Mở mắt ra, Trang Giản Ninh có chút giật mình. Chàng trai trẻ trong gương có mái tóc ngắn tươi trẻ, tám cái lỗ khuyên tai sưng đỏ bên tai phải được bao phủ bởi những sợi tóc rũ xuống, dường như cậu thật sự đã quay ngược thời gian về năm mười tám tuổi.
Cậu gật đầu tỏ vẻ hài lòng, cảm thấy bên cạnh có gì đó kỳ lạ, nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông trung niên cắt tóc bên cạnh.
Trang Giản Ninh không có ý định cãi vã với ai, vẻ mặt bình tĩnh đứng dậy, cầm hóa đơn Tony đưa xem trước mắt.
Cậu liếc nhìn mức giá 1.588, lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa bằng dấu vân tay, bấm vào Alipay.
Sau khi nhìn thấy số dư 983,68 nhân dân tệ trong “ví của tôi”, cậu mới lần nữa nhớ tới, cậu xuyên sách.
Kiếp trước gia đình cậu khá giả, tiền lương hàng năm hậu hĩnh, chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc.
Trang Giản Ninh quay lại trang chủ điện thoại di động của mình, nhấp vào WeChat và số dư hiển thị trong ví: 369,98.
Tony là người nhạy bén, quen quan sát cảm xúc của người khác: "Thưa ngài, có vấn đề gì sao?"
Có vấn đề! Quên mất nguyên chủ là một người nghèo.
Người đàn ông trung niên bên cạnh cười hiểu ý, quay đầu nhìn Tony: “Cứ tính vào bill của tôi.”
Vẫy tay ra hiệu cho nhà tạo mẫu phía sau dừng lại, hắn đứng dậy, lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp mạ vàng đưa cho Trang Giản Ninh: “Xin chào! Tôi là người tìm kiếm nhân tài của GM. Ngoại hình của cậu rất hoàn hảo để trở thành thần tượng! Đừng lo lắng, tôi không phải lừa đảo, cầm lấy danh thϊếp của tôi, cậu đến thẳng quầy lễ tân GM, sẽ có người tận tình phụ trách."
GM là công ty giải trí hàng đầu trong tiểu thuyết, chàng trai trẻ vô tình nói: “Cám ơn, không cần, tôi tự trả được.”
“Cậu hẳn là biết Trình Ngạn chứ? Cậu nghe một chút tiếng hoan hô cách vách này đi. Cậu ta chính là nhờ được chúng tôi khai quật mới xuất đạo, hiện tại tinh đồ bằng phẳng danh lợi song thu. GM chúng tôi……”
"Tôi không biết ngài đang nói đến người nào. Tôi cũng không biết làm thế nào để trở thành một ngôi sao."
Người đàn ông trung niên sửng sốt, có hơi tiếc nuối, hắn là tuyển trạch viên tài năng hàng đầu của GM, rất có tầm nhìn, người có thể được hắn coi trọng đều không đơn giản, nhưng loại người không bị danh lợi dụ hoặc, cũng lưu loát dứt khoát cự tuyệt hắn như thế này chỉ mới có một.
Người thiếu niên này, trong từng cử chỉ đều có vẻ quý khí, có chút thú vị, không rút lại bàn tay đưa danh thϊếp cho mình, tiếp tục nói: “Trân trọng cái đẹp là bản chất của con người, chúng ta hãy kết bạn. "
Cứ dây dưa như vậy cũng không phải cách giải quyết, Trang Giản Ninh đành phải nhận lấy tấm danh thϊếp, thản nhiên đút vào túi: “Cám ơn, ngài cắt tóc tiếp đi.”
Sau khi từ chối, Trang Giản Ninh không còn cách nào khác là đi đến góc phố gọi cho Hạ Chước.
Trong nguyên tác, sau khi nguyên thân bị mẹ Kinh đuổi ra khỏi nhà, một bên cùng hồ bằng cẩu hữu lăn lộn, một bên mặt dày trở lại Kinh gia, chỉ vì muốn thông qua Kinh Thần có thể nhìn thấy Trình Ngạn nhiều thêm vài lần.
So với lựa chọn trên, cậu vẫn nên nhân cơ hội này lấy lòng Hạ Chước, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Một tay mở danh bạ ra, đầu ngón tay cái vuốt ve hai cái bên thân máy, cắn răng một cái, nhấp vào cuộc gọi nhỡ màu đỏ trên đỉnh, gọi lại.
Chỉ “cạch” một tiếng, đối phương nhận cuộc gọi. Trang Giản Ninh phát động tấn công trước, dẫn đầu lên tiếng. "Hạ tiên sinh, tôi là Trang Giản Ninh. Tôi cắt tóc bên đường Vân Phi, vừa rồi không nghe thấy tiếng điện thoại di động. Cái đó… tôi quên mang theo ví, ngài có thể cho tôi mượn chút tiền không?”
Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chờ mong của người đàn ông trung niên, nội tâm cậu 囧, cổ nhân quả thật không lừa dối, quả thực một phân tiền làm khó anh hùng! Vạn nhất Hạ Chước cự tuyệt không cho cậu mượn tiền thì làm sao bây giờ! Làm tiểu ca gội đầu lương tháng đủ trả nợ không?
m sắc của cậu vốn trong trẻo, bởi vì xấu hổ mà hạ thấp giọng nói càng thêm ấm áp nhu thuận, giống như tạo hình hiện tại.
Trong micro im lặng hai giây, Trang Giản Ninh đang chuẩn bị kiểm tra xem tín hiệu không tốt hay không, đối phương lên tiếng, khách khí xa cách, ngữ khí lại không khống chế được vẻ kinh ngạc. "Trang tiên sinh, tôi là trợ lý của Hạ tiên sinh, Tiểu Trương. Tôi đang ở gần ngài, cách khoảng năm phút.”
Không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, Trang Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, đôi bàn tay vẽ tranh này của cậu mà lấy đi cào tóc cho người đàn ông trung niên mập mạp thì đúng là có chút quá thiệt thòi.