Chương 8: Cuộc hội ngộ định mệnh

Phạm Cảnh Hồng hút thuốc, ánh mắt khóa chặt lên người Hứa Ngôn, ánh mắt băng lãnh trở nên càng âm trầm hơn.

Những người này tại sao có thể khiến Hứa Ngôn đối đãi dịu dàng như vậy?

Hắn nhìn thấy những người đàn ông say rượu kia dựa vào lòng Hứa Ngôn, liền muốn mang những tên đó băm vằm ra.

Hắn không muốn bất kỳ tên đàn ông nào dựa vào người Hứa Ngôn, càng không muốn Hứa Ngôn đối tốt với người khác như vậy.

Hứa Ngôn như vậy hắn không có tư cách nhìn thấy, người khác càng không có.

Phạm Cảnh Hồng nhả ra một làn khói thuốc, Hứa Ngôn đã đi xa rồi.

Hắn và Hứa Ngôn đã năm năm không gặp rồi, nhưng là hắn vẫn thường xuyên nằm mơ thấy Hứa Ngôn.

Hắn mơ thấy gương mặt ác ý kia, ép bà hắn quỳ xuống trước mặt Hứa Ngôn.

Hắn cũng mơ thấy gương mặt tràn ngập ghét bỏ kia, Hứa Ngôn hất đổ ly trà sữa trong tay hắn.

Nhưng hắn mơ thấy nhiều nhất, vẫn là Hứa Ngôn ôm chặt hắn trong lòng, giúp hắn chặn những hòn đá kia.

Hắn cảm thấy hắn có chút hèn hạ, hắn thế mà lại nhớ mãi không quên cái ôm ấm áp kia của Hứa Ngôn.

Cậu có lẽ là Hứa Ngôn a, là Hứa Ngôn ác liệt khiến hắn muốn chính tay bóp chết.

Hắn đáng ra phải rất hận Hứa Ngôn, hận đến mức đem cậu trói lại, sau đó hung hăng tra tấn cậu đến chết.

Nhưng năm năm này, hắn ý niệm hắn nghĩ đến nhiều nhất thế mà lại không phải làm chết Hứa Ngôn, mà là một ý tưởng khác hiến hắn tự ghét bỏ.

Hứa Ngôn không phải là ghét hắn sao? Hắn liền muốn ép Hứa Ngôn đối tốt với hắn, ép Hứa Ngôn lấy lòng hắn, không rời xa được hắn.

Phạm Cảnh Hồng ngẩng đầu nhìn tay phải đang kẹp đầu thuốc lá của mình, lập tức có một người đàn ông mặc áo vest đen đi qua, cung kính cúi đầu xuống, sau đó nhấc tay phải của mình lên, đưa lòng bàn tay về phía trước.

Mắt Phạm Cảnh Hồng cũng không chớp, đem đầu thuốc là dụi vào lòng bàn tay người kia, giọng điệu lạnh lùng: “Tra xem những người trong phòng 305 khi nãy là những người nào.”

Người đàn ông mặc vest đen gật đầu: “Dạ”

Lần tụ hội công ty qua chưa được bao lâu, ông chủ công ty Hứa Ngôn liền tuyên bố, công ty đến vị cổ đông mới, đến lúc đó tất cả mọi người chuẩn bị chào đón thật tốt.

Hứa Ngôn khi đó đang bận không ngẩng đầu lên được, tùy ý đáp ứng một tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Đến khi cổ đông mới đến, Hứa Ngôn xếp hàng sau cùng so với đồng nghiệp, còn cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.

Đột nhiên, cậu lại cảm giác được ánh nhìn lạnh lùng ở nhà hàng mấy hôm trước.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy Phạm Cảnh Hồng đang nhìn mình.

Thời gian năm năm này, thay đổi của Phạm Cảnh Hồng quá lớn, hắn vốn là một người lớn lên xuất chúng, trải qua thời gian năm năm này, hắn càng trở nên anh tuấn hơn.

Chẳng qua khí chất của hắn thay đổi quá nhiều, hắn mặc trên người một thân tây trang màu đen, đến áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, cả người trở nên có chút âm lãnh rõ ràng.

Làn da hắn trước kia rất trắng, hiện tại trông có vẻ có chút tái nhợt, đôi mắt đen láy kia, âm u nhìn chằm chằm cậu.

