Chương 11

Một đêm không đắp chăn, sáng sớm lại bị gió lạnh thổi, Cả người Trang Giản Ninh lạnh đến phát run nhẹ, ban đầu là chuẩn bị lấy bình xịt trong tay Hạ Chước xuống, nhưng tay Hạ Chước quá ấm, cậu vốn không quá thanh tỉnh, lực chú ý trong nháy mắt bị dời đi, thật sự không chú ý tới tâm tình khác thường của Hạ Chước.

Hai bàn tay lướt trên mu bàn tay ấm áp của Hạ Chước, cậu phát ra một tiếng than thở không dễ nghe thấy. "Hạ tiên sinh, tay ngài ấm ghê.”

Hạ Chước bị một khối băng nhỏ nắm lấy, không biết tại sao, như là tưới tắt ám dục thiêu đốt có thể hủy thiên diệt địa trong lòng hắn.

Chậm lại, anh thả lỏng cơ bắp, lại thần sắc không gợn sóng nhìn ngón tay đang không chút an phận của người nọ, sau đó thờ ơ ngẩng đầu, nhướng mày nhìn về phía Trang Giản Ninh. "Không đi tìm nhà vệ sinh nữa à?”

"Không sao, tôi trẻ thận tốt, còn có thể tìm thêm một lát nữa." Trang Giản Ninh nhìn ánh mắt anh, tựa hồ lại ở bên trong nhìn thấy ngọn lửa đen tối lóe lên, cậu dời tầm mắt, đột nhiên ở phía trên tủ gỗ lấy quần áo ngày hôm qua nhìn thấy chăn và gối đầu.

Tinh thần cậu chấn động, buông tay Hạ Chước ra, nhào vào chăn giống như tìm được người thân thất lạc, cả người lộ ra sung sướиɠ hô: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão, duyên phận của hai chúng ta thật nông cạn.”

Hoa chỉ tưới một nửa, Hạ Chước phá lệ không tiếp tục nữa, buông bình xịt xuống, lẩm bẩm một câu "Bệnh thần kinh", ngồi xe lăn đi phòng ăn.

Trang Giản Ninh quấn chăn cuộn mình trên ghế treo ngoài ban công trong chốc lát, ánh mặt trời sáng sớm đầu xuân ôn nhuận, gió nhẹ nhàng, hoa mộc thơm ngát, cả người ấm áp, cứ như vậy lại lắc lư ngủ một giấc.

Dì Tống bưng bữa sáng ra, nhìn chung quanh không thấy Trang Giản Ninh, nhìn Hạ Chước, do dự một lúc lâu, thật cẩn thận mở miệng nói. "Hạ tiên sinh, cần gọi Tiểu Giản ăn cơm không?”

"Cậu ta không đói."

Dì ngẩn người một chút, cũng không dám nói gì khác, yên lặng trở về phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn buổi trưa.

Một điệu rock and roll dữ dội đột nhiên nổ tung trong phòng khách ảm đạm.

Hạ Chước cảm thấy đỉnh đầu của mình bị người ta nhấc lên, nín thở nhắm mắt lại, gằn từng chữ hô: "Trang, Giản, Ninh!”

Trang Giản Ninh ngủ quá say, bị âm nhạc dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế treo.

Chân dài của cậu duỗi ra, quấn chăn nhanh chóng vọt lên sô pha, cũng không quan tâm là ai, trực tiếp nhấn nút nghe máy. "Alo?”

Quá kích động ngay cả chế độ rảnh tay cũng mở ra. "Trang tiên sinh, hôm nay hành trình của đại minh tinh Trình Ngạn đã có, 500 đồng..."

Trang Giản Ninh muốn tự kỷ, nếu nguyên chủ còn sống, cậu cam đoan sẽ không đánh chết hắn không tha. "Trang tiên sinh đã chuyển từ fan sáng anti, sau này cũng không cần theo dõi nữa, cám ơn!”

Bên kia chưa từ bỏ ý định. "Như vậy sao! Vậy giảm cho cậu xuống còn 300 đồng, cậu không kịp thời nắm bắt hành trình của hắn, làm sao có thể anti hắn đây? Chúng ta..."

Trang Giản Ninh sắp điên rồi.

“Bốp” cúp điện thoại, kéo người vào danh sách đen, đổi chuông điện thoại.

Cuộc sống như thế này! Thật sự! Quá kí©h thí©ɧ!

Hậu tri hậu giác ngẩng đầu, thấy Hạ Chước đang ở trước bàn ăn không nhanh không chậm ăn sáng, Trang Giản Ninh im lặng đọc ba lần "Ngài không nhìn thấy tôi", chạy trốn vào nhà vệ sinh nhanh chóng rửa mặt.

Thấy đối diện Hạ Chước còn có một phần bữa sáng, Trang Giản Ninh tự giác ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt ở trên bàn ăn, giống như học sinh tiểu học, thành thật biểu hiện thái độ. "Cảm tạ Hạ tiên sinh cho ăn!”

Lại hào phóng phân tích nội tâm, ngấp ngáy thừa nhận sai lầm. "Lúc trước tôi truy tinh có chút điên cuồng! Thời kỳ tuổi trẻ ngu muội cuối cùng đã trôi qua ha ha!”

Hạ Chước buông dao nĩa xuống, lấy khăn tay lau miệng, Trang Giản Ninh cho rằng anh ăn xong rời đi, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Hạ Chước cầm lấy điện thoại di động bên cạnh xem, cũng không có nửa phần ý tứ muốn rời đi.

Sau đó cậu liền nghe thấy thanh âm của mình từ trong điện thoại di động của người nọ truyền ra.

"Tôi đây là trời sinh đã đẹp ..."

"Tôi không có người thân nào khác, liền cùng chú tương thân tương ái,...... Hắn tương đối lãnh khốc, rõ ràng bộ dạng siêu đẹp trai, nhưng khí chất, ừm, như dòng nước lạnh..."

"Chú tôi lớn tuổi, nghỉ ngơi sớm..."