Trên tầng cao nhất của Tòa nhà Đế đô đang diễn ra lễ ký hợp đồng với nhà thiết kế chính của thương hiệu trang sức quốc tế Cavny. Tại hiện trường không thiếu lưu lượng đang bạo hồng cùng ảnh đế thị hậu kỳ cựu, tiệc rượu sang trọng, ăn uống linh đình.
Nhân vật chính của bữa tiệc, Trang Giản Ninh, mặc một bộ lễ phục màu trắng sang trọng, kết hợp với một chiếc cài áo ngọc lục bảo hình con công, khí chất trong sáng tao nhã khiến người ta không thể rời mắt.
Bên người vây quanh một đống minh tinh châu quang bảo khí, muốn nắm lấy đại ngôn Cavny, vậy trước tiên phải được vị thiết kế chính này để mắt tới.
"Tôi đã nghe nói nhà thiết kế Trang là nhà thiết kế trưởng trẻ nhất trong lịch sử Cavny, không ngờ người thật lại đẹp đến chói mắt như vậy! Nếu Trang tiên sinh cũng đến làm minh tinh, chúng ta sẽ thất nghiệp hết mất."
"Nhà thiết kế Trang, món trang sức tôi đeo hôm nay là do ngài thiết kế, tôi rất thích, rất hợp với tôi phải không?"
“Nhà thiết kế Trang, sản phẩm mới của ngài là bộ sưu tập “Chìm trong biển cả”, hot đến mức tôi chưa thể cướp được nấy một món…”
Trang Giản Ninh cầm ly rượu đỏ, cười rạng rỡ, cùng mọi người trò chuyện, đối phó tốt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười ngọt ngào.
"Nhà thiết kế Trang, Chủ tịch J.W sắp phát biểu xong, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Trang Giản Ninh khẽ gật đầu với mọi người rồi đi theo nhân viên lên sân khấu.
Mười mấy năm kiếp vẽ, mấy năm thâm nhập mỏ quặng tìm hiểu các loại đá quý, cậu có một tinh thần nhiệt huyết, cũng vì sự nghiệp thiết kế trang sức này mà ăn không ít khổ, hiện giờ rốt cuộc cũng gặt hái được chút kết quả, Trang Giản Ninh đứng ở trên đài, cảm xúc rất nhiều, hốc mắt hơi hơi ướŧ áŧ.
Đồ trang sức tại hiện trường rực rỡ, ánh đèn sáng rực nhưng không chói lóa, phô diễn vẻ đẹp trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người có mặt.
Trang Giản Ninh lấy giọng, đang định nói thì mọi người trên khán đài đều thay đổi sắc mặt, ngay lập tức,cậu cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ từ trên đầu mình áp xuống, cậu khó khăn ngẩng đầu lên.
Trong sự la hét của mọi người, cậu chứng kiến khoảnh khắc chiếc đèn chùm đính 21 viên hồng ngọc và 406 viên kim cương rơi xuống.
21 là tuổi của cậu và ngày 6 tháng 4 là sinh nhật.
Đại não nứt ra, máu bắn tung tóe, cuộc đời cậu kết thúc ngay lúc cậu đạt được ước mơ.
Ý thức của cậu từ từ tách ra khỏi cơ thể, lơ lửng trong không trung, nhìn rõ ràng trọn vẹn khung cảnh đẫm máu đầy người đang la hét ôm đầu bỏ chạy. Màn hình điện thoại di động rơi xuống đất bị vô số người giẫm đạp, phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng hú hét.
"Không ai có thể ngăn chặn tai nạn. Đối với mộng tưởng mãnh liệt, chấp nhất và nhiệt ái của ngươi, ngươi đổi được một hồi trọng sinh, đi thôi Trang Giản Ninh."
Nỗi đau lớn trong cơ thể và nỗi buồn trống rỗng trong tim bỗng dưng ập đến.
Mọi thứ xa nhất mà mắt có thể nhìn thấy đều là màu trắng.
Đi… đi đâu?
Trang Giản Ninh cảm thấy linh hồn đã rời khỏi cơ thể mình bỗng chốc bị hút vào cơ thể nào đó, cơ thể đang dùng hai tay gắt gao ôm lấy cổ của một người, còn dụi đầu vào trong ngực người đó, miệng không ngừng mở ra rồi khép lại như con rối: “Trình Ngạn, em yêu anh."
Cậu còn chưa kịp giật mình thì đối phương đã phản ứng trước.
"Trang Giản Ninh, đừng vô liêm sỉ. Chúng ta đã hủy hôn ước. Tôi chưa bao giờ thích cậu! Bây giờ cậu là đàn ông đã có gia đình, sau lưng chồng mình lại rúc vào lòng người đàn ông khác. Cậu có thể bớt rẻ tiền đi có được hay không?"
Người đàn ông dùng sức đẩy cậu ra, trên mặt lộ vẻ chán ghét: "Cậu ngay cả nước rửa chân của Kinh Thần cũng không có tư cách uống! Đừng để tôi gặp lại cậu, cút khỏi đây!"
Trang Giản Ninh loạng choạng lùi lại hai bước, lưng đập mạnh vào mép bàn trang điểm bằng gỗ, thở hổn hển.
Từ trên mây rơi xuống vách núi, trong nháy mắt xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, đầu óc Trang Giản Ninh có chút chập mạch.
Trình Ngạn đứng trước gương, chỉnh lại tay áo và cổ áo lộn xộn, trong lòng đang tức giận thấp giọng chửi bới, sắc mặt tái mét, gân xanh trên trán nổi rõ. Ở cùng phòng, hít thở cùng một bầu không khí với Trang Giản Ninh đối với hắn giống như một sự tra tấn và báng bổ lớn lao.
Trang Giản Ninh cố gắng tập trung ánh mắt, nhìn xung quanh, trước đây cậu thường xuyên tham dự các sự kiện khác nhau, có thể nhận ra đây là phòng hậu trường để các diễn viên trang điểm hoặc nghỉ ngơi tạm thời.
Quay đầu lại nhìn chiếc gương bán nguyệt trên bàn trang điểm, trong gương là khuôn mặt của một chàng trai trẻ, đôi mắt đào hoa hơi có chút dại ra, một nốt ruồi đỏ trên chóp mũi thẳng, đôi môi nhợt nhạt bệnh trạng.
Đây rõ ràng là cậu! Là cậu hồi trẻ!
Đưa mắt lên trên xem kiểu tóc của mình, cậu cau mày nín thở, mái tóc dài như khăn choàng, tạo hình dầu mỡ hết sức. Trên tai phải trắng nõn của cậu có một hàng khuyên tai dày đặc bằng kim loại nặng, trên mỗi chiếc khuyên tai đều có một chữ cái, từ trên xuống dưới ghi "Trình Ngạn".
Trình Ngạn?
Nhìn xuống, áo sơ mi rộng mở, l*иg ngực trắng nõn lộ ra ngoài, trong phòng rất lạnh, thậm chí có chỗ còn hồng lên.
Mặc dù đã nhìn qua đủ loại chuyện, ở trong giới thiết kế cũng là kẻ lão làng, nhưng Trang Giản Ninh vẫn không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng gom hai mảnh vạt áo sơ mi mỏng, đôi tay có thể cầm cọ vững vàng vẽ tranh từ lúc 4 tuổi khi cài cúc áo cũng bất giác run rẩy.