Chương 26

Trang Giản Ninh còn chưa động, Trương Hạo đã phản ứng trước.

Nói anh em của cậu ta như vậy, có khác gì là tát vào mặt cậu ta!

"Nói ai đến đây chặn người, nói ai không có liêm sỉ? Nếu anh Trang của tôi lọt vào top 200 của trường trong kỳ thi tháng tiếp theo, các người đều quỳ xuống gọi tôi là bố. Có bản lĩnh khịa người thì phải có bản lĩnh đánh cược đúng chứ?"

Hai nam sinh đi theo Kinh Thần khịt mũi khinh thường, như thể vừa nghe thấy chuyện khôi hài nhất trên đời.

Ngay cả nhân vật chính thụ có giáo dưỡng cũng mím môi cười khúc khích.

Chàng trai cao lớn bên cạnh khinh thường nói: “Kinh Thần là sinh viên tương lai của Học viện Mỹ thuật Trung ương, nằm trong top 10 của trường và là người đứng đầu môn thiết kế! Mới xếp thứ 200 đã bắt người khác gọi là bố, vậy cậu gọi Kinh Thần là gì? Là ông nội à?!”

Nam sinh thấp bé cười haha: "Tiểu Đường, cậu nói vậy là sai rồi. Không phải ai cũng có thể đứng cùng vạch xuất phát với Kinh Thần."

"Chúng mày không nói được tiếng người sao?"

Mặt Trương Hạo đỏ bừng vì tức giận. Chỉ là thành tích của Kinh Thần là sự thật. Trang Giản Ninh lại đã mang tiếng dốt từ lâu. Cậu ta muốn tự bào chữa cũng không có lý lẽ nào hợp lý để nói.

Viên Trạch thì đơn giản hơn nhiều, không nói một lời liền muốn cùng người khác đánh lộn.

Trang Giản Ninh vội vàng ôm lấy cậu ta, vỗ vỗ vai Trương Hạo trấn an.

Người này dù tệ thế nào cũng là con ruột của cha mẹ mình. Kinh Thần hòa giải nói: “Anh Giản Ninh, mấy ngày không gặp, anh cắt tóc rồi à.”

Trang Giản Ninh kéo tay Trương Hạo ra, nhếch khóe miệng nhìn nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết.

Cậu ta có vẻ ngoài nữ tính, khi nói chuyện hơi cắn môi dưới, quả thực là một người xinh đẹp, thoạt nhìn người ta sẽ có cảm giác muốn bảo vệ.

"Kinh Thần, việc gì phải hoà nhã với cậu ta." Nam sinh cao lớn nhớ lại cách đây không lâu, lợi dụng lúc học sinh vắng mặt, Trang Giản Ninh lẻn đến lớp bọn họ, dùng bút đỏ viết những lời thô tục như "tiểu tam thấp hèn" lên tất cả sách vở của Kinh Thần, bọn họ tức điên còn chưa tính sổ với cậu ta đâu.

“Đừng nói nhảm với rác rưởi, chúng ta đi thôi.” Nam sinh lùn cũng cảm thấy chán ghét.

Nhìn bọn họ sắp rời đi, Trương Hạo sao có thể nuốt trôi cục tức này, không suy nghĩ nói: "Được rồi! Top 50! Kỳ thi tháng tới anh Giản Ninh sẽ lọt vào top 50, Quỳ xuống gọi tôi là bố đi!”

Lời này vừa nói ra, khán giả toàn trường đều choáng váng!

Năm 3 trung học tổng cộng có sáu đến bảy trăm học sinh, Trang Giản Ninh luôn xếp cuối cùng, không có nền tảng gì, chỉ trong một tháng lọt vào top 50, nghe như chuyện cổ tích.

Nam sinh cao lớn nhướng mày, cảm thấy khá thú vị, sợ đối phương hối hận nên vui vẻ đồng ý ván cược của Trương Hạo: “Cá cược thôi mà, được thôi!” Cậu ta hất cằm nhìn Trang Giản Ninh, "Nếu cậu không thể vào top 50, thì tại lễ chào cờ trước mặt toàn trường cậu phải xin lỗi Kinh Thần."

Trương Hạo sau đó cảm thấy có chút áy náy, liếc nhìn Trang Giản Ninh, nhưng lúc này lại không thể rút lại lời: "Thỏa thuận đi!"

"Cậu đang nói cái quái gì vậy? Đến lượt cậu nói à?" Viên Trạch đá mạnh vào Trương Hạo. Mặc dù điểm tiếng Anh của Trang Giản Ninh rất tốt, nhưng lại có rất nhiều thiếu sót về môn khoa học. Mặc dù Quốc tế Đế Đô là một trường trung học tư thục, nhưng lớp thực nghiệm AB có rất nhiều cao thủ, Viên Trạch mặc dù luôn đứng trong top 3 của lớp 16, nhưng tính toàn trường thì chỉ có thể xếp ở vị trí 50, 60.

Đây không phải là tự bắn vào chân mình, hại Trang Giản Ninh sao!

Có điên mới đồng ý ván cược như vậy!

Quả thực có rất nhiều mâu thuẫn giữa nguyên chủ và Kinh Thần, Trang Giản Ninh cũng không còn sức lực mà đi giải quyết từng cái một.

An ủi Viên Trạch xong, cậu đi đến dỗ dành Trương Hạo, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen quen thuộc đậu trước mặt, cậu khẽ cau mày, cố gắng tìm kiếm biển số xe trong đầu.

Đang lúc Kinh Thần chuẩn bị rời đi, điện thoại trong tay hắn khẽ rung lên, cúi đầu xem nội dung, hắn cắn môi dưới, mỉm cười.

Hắn đưa tay kéo cánh tay nam sinh cao lớn, tròn mắ nói t: "Tiểu Đường, quên đi. Anh Giản Ninh không vào được top 50 cũng không sao, đừng làm anh ấy xấu hổ. Được rồi…” Hắn chỉ về phía trước: "Tôi đi trước."