. Di chuyển những thứ này cần có xe. Nhưng mà cũng may Vương gia thôn cách thị trấn không xa, tốn chút sức xách qua cũng được.
Mặc dù chịu khổ chút nhưng so với việc người ta gồng gánh, cũng không tính là quá khổ.
Thầm nghĩ Dư thị sẽ không quyết định đồng ý nhanh như vậy, Diệp Gia mang theo sữa dê đi vào bếp.
Nếu nàng muốn làm việc thì phải ăn ngon, nếu không sẽ không có sức. Diệp Gia cố ý dùng chút đường, nấu một nồi sữa dê. Từ trong ngực móc ra một túi hạnh nhân nhỏ, bỏ vào trong khử mùi tanh. Quay đầu hâm nóng mấy cái bánh bột ngô.
Uống một chén sữa dê nóng lớn vào bụng, Diệp Gia cảm thấy tay chân đông lạnh của mình ấm lên. Rót thêm một chén nữa cho tiểu hài nhi. Cô bé có chút uống không quen, nhưng Diệp Gia bảo cô bé uống, cô bé nghe lời ngoan ngoãn uống. Sau khi uống mấy ngụm, nhỏ giọng nói với Diệp Gia uống rất ngon. Quả nhiên trẻ con thích mùi vị của sữa, đợi Diệp Gia và tiểu hài nhi ăn no, Dư thị không ở trong sân.
Diệp Gia suy nghĩ rồi lại quay vào bếp, rót thêm một chén sữa dê nữa đưa tới đông phòng.