Chuóng 21: Vu oan giá họa (1)

Thậm chí còn có người quay video cảnh hàng chục người xếp hàng đông nghịt.

Tuy rằng không phải là nhiều, nhưng cậu không hề quảng cáo mà đã nổi tiếng đến mức này cũng coi như không tệ.

Tô Mặc Ngôn vội vã đến mức trán đổ mồ hôi, lại còn phải thúc giục Mạc Như Trạch nhanh chóng đi học.

Cậu vừa không ngừng làm bánh mì kẹp thịt giao cho khách hàng, vừa nói: “Em đưa em gái tới nhà trẻ trước, rồi đi tìm cô giáo hôm qua chúng ta gặp nha!”

Cô giáo kia đúng là giáo viên chủ nhiệm của cu cậu, bởi vì hôm qua đúng lúc trực ban nên cô đã bí mật đưa học sinh giỏi mới chuyển đến vào lớp của mình.

Sau nhiều lần bảo đảm, cô nói chỉ cần trong kỳ kiểm tra tháng này, Mạc Như Trạch có thể duy trì thành tích tốt như trong hồ sơ thì cô nhất định sẽ xin tài trợ cho cu cậu.

Điều này Tô Mặc Ngôn không lo lắng, bởi vì trong nguyên tác, tiểu thiên sứ Mạc Như Trạch chính là một học sinh cực kỳ giỏi.

Nếu trường học có thể tài trợ và khen thưởng thì cậu cũng sẽ tiết kiệm được không ít tiền.

Đến lúc đó cậu chỉ cần lo học phí của Mạc Như Hân, tiền thuê nhà và chút tiền sinh hoạt lặt vặt.

Nếu có nhiều tiền, cậu có thể chăm sóc khôi phục chức năng cơ thể cho Mạc Như Thâm.

Nhìn một hàng dài trước mặt, Tô Mặc Ngôn tràn đầy tin tưởng vào cuộc sống trong tương lai.

Cũng may, hai anh em đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, Mạc Như Hân vừa đẩy anh cả đi phơi nắng rồi lục tục đi theo anh hai đến nhà trẻ.

Trước khi đi, bé còn vẫy tay với Tô Mặc Ngôn: “Hẹn gặp lại anh dâu nha!”

Mọi người đều tò mò nhìn về phía Tô Mặc Ngôn. Lúc này trong đám người phát ra mấy lời bàn tán: “Thì ra là ‘mẹ nam’ hả?”

Tô Mặc Ngôn:… Mấy người mới “mẹ nam”, cả nhà mấy người đều là “mẹ nam”.

Gương mặt cậu hồng hồng, xưng hô này thật đúng là khiến người ta xấu hổ.

Một người khách hàng vừa nhận bánh mì kẹp thịt của cậu, vừa vui sướиɠ nói: “Ha ha, cảm ơn Anh Dâu.”

Tô Mặc Ngôn:…

Mà hai ba người chứ không phải một người gọi cậu như vậy, những khách hàng tiếp theo cũng kêu cậu là "Anh Dâu” rồi mới đưa ra yêu cầu của mình: “Anh Dâu, tôi không cần rau thơm, cho tôi thêm ớt xanh nha!”

Tô Mặc Ngôn:...

Trời ơi tức quá, không được chửi khách, không được chửi khách, không được chửi khách. Cái gì quan trọng nói lại ba lần.

Đây là sự chuyên nghiệp của ông chủ quán ăn vặt. Cậu phải mỉm cười chào đón khách hàng.

Nhưng mà giận lắm á nha!

Giờ cao điểm đi làm là đến 9 giờ, Tô Mặc Ngôn vốn tưởng rằng cậu đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn trong ngày đầu, nhưng bây giờ hàng dài người còn đang xếp hàng mà thịt kho trong nồi đã hết.

Lúc này cậu chỉ biết xin lỗi khách hàng rất nhiều: “Xin lỗi quý khách, hôm nay bánh mì kẹp thịt đã bán hết, mọi người…”

Tô Mặc Ngôn chớp chớp mắt, nói: “Hay là tôi đổi món khác cho mọi người được không? Nhưng sẽ chậm một chút đó.”

Người kia vốn đang thất vọng nhưng vừa nghe Tô Mặc Ngôn nói như vậy, lại cảm thấy hứng thú nhìn cậu: “Ông chủ còn có món khác sao? Không biết là món gì?”

Tô Mặc Ngôn cán bánh lật qua lật lại hai lần thì đã biến thành cái bánh phồng to. Mọi người đang xếp hàng kinh ngạc nhìn cậu chọc vào cái bánh phồng lên kia. Cậu bỏ thêm hành lá thái nhỏ và trứng gà đánh nhuyễn rồi rót vào.

