Chương 14: Đẹp trai hàng khủng (2)

Trường cấp hai số Mười Sáu của thành phố J chính là nơi Tô Mặc Ngôn dự định cho Mạc Như Trạch nhập học. Đó là trường công được miễn học phí, chỉ tốn khoảng vài trăm tiền sách giáo khoa với đồng phục mà thôi!

Gần đó còn có một nhà trẻ công lập, mỗi tháng học phí không tới 1500 tệ

Tô Mặc Ngôn đã tra tuyến đường rất rõ ràng.

Cậu lại nói thêm: “Các bạn ấy cũng tầm tuổi em, tốt nhất là cư xử cho đàng hoàng nghe chưa, đừng có đánh nhau đó!”

Mạc Như Trạch uất ức nói: “Anh dâu nghĩ em sẽ đánh nhau với đám nhóc đó hay sao?”

Đúng là cậu nhóc mười bốn tuổi này trông vô cùng đáng yêu, không giống như mấy đứa trẻ hư hay gây chuyện.

Tô Mặc Ngôn gật đầu tiếp tục: “Trừ chuyện này ra anh còn cần em rửa chén với làm vài việc trong nhà.”

Mạc Như Trạch chớp mắt, tuy rằng có chút không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Cu cậu biết lúc trước trong nhà còn có người giúp việc nhưng hiện giờ anh dâu không có khả năng cáng đáng hết được.

Nội việc chăm sóc anh cả cũng đủ khiến anh dâu mệt bở hơi tai rồi.

Huống chi anh dâu còn phải làm việc nuôi mấy miệng ăn.

Sau khi sắp xếp công việc xong thì Tô Mặc Ngôn búng tay một cái: “Ok, bây giờ chúng ta bắt đầu hành động thôi! Hân Hân, em ôm chén đũa tới phòng bếp cho anh hai rửa nha! Sau đó em quét rác, anh hai lau nhà. Trước 9 giờ có thể xem TV một lúc, sau 9 giờ phải rửa mặt lên giường. 10 giờ là giờ đi ngủ nghe chưa?”

Nghe Tô Mặc Ngôn sắp xếp việc công việc và giờ giấc nghỉ ngơi rõ ràng như thế, hai anh em cũng ngoan ngoãn làm theo.

Về phần Tô Mặc Ngôn, cậu bất đắc dĩ chạy tới chỗ Mạc Như Thâm lau mình và mát-xa cho anh, nhân tiện kiểm tra xem anh có đi vệ sinh hay chưa.

Hình như cả ngày hôm nay anh chưa đi vệ sinh lần nào hết. Nhịn cả ngày như vậy có hư thận không ta?

Cơ mà thận của anh thì liên quan gì đến cậu.

Xe lăn của Mạc Như Thâm có rất nhiều chỗ tiện nghi, dù gì cũng là đồ của bệnh viện đưa cho cậu cả nhà giàu mà, cái gì cũng tốt!

May mà thím hai nhà họ Mạc cũng không tàn nhẫn đến mức cả cái cáng của người thực vật cũng lấy lại.

Tô Mặc Ngôn mày mò một chút, trên chiếc cáng đúng là có chỗ để bài tiết.

Cậu lại chỉnh chiếc cáng thành chiếc xe lặn, cái chỗ đó chắc nằm ở phía đối diện của đường để bài tiết kia.

Tô Mặc Ngôn cố nén xúc động muốn nhìn mà lột quần sếp lớn xuống.

Một vật quá sức tưởng tượng hiện ra trước mắt cậu.

Cái kích thước kia làm cho người ta tự ti quá đi, “nó” có chiều dài vượt trội và hình dáng mà người ta ao ước. Tô Mặc Ngôn vô cùng đau đớn. Tại sao cùng là đàn ông với nhau mà chênh lệch quá lớn như vậy hả?

Nhưng chuyện này có hâm mộ cũng không được.

Hơn nữa cậu biết dưới ngòi bút của tác giả, nhân vật của cậu là một bé thụ, mà bé thụ có cái đó lớn làm chi, có cần dùng đến đâu cơ chứ!

Ban đầu tác giả miêu tả nguyên chủ hết sức xinh đẹp làm cậu tưởng Tô Mặc Ngôn sẽ xuất hiện rất nhiều, ai có ngờ cậu chỉ là bia đỡ đạn đâu!

Chắn chắn tác giả này có thói quen đắp nặn nhân vật cho hoàn mỹ xong lại hủy diệt trong phút mốt.

Cậu cho Mạc Như Thâm đi vệ sinh xong thì dùng nước ấm giúp anh lau người. Làm xong tất cả cậu lên giường đi ngủ.

Ngày mai có rất nhiều chuyện cần phải làm nên cậu phải chuẩn bị tinh thần thật tốt mới được.

Cũng may cậu cũng không bị lạ giường nên ngủ khá thoải mái, vừa nằm đã đánh một giấc thật say.

Người thực vật cũng có điểm tốt, ít nhất anh cũng không ầm ĩ.

Một đêm này cậu ngủ yên không mộng mị gì, thời gian đầu mới xuyên thật quá mệt mỏi, mãi đến lúc này mới được nghỉ ngơi.

Sáng sớm tỉnh lại, Tô Mặc Ngôn lập tức rời giường mở tủ lạnh làm bánh mì thịt và nấu ít sữa đậu nành, sau đó hầu hạ người thực vật ăn uống tiêu tiểu. Quần quật cả một buổi sáng cho đến tận 9 giờ cậu mới dẫn hai anh em đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi nhà cậu phải cẩn thận khóa phòng cửa phòng của anh sếp lại. Tuy rằng không ai trộm một người thực vật đi nhưng sự tồn tại của anh vẫn đang uy hϊếp đến không ít người.

Nhà họ Tô và nhà họ Mạc đều chỉ ước anh chết sớm cho rồi, nhưng anh sếp nhà cậu vẫn lì đòn như con gián đánh mãi không chết

Nguyên chủ từng rất nhiều lần có ý đồ hại chết anh nhưng trời xui đất khiến làm sao anh lại vẫn sống.

Hào quang vai chính trong thế giới này thật sự là sức mạnh tối cao bí ẩn.

Sau khi đảm bảo an toàn cho anh thì Tô Mặc Ngôn mới khóa cửa rời đi.

Lúc ra bên ngoài, Tô Măc Ngôn than thở nói: “Hy vọng hôm nay các phòng ban liên quan có người trực, không thì ngày mai chúng ta lại phải đi thêm một chuyến.”

Mạc Như Trạch ngoan ngoãn cụp mi nói: “Vất vả cho anh dâu quá rồi!”

Tô Mặc Ngôn vỗ cái đầu đinh của cu cậu: “Đừng nói chuyện khách sáo như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà, phải giúp đỡ nhau chứ.”

Mạc Như Trạch ngẩng đầu nhìn Tô Mặc Ngôn mà ánh mắt trầm ngâm, bước chân cũng chậm dần, không biết cu cậu suy nghĩ cái gì.

Tô Mặc Ngôn nhìn cu cậu rồi giục:

“Đừng rề rà nữa, đi nhanh thôi!”

“Dạ, đi thôi!”

Mạc Như Trạch chạy đuổi theo.

Cũng may trường học và nhà trẻ không cách quá xa chỗ ở của bọn họ, chỉ cần băng qua đường lớn là đến, đi bộ chưa đến mười phút.

Kết quả ba người vừa ra khỏi khu họ ở thì gặp phải một người mà Tô Mặc Ngôn tuyệt đối không muốn gặp.