Chương 25

Giữa tiếng la hét kinh ngạc, nghi ngờ và phủ nhận của mọi người, thầy Cung miễn cưỡng nói hết câu cuối cùng: “Mọi người có thể xem bài thi của Trang Giản Ninh và tham khảo câu trả lời và bài luận của cậu ấy.”

"Thầy Cung! Cậu ta đạo văn!"

"Thầy Cung! Chuyện này tuyệt đối không thể!"

Cô Từ đã từng nhắc đến điều này trước đây, nhưng thầy Cung đột nhiên nhìn Trang Giản Ninh, hỏi một câu tiếng Anh: “Xin hãy cho tôi biết ý kiến

của em về thành kiến?”

Trước khi đám học sinh kịp phản ứng, Trang Giản Ninh đã đứng dậy, tiếng Anh phát ra cực kỳ hùng hồn: "Tôi nghĩ rằng tất cả những thành kiến

đều xuất phát từ việc bạn sử dụng khuôn mẫu của chính mình để đánh giá người khác..."

Khoảng năm phút sau, bài phát biểu tuyệt vời kết thúc bằng tiếng "cảm ơn" của thầy Cung và sự yên tĩnh đến đáng sợ của lớp học.

Thầy Cung chỉ vào học sinh vừa rồi nói Trang Giản Ninh đạo văn: "Hãy tóm tắt và dịch những gì Trang Giản Ninh vừa nói."

Nam sinh mặt đỏ bừng, đứng như cây cột giữa lớp, xấu hổ nói hầu hết các từ trong đoạn văn đó cậu ta đều không hiểu.

Thầy Cung chỉ vào một bạn cùng lớp khác, bạn này hung dữ, quay thẳng về phía Trang Giản Ninh, nói: “Là như vậy, đoạn văn nói chúng ta không nên bó buộc suy nghĩ của mình vào khuôn khổ vốn có và nhìn người khác qua lớp kính màu. Đôi khi không phải là chúng ta không có năng lực đánh giá sáng suốt mà là chúng ta vui mừng vì được tận hưởng cảm giác hạ thấp người khác. Nghe lời của cậu còn hơn đọc sách 10 năm, tôi xem như mở rộng tầm mắt.”

Được thầy Cung và Trương Hạo dẫn đầu vỗ tay, cả lớp lập tức vỗ tay như sấm.

Thầy Cung hỏi về quan điểm của cậu đối với thành kiến, quan điểm của Trang Giản Ninh rất độc đáo, giọng điệu cũng trong sáng trôi chảy.

Đây là cảnh giới gì? Bọn họ thua tâm phục khẩu phục!

Chảy nước mắt thua cược cũng sung sướиɠ!

Mẹ nó, đáng giá!

Sau giờ học, Trương Hạo thêm tài khoản WeChat của Trang Giản Ninh, chuyển tất cả số tiền cậu ta thắng được cho cậu, thậm chí còn thay Trang Giản Ninh đi thu tiền.

Người bạn cùng bàn xa cách của Trương Hạo -Viên Trạch, khi đi ngang qua bàn của Trang Giản Ninh để đi vệ sinh, nhìn thấy bài kiểm tra vật lý mà cậu vừa đưa trên bàn, suy nghĩ một chút, cậu ta lấy vở toán, vật lý và hóa học của mình ra. Đặt chúng lên bàn của Trang Giản Ninh, lúng túng nói: “Muốn xem không? Không xem thì thôi.”

Trương Hạo đang cùng những người khác ở bên cạnh trò chuyện, nhìn thấy thiết thụ nở hoa, lại chủ động nói chuyện với người khác, thậm chí còn chủ động cho mượn vở, chạy tới mấy bước, cầm lấy vở thay Trang Giản Ninh, cười nói: "Trang Giản Ninh, cậu không xem thì phí. Cậu ta là người đứng đầu lớp chúng ta về khối khoa học tổng hợp. Cậu xem xong lại đánh bại cậu ta, cho cậu ta xếp thứ hai."

Trang Giản Ninh đứng dậy, hai tay cầm lấy mấy cuốn vở dày cộm, hốc mắt hơi đỏ lên: “Cám ơn.”

Áp lực quá lớn. Mỗi đêm chỉ ngủ được ba tiếng, trưa ăn một miếng bánh mì, nghỉ trưa nửa tiếng, đến cả lúc đi vệ sinh và bắt taxi cũng đọc thầm đề thi. Một tuần cứ thế trôi qua.

Một buổi trưa thứ bảy, mặc dù giáo viên từng môn phát một đống bài kiểm tra nhưng cuối cùng đám học sinh bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều.

Trương Hạo ôm vai Trang Giản Ninh, từng bước đi ra khỏi trường học: “Chúng ta đi nhà hàng đi, anh hai, để Viên Trạch chiêu đãi hai chúng ta đi.”

"Dựa vào cái gì?"

“Dựa vào anh Giản Ninh chỉ ra lỗi sai trong vở ghi chép của cậu.”

Trang Giản Ninh đang suy nghĩ chuyện khác, gần đây vì thiếu ngủ, đầu óc hoạt động quá mức nên lười nói chuyện hay ra ngoài ăn.

Ba người đang nói chuyện, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói mỉa mai: "Ai u, đây không phải là người luôn xếp thứ nhất từ dưới lên hay sao? Chắc là biết có người đến đón Kinh Thần, cho nên lại chặn ở đây. Cậu chịu khó về nhà soi gương tìm cho mình chút liêm sỉ đi được không?”

Liếc qua khóe mắt, Trang Giản Ninh thoáng nhìn thấy Kinh Thần và hai người bạn học của cậu ta.