Chương 14

Sau khi xuống xe trước tòa nhà văn phòng thương mại nổi bật ở Khu kinh doanh tài chính Thủ đô Đế Đô, Trang Giản Ninh ngẩng đầu lên tìm công ty phát sóng trực tiếp trên tầng 28, sau đó mới đi thang máy lên tầng.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân nhìn thấy cậu, cậu còn chưa kịp mở miệng đã nhiệt tình chào hỏi, hơi cúi đầu làm động tác mời gọi: “Là Tiểu Giản à? Thư ký đã chỉ thị rồi, tôi dẫn cậu đến văn phòng Phó chủ tịch Lưu."

Trang Giản Ninh có chút kinh ngạc: "Làm sao cô nhận ra tôi?"

Cô gái trẻ mím môi cười: "Tiểu Giản thật dễ nhận biết. Dù là trong buổi phát sóng trực tiếp hay ở ngoài đời, cậu đều gây cho người ta ấn tượng khó quên."

Trước đây bọn họ đã thảo luận sơ bộ chi tiết hợp đồng qua điện thoại, từ lúc Trang Giản Ninh bước vào văn phòng của Phó chủ tịch Lưu cho đến khi cậu bước ra khỏi tòa nhà văn phòng chỉ mất không quá vài phút.

Được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng và dòng người đông đúc, Trang Giản Ninh đứng trên đường phố, cầm hũ vàng đầu tiên kiếm được từ khi đến thế giới này, không khỏi cảm thấy có chút khó tin.

Lúc đầu, cậu quyết định sẽ tập trung vào việc học trong hai tháng hiện tại.

Dưới tấm danh thϊếp mạ vàng của tinh thám GM và cái nhìn không rõ ý tứ của Hạ Chước, Trang Giản Ninh nhận được cuộc gọi “giải cứu” từ công ty phát sóng trực tiếp. Đầu tiên cậu khéo léo nêu ra vấn đề thời gian có hạn của mình với đối phương, nhưng không ngờ đối phương lại trực tiếp đưa ra những điều kiện có lợi nhất cho cậu. Muột tuần chỉ cần phát sóng trực tiếp một giờ, tỷ lệ phí ký kết và phần thưởng vượt xa dự đoán của Trang Giản Ninh.

Để cho Hạ Chước thấy rằng cậu đã hoàn toàn cách ly với Trình Ngạn và Công ty GM, cậu chỉ đơn giản là đồng ý với yêu cầu ký kết.

Thực ra, bây giờ cậu nghĩ lại, liệu có mối liên hệ nào giữa hai chuyện này không?

May mắn là bây giờ cậu không còn thiếu tiền nữa, cậu cất hợp đồng, bắt taxi về trường học của nguyên chủ.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Trang Giản Ninh tìm được tòa nhà giảng dạy của lớp 16.

Học sinh cuối cấp tại Đế Đô được nghỉ vào tối thứ bảy và sáng chủ nhật, bây giờ đã gần trưa, có rất nhiều người đi học ban ngày trở lại trường.

Trang Giản Ninh cảm giác được phía sau có mấy tiếng bước chân đang đuổi theo mình, cậu cố ý giảm tốc độ, liếc nhìn ba người lén lút phía sau, vừa mới đến cầu thang, Trang Giản Ninh bất ngờ xoay người, nhanh chóng đá bọn họ một cước, không quên đấm thêm mấy cái.

Ba người không kịp trở tay bị Trang Giản Ninh làm cho choáng váng, thậm chí còn quên kêu lên đau đớn, há hốc miệng nhìn chằm chằm Trang Giản Ninh.

Trang Giản Ninh nhìn động tác và biểu cảm giống hệt nhau của ba người, giả vờ kinh ngạc: “Ai da, còn tưởng rằng mình bị theo dõi, sao lại là các cậu?”

Lúc này ba người mới thấy rõ kiểu tóc và những thay đổi tổng thể của Trang Giản Ninh.

Tên mập thực sự rất tò mò, xoa chỗ bị đau do cú đá của Trang Giản Ninh, trong tiềm thức muốn móc cổ Trang Giản Ninh: “Trang Giản Ninh, sao cậu lại cắt tóc? Tóc xoăn rất đẹp, cắt đi tiếc quá. Nhân tiện, nói cho tớ biết đi, chiều hôm qua có phải cậu đã chặn Trình Ngạn không?"

Trang Giản Ninh né tránh, khịt mũi, đoán không sai, quả nhiên là ba tên khốn nạn đã xúi giục nguyên chủ.

Sau khi nguyên chủ được Kinh gia đón về, cậu chuyển đến trường học quý tộc ở Đế Đô. Vì trải nghiệm ở quá khứ, cậu trầm tính, tự ti, không có điểm gì chung với những người bạn giàu có này, cộng thêm thành tích kém cỏi, cậu nhanh chóng bị các bạn cùng lớp cô lập.

Sau khi ba người này vô tình phát hiện ra bí mật nguyên chủ là ruột thịt của nhà họ Kinh, họ giả vờ rất thân thiết với nguyên chủ, nguyên chủ cô đơn nhanh chóng chấp nhận bọn họ làm bạn, nhưng ba người này chỉ coi cậu như một món đồ tiêu khiển trong những năm tháng cấp 3 nhàm chán, vì mục đích giải trí mà xúi giục nguyên chủ làm chuyện ngu xuẩn.

Trang Giản Ninh trong lòng không vui, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Cậu xác thực đã chặn Trình Ngạn, cũng khó giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói: “Các cậu rất rảnh phải không?”

Tên mập không có được câu trả lời từ chỗ Trang Giản Ninh, hắn liếc mắt nhìn tên gầy, tên gầy bước tới, vốn định vỗ vai Trang Giản Ninh, nhưng khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trang Giản Ninh, hắn nhớ đến một cước vừa rồi, có chút sợ sệt thu tay lại, gượng cười nói: "Ai chọc giận Kinh thiếu gia của chúng ta? Nói cho ba huynh đệ chúng ta biết, chúng ta sẽ cho hắn một bài học."

Trang Giản Ninh không hề dừng lại mà đi đến trước cửa phòng học, sau đó quay người lại, nghiêm túc nói với ba người: “Cám ơn, tôi họ Trang, không liên quan gì đến nhà họ Kinh. Tôi đang rất bận, đừng làm phiền tôi."

Sau khi Trang Giản Ninh vào lớp, ba người liếc nhìn nhau, trước đây mỗi khi nhắc tới hai từ "Kinh thiếu gia", Trang Giản Ninh sẽ tức giận đến mức nổi cơn thịnh nộ. Hôm nay cậu ta đã nhận được loại kí©h thí©ɧ thế nào mà khiến bản thân bình tĩnh đến thế?

Đúng vậy, nhất định là bị Trình Ngạn kí©h thí©ɧ.

Ba người không hề có chút tiết chế nào trước mặt Trang Giản Ninh, thoải mái đập tay ăn mừng rồi bước vào lớp như không có chuyện gì xảy ra.