Cậu rót thêm nước chấm và ngũ vị hương làm thành một món ăn vặt chưa ai từng thấy. Tô Mặc Ngôn lại gắp một mảnh rau xà lách bỏ vào, sau đó lấy túi giấy đựng bánh.

Khách hàng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tô Mặc Ngôn nói: “Bánh kẹp trứng, vì hơi khó làm nên tôi tính 6 tệ nha!”

Lúc này người ta vừa nhận bánh vừa đáp: “Anh Dâu khéo tay quá, cái này nhìn có vẻ ngon á!”

Tuy trong lòng Tô Mặc Ngôn muốn sửa xưng hô, nhưng chỉ có thể khách khí nói: “Chỉ cần quý khách thích là được.”

Vì thế, vốn dĩ 9 giờ là có thể dọn dẹp quán, Tô Mặc Ngôn lại bán tới 10 giờ rưỡi.

Cho đến khi nguyên liệu nấu ăn đều bán sạch, mọi người mới thất vọng mà rời đi.

Tô Mặc Ngôn kinh ngạc cảm thấy thế giới hư cấu này có vẻ rất yêu thích ẩm thực. Chỉ với bánh mì kẹp thịt và bánh kẹp trứng cũng có thể khiến mọi người kích động đến thế.

Cậu có thể thấy được, lúc viết truyện tác giả không có chút hứng thú với ẩm thực nên chỉ miêu tả cho qua loa có lệ.

Dọn dẹp quầy hàng xong, Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu lên mới phát hiện sếp sòng vẫn đang phơi nắng.

Tô Mặc Ngôn lập tức ngừng việc, đứng dậy đẩy Mạc Như Thâm đến dưới bóng cây.

Đẩy xong thì cậu lấy ra khăn lông khuôn mặt hơi đỏ của anh, lẩm bẩm nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, phơi đen thui luôn rồi, uổng cái gương mặt tuấn tú này ghê.”

Có lẽ là hai ngày này anh em bọn họ vẫn luôn đẩy Mạc Như Thâm ra ngoài nên sắc mặt Mạc Như Thâm không chỉ hồng hào mà còn hơi rám nắng. Khuôn mặt trước đây luôn trắng tái bợt bạt giờ trông đã khỏe khoắn hơn nhiều.

Vốn dĩ anh đã có ngũ quan anh tuấn giờ lại càng thêm lãng tử.

Nhìn gương mặt này, Tô Mặc Ngôn nhịn không được cảm thán, đã lang bạt đến bước đường này mà anh vẫn có bộ dạng của một nam hồ ly tinh.

Nếu như anh tỉnh lại sợ là sẽ khiến người ta cầm lòng không đặng.

Tô Mặc Ngôn tằng hắng để mình không nghĩ lung tung nữa rồi bắt đầu đếm tiền mặt trong hộp.

Tiền mặt tổng cộng là 300 lẻ một tệ, tiền chuyển khoản qua WeChat được 230 tệ. Hôm nay là ngày đầu khai trương mà lại được 500 tệ, coi như cũng kiếm được kha khá.

Cậu tính toán một chút, nếu cộng cả tiền giữ trẻ vào thì có thể mua quần áo một tháng cho Mạc Như Hân.

Sếp sòng tỉnh lại nhanh lên để tôi sớm thoát khỏi cuộc sống vất vả này.

Sau khi sắp xếp tiền bạc xong, Tô Mặc Ngôn lại bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cho bọn trẻ bên đơn vị giám hộ.

Lúc cậu định đẩy Mạc Như Thâm trở về phòng thì nhác thấy Lưu Phương Nguyên đang lén lút gần đó.

Tô Mặc Ngôn nhíu mày, người này rốt cuộc muốn làm gì?

Tục ngữ nói đề phòng người ngay thẳng thì dễ, đề phòng kẻ gian mới khó.

Tuy rằng cậu không biết Lưu Phương Nguyên muốn làm gì, nhưng cậu chỉ lo hắn ta muốn gây hại cho Mạc Như Thâm.

Thế là cậu lập tức quyết định đẩy xe lăn đi ra chợ mua đồ ăn.

Cũng may bên dưới chiếc xe lăn này có một hộp trống để đồ khá tiện nghi.

Tô Mặc Ngôn đang thong thả đẩy Mạc Như Thâm đến cửa tiểu khu thì nghe được mấy bà hàng xóm gần đó chỉ trỏ.

Tuy vậy cậu cũng không để trong lòng, chỉ cho là mấy bà dì bà thím tò mò cậu đang đẩy một người thực vật.

Cậu xoay người đi chợ mua thức ăn, lúc mua hết đồ ăn trong danh sách thì mới cảm thấy có chỗ nào sai sai.