Từng chuyện từng chuyện trùng kích, cậu hiện tại không có tâm trạng đi xem bát quái.
Bừa bãi điểm vào Weibo, vẫn nên chú ý một chút tin tức thời sự của thế giới này đi.
"Trời ạ!?" Trong miệng cậu còn có một miếng bít tết, lúc nói chuyện hai cái má phồng lên, trắng nõn mượt mà giống như hai cái bánh trôi.
Thông báo 999 và hơn 2.000 người theo dõi thực sự làm cậu ngạc nhiên.
Tối hôm qua đăng ký xong liền ngủ, không đăng bất kỳ weibo nào, fan không bình luận được chỉ có thể gửi tin nhắn riêng cho cậu.
Cậu tùy ý mở hai cái, mới ý thức được là video livestream tối hôm qua của mình đang hot.
Thoát khỏi Weibo, mở ứng dụng phát trực tiếp, nhận được tin nhắn hệ thống đầu tiên.
"Chào blogger Tiểu Giản Thường Thường Vô Kỳ Tiệm Ăn Tại Gia, tôi là quản lý nền tảng phát sóng trực tiếp xx, bởi vì ngài livestream mang tính cá nhân rất đặc sắc, được người hâm mộ yêu thích, cũng cùng với nền tảng phát sóng trực tiếp của tôi phát huy triết lý ẩm thực "sáng tạo, lành mạnh, thời thượng" không mưu mà hợp. Công ty chúng tôi có ý định ký hợp đồng phát sóng trực tiếp chính thức với ngài, đãi ngộ phong phú, sau đó sẽ có người gọi điện thoại cho ngài để thảo luận chi tiết về hợp đồng.”
Thời gian gửi là rạng sáng, hẳn là thời điểm hot search lên men, Trang Giản Ninh mở trang chủ, số người xem trực tiếp tối hôm qua của cậu đã lên tới mấy trăm ngàn.
Cây rụng tiền tự mang thể chất hot search như cậu đây, bên nền tảng live stream hiển nhiên đã để mắt đến.
Trang Giản Ninh hiện tại kỳ thật rất thiếu tiền, nhưng cậu cũng rất tỉnh táo.
Thứ nhất, nguyên liệu nấu ăn đều là của Hạ Chước, nếu cậu không thể ở đây được, cũng sẽ không có vốn để làm kiểu livestream mới lạ này nữa.
Thứ hai, hợp đồng phát sóng trực tiếp chính thức đều có giới hạn thời gian phát sóng trực tiếp tối thiểu, chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nền tảng nhận thức của cậu không có vấn đề gì, nhưng một lần nữa học lại kiến thức cũng sẽ tiêu tốn không ít thời gian.
Sống lại không dễ dàng, cậu không muốn ở cửa ải trọng yếu này làm lãng phí thời gian.
Bình thường cậu là người thích trao đổi với đối tác hoặc trợ lý, hiện tại bên cạnh chỉ có Hạ Chước, cậu cũng không nhịn được. "Hạ tiên sinh, thật ra hôm qua tôi phát sóng trực tiếp trong phòng bếp của ngài, vừa nhận được tin nhắn từ nền tảng phát sóng trực tiếp, bọn họ có ý định ký hợp đồng với tôi.”
Hạ Chước đã sớm tắt điện thoại di động, đang cầm một tờ nhật báo pháp lý xem qua.
Nghe vậy, anh hừ nhẹ một tiếng gần như không thể nghe thấy, thầm nghĩ, tôi cũng có thể tùy thời kêu công ty bỏ ý định hợp tác với cậu.
Trang Giản Ninh cũng không quản thái độ coi thường của anh, tự mình nghiêm túc nói. "Nhưng bây giờ tôi không muốn ký, sắp phải thi đại học, tôi muốn lấy việc học làm trọng.”
Con ngươi thâm sâu của Hạ Chước nhìn chằm chằm vào tờ báo, hiện lên một tia hài hước.
Dì Tống từ phòng bếp đi ra nghe thấy nửa câu sau, thấy Hạ tiên sinh không có ý đáp lời, cô tiếp: "Tiểu Giản thật hiểu chuyện, con trai tôi năm nay cấp ba chỉ biết chơi đùa, nếu có tinh thần học tập bằng một nửa cậu thì tôi liền cảm tạ trời đất. Đúng rồi, Hạ tiên sinh chính là Trạng nguyên khoa học tự nhiên năm đó, cậu có thể..."
Nghĩ đến ngày Hạ Chước nhập học đại học ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ, từ nay về sau làm bạn với xe lăn, cô biết mình lỡ lời, lập tức câm miệng, xoay người đi vào phòng bếp thu thập.
Trong tiểu thuyết miêu tả Hạ gia và Hạ Chước không nhiều lắm, chỉ lác đác vài câu nhắc tới đại nghiệp Hạ gia, ở Đế Đô cắm rễ thâm căn cố đế, mấy anh em Hạ gia bên ngoài vui vẻ hòa thuận, sau lưng lục đυ.c đấu tranh ngươi lừa ta gạt.
Cuối cùng kẻ thắng chính là Hạ Chước bị bệnh chân + tâm bệnh, môi trường làm ra tâm tính ẩn nhẫn tàn bạo của anh, thời điểm tra tấn nguyên chủ thì không chút nương tay.
Sắc mặt Hạ Chước vẫn không hề gợn sóng, giống như tất cả mọi thứ chung quanh không tồn tại.
Trang Giản Ninh lại sợ loại bình tĩnh này của anh.
Cậu nghiêng người nằm sấp trên bàn ăn, cằm gối cánh tay, nghiêng đầu, vươn tay kia ra, dùng ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cầm tờ báo của Hạ Chước, cười ngọt ngào nịnh nọt. "Hạ tiên sinh, ngài thật lợi hại! Tôi thích những người lợi hại nhất!”
Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết mà suy đoán, Hạ Chước đối với loại người có tính cách ngoan ngoãn như cậu hẳn là không có nửa phần hứng thú.
Con cừu nhỏ không béo, và tên đồ tể mất niềm vui gϊếŧ mổ.
"Phương diện nào lợi hại?" Hạ Chước không chút để ý nhấc mí mắt lên, dời tầm mắt khỏi tờ báo, đầu tiên là nhìn chằm chằm khối băng trắng chọc trên tay mình một chút, lại ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Trang Giản Ninh.
Rõ ràng là thanh âm bình tĩnh vô ba không có bất kỳ cảm xúc nào, Trang Giản Ninh lại ở trong đó nghe ra ý tứ trêu chọc, chống lại dòng nước ngầm bắt đầu khởi động trong con ngươi thâm thúy của anh, đang chuẩn bị mở miệng, dì Tống từ nhà vệ sinh đi ra.
Đặt một tấm danh thϊếp vàng vào trong tay Trang Giản Ninh.
"Tiểu Giản đây là của cậu sao? Vừa rồi tôi không chú ý thiếu chút nữa ném đi, vừa nhìn lại là danh thϊếp tinh thám của GM, công ty giải trí này tôi biết, con trai tôi rất thích ngôi sao Trình Ngạn, mỗi ngày đều khen cậu ta biết hát biết nhảy rất lợi hại, Tiểu Giản cậu bộ dạng đẹp như vậy, cũng muốn trở thành người lợi hại như Trình Ngạn sao?”