Chương 10

Hạ Chước cách đây không lâu vừa mua lại công ty livestream này, hoạt động cụ thể có đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, anh chỉ phụ trách quyết định kế sách thượng tầng và quy hoạch tổng thể.

Tiểu Trương đoán Hạ Chước không có hứng thú vì Trang Giản Ninh mà tải app xuống xem livestream, trực tiếp chụp lại video nhỏ của cư dân mạng trên hot search, còn có ảnh chụp màn hình bình luận của cư dân mạng, thông qua WeChat gửi cho Hạ Chước.

Nghe thấy điện thoại di động "leng keng" vài tiếng, Hạ Chước không mở ra, trước tiên cầm bình xịt, không chút để ý tưới nước cho hoa một lần.

Anh không quan tâm đặc điểm sở thích của những bông hoa này, mỗi buổi sáng tưới hoa hoàn toàn là thói quen do rối loạn ám ảnh cưỡng chế, coi như tập thể dục.

Về phần thiếu nước hay thừa nước, hoa như thế nào, anh cũng không chú ý, cũng thưởng thức không nổi.

Thay quần áo, anh cầm điện thoại di động lên, mở cửa đi thang máy xuống lầu.

Trang Giản Ninh mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm, nửa mơ nửa tỉnh, cậu hình như nhớ rõ có chuyện gì, ôm hai cái gối ôm từ trên ghế sô pha ngồi dậy, hai mắt díu lại.

Hạ Chước không quan tâm trên sô pha có người hay không, xe lăn xuyên qua phòng khách trực tiếp chạy ra ban công, lúc đi qua bàn trà cầm lấy điều khiển từ xa, mở toàn bộ cửa sổ phòng khách ra thông gió.

Trang Giản Ninh bị gió lạnh sáng sớm kí©h thí©ɧ, da gà da vịt nổi hết lên, cậu ôm cánh tay chà xát hai cái, mắt buồn ngủ cũng mở to ra, hai lọn tóc vểnh lên trên đỉnh đầu, giống như một con mèo ngái ngủ.

Cậu híp mắt đi vòng quanh phòng khách vài vòng, càng vòng càng hồ đồ. "Sao tôi lại không tìm được phòng vệ sinh trong nhà.”

Hạ Chước lấy bình xịt tiếp tục tưới nước, nửa đường liếc xéo cậu một cái, tiểu mao hài trộm mặc quần áo người lớn, cả người lộ ra khí tức ngốc nghếch thiếu đánh, còn ký hợp đồng giá cao gì đó, công ty livestream này phỏng chừng cũng sắp đóng cửa.

Chuông cửa khẽ vang lên, đi vào là một người dì trung niên, Trang Giản Ninh vừa ngáp một cái, nước mắt mông lung nhìn cô, càng ngốc.

Dì cũng thấy Hạ tiên sinh này từ trước đến nay sống một mình, trong nhà ngoại trừ trợ lý chưa bao giờ có người vào, đứa nhỏ này từ đâu chui ra đây.

Người sử dụng lao động đều có quyền riêng tư, cô rất hiểu, buông nghi hoặc trong lòng chào hỏi Trang Giản Ninh. "Chào thiếu gia, tôi là đầu bếp riêng của Hạ tiên sinh, họ Tống.”

Trang Giản Ninh nghe thấy ba chữ "Hạ tiên sinh" rốt cục thanh tỉnh, biểu tình trên mặt trong nháy mắt không che giấu được mất mát, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, cậu rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, nhiệt tình chào hỏi cô. "Dì Tống, chào buổi sáng! Cháu là Tiểu Giản, dì tới nấu bữa sáng sao?”

Đã quen với sự lạnh lùng của Hạ tiên sinh, bất thình lình gặp được một tiểu soái ca miệng ngọt, dì Tống rất thích.

Hơn nữa có người hoạt bát nhiệt tình như vậy ở bên cạnh Hạ tiên sinh, đối với Hạ tiên sinh cũng là chuyện tốt. Cô cũng nói nhiều hơn. "Tiểu Giản à, cậu muốn ăn cái gì, đồ ăn Trung Quốc hay là đồ tây, có kiêng kỵ gì không… Sao lại trông mệt mỏi như vậy, lại đi ngủ một lát đi, nấu xong dì gọi cậu.”

Trang Giản Ninh cười rộ lên: "Không kén miệng, giống như Hạ tiên sinh là được rồi, cám ơn dì Tống.”

Chờ dì Tống vào phòng bếp, Trang Giản Ninh nhìn Hạ Chước bận rộn ở ban công, bước chân bất giác liền đi tới.

Trang Giản Ninh đời này không đành lòng nhìn thấy những thứ tốt đẹp bị chà đạp, thấy rõ ở ban công đang phát sinh thảm án nhân gian gì, cậu khẽ "hí" một tiếng.

Đang chuẩn bị thay những bông hoa xinh đẹp tươi sống này thảo phạt Hạ Chước, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt Hạ Chước, mặt mày dưới ánh mặt trời, môi mỏng tinh xảo, đường cong sống mũi và cằm rõ ràng lại sắc bén, lộ ra một cỗ gợi cảm phô trương.

Quên đi, đẹp trai như vậy, không biết tưới hoa cũng là bình thường.

Cậu đưa tay nhận bình xịt trong tay Hạ Chước. "Hạ tiên sinh, tôi đến giúp ngài.”

Da tay bị đυ.ng chạm, Hạ Chước bỗng dưng nắm chặt bình xịt, mím chặt môi, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh bất ngờ lan tràn mây đen dày đặc, cắn chặt răng, anh gằn từng chữ mở miệng. "Trang, Giản, Ninh.”