Chương 28

Trương Hạo sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cậu ta sợ Trang Giản Ninh gặp nạn, muốn tiến lên đỡ giúp Trang Giản Ninh mấy chưởng, nhưng cậu ta vừa buông tay ra, tiểu tử lùn liền xông tới quấy rầy, vừa giằng co với cậu vừa nhìn về phía mấy người kia: "Đánh Trang Giản Ninh! Đánh chết nó!"

Ai cũng biết, cho dù Trang Giản Ninh bị bón ngập hành, cậu ta cũng sẽ nhân cơ hội chạm vào Trình Ngạn. Chỉ cần được chạm vào Trình Ngạn, thằng nhóc này có thể làm bất cứ điều gì!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Trang Giản Ninh, cảm xúc của mọi người đều căng thẳng, trong không khí có một loại cảm giác tràn ngập thuốc súng.

Không ngờ Trang Giản Ninh cũng không thèm nhìn Trình Ngạn một cái, thiếu niên cao 1m8, chân dài, tốc độ nhanh như gió, đút tay vào túi, bình tĩnh đi ngang qua bốn người họ.

Đi tới chiếc Maybach màu đen đậu trước xe bảo mẫu, trong giọng nói không giấu được vẻ vui mừng: "Ngài, đúng là ngài!"

Từ chào hỏi, đến mở cửa sau, đến đóng sầm cửa lại, chỉ mất một cái chớp mắt.

Nhìn chiếc Maybach đen biến mất, đám người quản lý như quả khinh khí cầu đang chuẩn bị cất cánh bay trên bầu trời bỗng bất ngờ bị một cây kim đâm vào, lập tức ỉu xìu xuống.

Lời chửi bới của trợ lý chỉ mới phát được một nửa: “Mau cút chỗ khác…” A, cút thật rồi?

Hai người đều có chút ngượng ngùng, một quyền đánh vào bông, quá không thú vị.

Kinh Thần thấy cảnh báo được giải trừ, liền đẩy Trình Ngạn lên xe bảo mẫu: “Mau vào đi, kẻo có người tới nhận ra anh, anh sẽ gặp rắc rối.”

Hai người ngồi xuống, Trình Ngạn nhìn Kinh Thần không mấy vui vẻ, nhéo khuôn mặt ỉu xìu của hắn, ngập ngừng hỏi: “Gần đây cậu ta lại bắt nạt em à?”

Kinh Thần lắc đầu, cắn môi dưới, nhìn Trình Ngạn nói: "Không phải, anh Giản Ninh hình như... giống một người khác."

Trong đầu Trình Ngạn hiện lên bộ dạng vừa rồi của Trang Giản Ninh, tư thế đi đứng và dáng vẻ hoàn toàn khác trước kia, đây là lần đầu tiên từ đầu đến cuối cậu không nhìn hắn.

Cho dù người này chỉ là diễn kịch hay thực sự đã từ bỏ, chỉ cần không dây dưa cản trở hắn và Kinh Thần nữa là được.

Hắn xoa xoa đỉnh tóc Kinh Thần, cười nói: “Đồ ngốc, anh ở đây rồi em còn để ý đến người khác làm gì?”

Kinh Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi cười: “Anh Trình Ngạn, bữa trưa chúng ta ăn ở đâu?”

Quản lý và trợ lý đi theo phía sau lên xe, hai người nhìn nhau, ngơ ngác trước bộ dáng khác thường của Trang Giản Ninh, cả hai đều cảm thấy thao tác vừa rồi của mình có chút không chuyên nghiệp, nếu như có một fan nào đó quay lại cảnh vừa rồi và lợi dụng nó, cường điệu hóa bối cảnh, bọn họ sẽ không thể dễ dàng giải thích.

Mọi người đều đã rời đi, cũng không cần phải chiến đấu nữa, bốn nam sinh tách ra, Trương Hạo chứng kiến toàn bộ quá trình liền đưa tay đập tay ăn mừng với Viên Trạch, anh Giản Ninh rõ ràng không hề đúng với tin đồn chút nào!

Trang Giản Ninh tiêu sái khí phách như vậy! Không uổng công cậu ta gọi một tiếng “anh trai”.

Viên Trạch đưa tay ra, liếc nhìn hai nam sinh cao thấp đang bối rối, mỉa mai nói: “Ỷ thế hϊếp người, mất mặt!”

——

Bên trong chiếc Maybach màu đen.

Trang Giản Ninh dùng tay đỡ đệm ngồi, dựa sát vào Hạ Chước, mỉm cười từ ái nhìn anh, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Hạ tiên sinh, sao ngài lại đích thân đến đón tôi?"

"Hạ tiên sinh, ngài đợi tôi ở cửa bao lâu rồi?"

"Hạ tiên sinh, ngài có phải là đưa tôi đi hẹn hò không?"

"Hạ tiên sinh, đã lâu rồi tôi không vui như vậy!"

"Im đi!" Trong đầu Hạ Chước chỉ có một ý nghĩ, người này nhìn xa thì không sao, nhưng ở gần thì thực sự rất khó chịu.

Hạ Chước không để ý đến cậu, Trang Giản Ninh cũng không quan tâm, cậu tiến lại gần Hạ Chước, đưa tay kéo tay đang đặt trên đùi của anh.

“Ngồi yên.” Hạ Chước liếc nhìn Tiểu Trương đang ngồi ở ghế phó, đầy vẻ cảnh cáo.

Trang Giản Ninh không ngồi yên, nhìn thấy Hạ Chước cậu thực sự vui mừng.

Vừa rồi Trình Ngạn xuất hiện giữa đường như vậy, cậu không mù, Hạ tiên sinh cũng không mù, nhỡ anh hiểu lầm thì sao?

Lỡ như thứ này chính là cọng rơm biến Hạ Chước thành hắc hoá thì sao!

"Bài kiểm tra toán hôm nay tôi làm không tốt, Hạ tiên sinh, ngài an ủi tôi đi! Tôi rất cần ngài an ủi!" Trang Giản Ninh giống như một con mèo lười bám víu, nửa dựa vào Hạ Chước, không chịu bỏ cuộc mà đuổi theo tay anh.

Hạ Chước cảm thấy phẩm chất kiên nhẫn của mình sắp bị đánh tan, sắp phát hỏa, anh quay người lại, lại bắt gặp ánh mắt sáng rực đang nhìn mình, khiến anh nhớ đến phượng hoàng chết mà sinh, mềm mại và kiên cường.

Chỉ trong một giây, Trang Giản Ninh đã thành công nắm lấy tay phải của anh.

Tiểu Trương và tài xế phía trước đều đổ mồ hôi, Hạ tiên sinh rất có ý thức về không gian riêng tư, ghét tiếp xúc thân thể với người khác.

Họ thận trọng nhìn nhau, không biết nên lo lắng cho Trang Giản Ninh hay lo lắng cho chính mình.