Hắn hiện tại mới hai mươi tuổi, cũng không biết trong năm năm này hắn ăn cái gì, thế mà còn cao hơn cậu, cho người khác cảm giác áp bách.

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu cậu vang lên, giống có một như âm thanh nhắc nhở bên tai: cậu phải chết rồi ! Cậu phải chết rồi !

Não cậu co rút một cái, lập tức quay người muốn chạy, chạy như điên về phía nhà vệ sinh nam

Hứa Ngôn chạy vào trong nhà vệ sinh nam, nhìn từ trong gương, cậu bị dọa đến gương mặt trắng bệch.

Hứa Ngôn cả người toàn mồ hôi lạnh.

Hiện tại tuổi tác Phạm Cảnh Hồng có lẽ là đang năm nhất đại học, làm sao lại trở thành cổ đông mới của công ty cậu rồi?

Hiện tại trong đầu Hứa Ngôn chỉ có một âm thanh: Phạm Cảnh Hồng đến lấy mạng chó của cậu rồi!

Cửa phịch một tiếng, bị người đẩy ra từ bên ngoài.

Hứa Ngôn bị dọa đến quay phắt lại nhìn, liền nhìn thấy Phạm Cảnh Hồng mặt không biểu tình đi vào, còn tri kỷ mà đem cửa đóng.

Hứa Ngôn sắp bị mình ngu chết rồi

Cậu làm sao mà lại chọn chạy vào nhà vệ sinh nam? Đây chẳng phải tự tìm đường chết sao!

Cậu nên chạy ra bên ngoài chứ !

Cậu bị dọa đến liền quay người chạy vào một gian phòng vệ sinh, còn chưa đợi được tay cậu chạm vào cửa buồng vệ sinh, Phạm Cảnh Hồng đã bước đến gần cậu rồi, bắt lấy cổ tay cậu, đem cậu ấn lên cửa buồng vệ sinh.

Phạm Cảnh Hồng đã cao hơn cậu rất nhiều rồi, sắp cao hơn cậu một cái đầu rồi.

Hơn nữa lực tay của hắn rất lớn, giống như gọng sắt kiềm chặt lấy tay cậu, khiến Hứa Ngôn không thể tránh thoát.

Hứa Ngôn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, một đầu mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn Phạm Cảnh Hồng trước mắt.

Đang trong lúc mơ hồ, hình như Phạm Cảnh Hồng bây giờ, cùng với Phạm Cảnh Hồng trong mơ đổ nước xà phòng chồng lặp, cậu đột nhiên càng sợ hãi hơn, chân đều muốn mềm nhũn.

Phạm Cảnh Hồng nhìn chằm chằm Hứa Ngôn, trong mắt như có tầng sương đen vây quanh.

Vừa nãy Hứa Ngôn nhìn thấy hắn liền chạy, giống như nhìn thấy ác quỷ.

Cậu đối xử với người khác dịu dàng như vậy, kiên nhẫn như vậy, làm sao nhìn thấy hắn lại giống như chuột nhìn thấy mèo!

Giống như là hắn làm chuyện gì có lỗi với cậu, hình như tất cả chuyện sai đều là hắn làm, Hứa Ngôn cậu mới là người bị hại.

Trong lòng Phạm Cảnh Hồng bốc lên ngọn lửa giận dữ, khóe miệng câu len ý cười lạnh lẽo: “Hứa Ngôn, đã lâu không gặp a, anh chạy cái gì vậy?”

Hứa Ngôn bị dọa đến răng đều va vào nhau run cầm cập.

Chạy cái gì? Nếu không chạy, đợi cậu lại cắt lưỡi tôi, móc mắt tôi, lấy mạng của tôi à!

Nhưng mà lời này Hứa Ngôn không dám nói

Nếu hiện tại Phạm Cảnh Hồng còn không chuẩn bị động thủ với cậu, những lời này cậu nói ra, không phải là thay hắn đưa ra cách tra tấn cậu sao!

Phạm Cảnh Hồng nhìn sợ hãi trong mắt Hứa Ngôn, giận dữ trong lòng càng bốc lên, nhưng ý cười trên gương mặt kia lại càng sâu hơn, rõ ràng cả người hắn giống như một ác quỷ lạnh lùng.

Tay trái Phạm Cảnh Hồng sờ lên sườn mặt Hứa Ngôn, ngón tay kia mạt lạnh, khiến Hứa Ngôn nhịn không được mà run rẩy, một dáng vẻ cực kỳ sợ hắn.

