Chương 2

Cánh cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, hai người lần lượt bước vào, người quản lý nhìn thấy rõ ràng Trang Giản Ninh với bộ dạng nhếch nhác, tức giận tím mặt, như lâm đại địch.

"Tôi mẹ nó chỉ đi WC một lát, cậu bản lĩnh lớn như vậy sao không trở thành thám tử?" Người vệ sĩ cao lớn khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo phông đen, khuôn mặt đầy đặn tức giận, hắn bước nhanh về phía Trang Giản Ninh.

Người đại diện bộ dạng hèn mọn bước tới trước mặt Trình Ngạn, vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, lúc nãy ban tổ chức gọi tôi đi thảo luận một chút chuyện, không cẩn thận tạo điều kiện cho cậu ta lợi dụng. Trình Ngạn, xin hãy bình tĩnh, sự kiện sắp bắt đầu, đừng vì việc này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng, bên ngoài fan của anh rất nhiều, chúng ta nhanh qua đó đi.”

Trình Ngạn chỉnh lại quần áo, trang điểm xong, cũng không thèm nhìn Trang Giản Ninh, xoay người bước nhanh về phía cửa.

Người quản lý đi theo Trình Ngạn, không quên nháy mắt với vệ sĩ trước khi đi ra ngoài.

Người tới không có ý tốt, Trang Giản Ninh làm tốt chuẩn bị. Không rõ bao nhiêu năm tháng, cậu xách ba lô đi khắp thế giới một mình tìm kiếm những viên đá thô, nếu cậu không có cho mình kỹ năng tự vệ tốt, cậu đã sớm bỏ mạng từ lâu.

Vệ sĩ chửi bới thô lỗ, đấm thẳng vào ngực cậu một cú, Trang Giản Ninh duỗi cánh tay trái ra đỡ, lùi lại nửa bước, giơ chân đi bốt Martin lên, bất ngờ tung ra một cú đá mạng sườn đẹp mắt.

Cú đá bên nhanh, cú đá ngang dữ dội. Đồng thau đột nhiên biến vương giả, vệ sĩ đánh giá thấp kẻ địch, uy lực của hai cú đá này rất mạnh, hắn rêи ɾỉ, cúi xuống bảo vệ háng.

Trang Giản Ninh lắc lắc cánh tay, tùy ý tiến về phía trước hai bước.

Tên vệ sĩ cao lớn bị khí chất của cậu áp đảo, bất giác lùi lại, ở trong lòng mắng thầm, trước đây Trang Giản Ninh năm lần bảy lượt dây dưa Trình Ngạn, thậm chí còn làm chân chó đối xử với đám người nhân viên bọn họ cực kỳ tốt, tặng quà nhỏ thu lấy chút nhân tâm, người quản lý không chịu nổi liền yêu cầu hắn đánh thằng nhóc này một trận, đánh xong mấy ngày lại vẫn chưa chừa, lại làm như không có chuyện gì xuất hiện trước mặt Trình Ngạn.

Hôm nay thằng nhóc này thật không bình thường.

Trang Giản Ninh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, thân hình thiếu niên đơn bạc, lưng thẳng như cây dương, cậu chộp lấy chiếc mũ chóp trên bàn đội lên đầu, nghiêng người qua, ở trước gương tháo từng cái khuyên tai ra.

Trong lòng bàn tay trắng hồng có tám chiếc khuyên tai, cậu đứng dậy ném chính xác vào thùng rác bên cạnh vệ sĩ.

"Xin hãy gửi cho Trình Ngạn một tin nhắn. Từ giờ trở đi, tôi, Trang Giản Ninh, sẽ không lại xuất hiện trong cuộc đời anh ta."

Trong lúc vệ sĩ còn đang choáng váng, Trang Giản Ninh đã quay người bước ra ngoài.

Cậu cúi đầu đi ra đường, bám vào một cây ngô đồng, đang định thở một hơi thì đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Vô số ký ức ùa về trong đầu cậu, cậu ngồi quỳ dưới gốc cây, hai tay đặt trên đầu gối, mặt vùi vào trong ngực, cậu nhắm mắt lại, sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ và cốt truyện trong tiểu thuyết.

Vị nào đó đã nói cậu trọng sinh, hay chính xác hơn là cậu đã xuyên qua một cuốn sách, đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ nghịch tập ngọt sủng, tên là “Vạn nhân mê luyến ái chỉ nam”.

Cách đây vài ngày, trên chuyến bay quốc tế kéo dài hơn mười tiếng, cậu cảm thấy buồn chán nên đành lấy sách của trợ lý đọc gϊếŧ thời gian. Lúc đó trợ lý phẫn nộ đến mức không cho cậu xem, nói rằng cốt truyện này đều là do anti fan của cậu viết ra!

Là một nhân vật phụ độc ác trong tiểu thuyết làm nổi bật hào quang của nhân vật chính thụ, cộng với nhiệm vụ làm nổi bật “mị lực” của nhân vật chính công, nguyên chủ bắt chước bừa mà sống mười mấy chương, dành phần lớn thời gian để theo dõi la liếʍ nhân vật chính Trình Ngạn, cuối cùng nguyên chủ ác ý sao chép thiết kế tác phẩm của vai chính thụ Kinh Thần, sau đó bị bỏ tù, bị lão công biếи ŧɦái tàn tật tra tấn đến chết.

Trang Giản Ninh lúc đó thậm chí còn liếc nhìn bình luận, ở chương mà pháo hôi cùng tên chết, độc giả trong bình luận đều vỗ tay không ngớt.