Lòng bàn tay chạm vào nhau, những ngón tay mảnh khảnh quanh năm lạnh lẽo được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, nhiệt độ không ngừng truyền đi, xương cốt, kinh mạch thậm chí cả tứ chi đều cảm thấy an toàn thoải mái.
Trang Giản Ninh giả vờ vô ý lắc cổ tay mình, nhìn thấy vết bầm tím trên xương cổ tay của Hạ Chước đã mờ đi, nhưng vết sẹo cũ mới chồng lên nhau lại hiện rất rõ, hiển nhiên không phải vết bớt.
"Trang Giản Ninh!" Tiếp xúc mấy giây đã đạt tới cực hạn của Hạ Chước, anh mạnh mẽ rút tay ra.
Không ngờ Trang Giản Ninh lại tiến xa hơn, nắm tay thôi cũng không vừa ý, nghiêng đầu tựa vào cổ Hạ Chước, nửa người tựa vào trong vòng tay Hạ Chước.
Môi cậu áp vào xương đòn, hơi thở ấm áp cùng sự đυ.ng chạm mềm mại hòa quyện vào nhau, Hạ Chước cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, sau đó một cảm giác tê dại và ngứa ngáy lan khắp cơ thể theo máu vào tận trong xương.
Trang Giản Ninh nhân cơ hội lén nhìn từ cổ áo Hạ Chước xem ngực anh có vết thương nào không, không suy nghĩ dùng răng cắn nhẹ xương quai xanh của anh một cái.
Không khí trong xe đột nhiên đông đặc lại, nhiệt độ giảm mạnh.
Cảm giác được người thợ săn đã cầm cung tên lên chuẩn bị nhắm vào mình, Trang Giản Ninh nhanh chóng ngồi dậy dỗ dành.
"Hạ tiên sinh," Cậu đột nhiên đưa tay trái ra trước mắt Hạ Chước, từ từ mở các ngón tay ra như diễn trò ảo thuật, "Cái này là tặng cho ngài."
Một cây trâm phượng hoàng gai rực rỡ lấp lánh nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay cậu.
Không khí dần dần ngưng tụ, Trang Giản Ninh cảm thấy bàn tay to lớn đang bao bọc ngón tay mình đột nhiên siết chặt.
Cậu dùng giờ nghỉ trưa để vẽ thiết kế ba chiều, sau đó liên hệ trực tuyến với nhà máy, vì thiếu tiền không dùng được kim cương và hồng ngọc đắt tiền nên chỉ có thể miễn cưỡng chọn những viên đá thô vừa túi tiền mà thôi.
Lãng phí thêm nửa ngày thời gian, cậu đành phải mỗi đêm ngủ ít đi một giờ để bù lại.
Không tốn chi phí thiết kế, nhưng phí vật liệu, phí xử lý,… cũng khiến cậu không còn tiền làm phát sóng trực tiếp.
Bây giờ túi sạch hơn mặt.
Ánh mắt Hạ Chước nóng rực nhìn chiếc trâm cài phượng hoàng, một lúc lâu sau mới buông tay Trang Giản Ninh ra, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Khóe môi nhếch lên của Trang Giản Ninh lập tức hạ xuống, cậu ngồi thẳng dậy, xê dịch về phía cửa xe, tùy ý ném chiếc trâm cài lên ghế giữa, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Không cần? Nếu không được người chân trọng, vậy vứt đi cũng chẳng sao.”
Kể từ khi Trang Giản Ninh chuyển đến ở với anh, dù cậu có thức khuya đến thế nào, dù học tập có mệt mỏi đến đâu, dù bị anh đối xử lạnh lùng đến đâu, cậu vẫn luôn giống như mặt trời nhỏ không thể dập tắt.
Đây là lần đầu tiên Hạ Chước thấy cậu mất bình tĩnh như vậy.
Thì ra vật nhỏ này cũng có lúc tức giận.
Anh nhướng mày, hơi nghiêng người về phía trước, giả vờ vô ý liếc nhìn Trang Giản Ninh, mí mắt của nam sinh rũ xuống, ánh sáng trong mắt cũng bị che khuất.
Đợi Trang Giản Ninh không để ý, anh lặng lẽ cất chiếc trâm cài đi.
Cho đến khi đến nơi, Trang Giản Ninh vẫn giữ nguyên tư thế, tựa đầu vào cửa kính xe, không còn đến gần hay nói chuyện với anh nữa.
Còn tức giận rất dai!
Tiểu Trương và tài xế đã xuống xe đợi rất lâu, thấy ghế sau không có người xuống xe, cũng không dám hỏi.
Hạ Chước nhìn về phía sau đầu của Trang Giản Ninh, suy nghĩ hồi lâu rồi mới dỗ dành nói gì đó: “Trước tiên xuống xe đi, buổi trưa tôi dẫn cậu đi ăn.”
Trang Giản Ninh vẫn không nhúc nhích!
Trẻ con thật phiền toái, Hạ Chước cau mày, đưa tay kéo cậu.
Thân thể run lên, Trang Giản Ninh chợt tỉnh lại, cậu dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn Hạ Chước, đưa tay lau nước bọt ở khóe miệng, phản ứng vài giây mới nói: “Làm gì thế? Tôi ngủ quên mất. Hạ tiên sinh, chúng ta đến nơi chưa?”
Như thể không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Chước tức giận đến không thèm để ý tới cậu, sắc mặt tái mét xuống xe.
Trang Giản Ninh bối rối, đại lão biếи ŧɦái này thực sự khó phục vụ.
Món quà cậu vất vả chuẩn bị nói không cần liền không cần, bây giờ còn làm cái mặt bất mãn này.
Sau khi xuống xe, cậu phát hiện bọn họ đã đến một nghĩa trang ở ngoại ô.
Chẳng trách hôm nay Hạ Chước đích thân đến cổng trường đợi cậu.
Trang Giản Ninh nhớ lại cốt truyện, hôm nay là ngày giỗ của cha Hạ Chước?
Hạ Chước là con mồ côi từ trong bụng mẹ, chưa bao giờ nhìn thấy cha mình kể từ khi sinh ra.
Thật trùng hợp, cha anh qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, hơn mười năm sau, mẹ anh do tai nạn ô tô cũng trở thành người thực vật, còn anh hai chân tàn tật.
Trang Giản Ninh trong lòng đau xót, Hạ tiên sinh thật đáng thương.