Phạm Cảnh Hồng nhìn thấy Hứa Ngôn như vậy, khí chất quanh người càng u ám áp bách: “Anh làm sao lại sợ tôi như vậy? Hứa Ngôn, anh không nên sợ tôi như vậy a. Anh hiện tại sợ hãi, là hối hận rồi sao? Hối hận đã từng đối xử như vậy với tôi?”

Trong lòng Hứa Ngôn hét lê: Hối hận! Hối hận! Vô cùng hối hận! Cậu thay nguyên thân Hứa Ngôn hối hận! Cậu trêu chọc ai không chọc, lại cứ muốn chọc Phạm Cảnh Hồng!

Từ khi gặp mặt đến hiện tại, Hứa Ngôn chưa mở miệng nói với Phạm Cảnh Hồng một câu.

Như vậy khiến Phạm Cảnh Hồng cảm thấy, cậu mặc dù sợ hắn, nhưng vẫn luôn ghét hắn ghét đến mức không muốn nói chuyện với hắn.

Ý cười trên mặt Phạm Cảnh Hồng biến mất, ánh mắt u ám nhìn Hứa Ngôn, giọng nói lạnh lẽo: “Hứa Ngôn, anh chính là ghét tôi đến như vậy? Đến lời cũng không thèm nói với tôi?”

Thực ra Hứa Ngôn là bị dọa đến không dám nói, cậu mà nói chuyện, giọng nói chắc chắn đều run rẩy.

Hứa Ngôn hơi hé hé miêng, chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên cậu vừa hé miệng, Phạm Cảnh Hồng liền cúi đầu, hung hăng hôn cậu.

Đầu lưỡi lạnh lẽo ướŧ áŧ trơn trượt thần tốc tiến vào, càn quét trong khoang miệng Hứa Ngôn, hôn vừa sâu vừa tàn nhẫn, môi Hứa Ngôn phát đau.

Hứa Ngôn ngây người ra như phỗng.

Đây là chuyện gì vậy? Phạm Cảnh Hồng thế mà lại hôn cậu! Hắn là tức điên rồi sao!

Hứa Ngôn nhanh chóng dùng tay đẩy Phạm Cảnh Hồng, muốn đẩy Phạm Cảnh Hồng ra.

Nhưng Phạm Cảnh Hồng ngậm đến đầu lưỡi Hứa Ngôn liền không buông ra, hung hăng cắи ʍút̼, mυ"ŧ đến đầu lưỡi Hứa Ngôn vừa đau vừa tê dại.

Hứa Ngôn cau mày, không phát ra âm thanh, sắp không thở được.

Ánh mắt Phạm Cảnh Hồng đột nhiên tối lại, ở trên đầu lưỡi Hứa Ngôn tàn nhẫn cắn một ngụm, mũi máu tươi lập tức tràn ngập giữa răng môi hai người.

Hứa Ngôn đau đến chảy nước mắt, cậu bị dọa chết rồi, cậu cho rằng Phạm Cảnh Hồng muốn cắn đứt lưỡi cậu.

Động tác giãy dụa của Hứa Ngôn trở nên lớn hơn, Phạm Cảnh Hồng lúc này mới buông Hứa Ngôn ra.

Phạm Cảnh Hồng liếʍ liếʍ môi mình, khóe miệng là ý cười âm u: “Thế nào? Có phải là cảm thấy rất ghê tởm không? Hứa Ngôn, bị tôi hôn, anh ghê tởm sắp nôn rồi đi?”

Không phải là ghê tởm đến buồn nôn, là đau muốn chết rồi!

Tay trái Phạm Cảnh Ngôn khóa chặt cằm Hứa Ngôn, ép cậu ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hứa Ngôn, anh từ từ đợi đó, đây mới là bắt đầu thôi.”

Phạm Cảnh Hồng buông cằm Hứa Ngôn ra, quay người không nhìn Hứa Ngôn, rời đi.

Mà Hứa Ngôn che miệng mình lại, bị câu nói kia của Phạm Cảnh Hồng dọa đến lạnh thấu tim.

Xong rồi xong rồi, bảo cậu đợi để hắn gϊếŧ chết cậu sao?

Hứa Ngôn lau lau nước mắt trên mặt mình.

Sống chết trước mắt, làm sao có thể không tính chuyện. Mặc dù công việc này cậu rất thích, nhưng cậu cũng không muốn chết a!

Cậu phải bỏ trốn thôi!