Chương 7: Vận mệnh đã định

Phạm Cảnh Hồng về Phạm gia, Hứa Ngôn biết, ngày tháng của cậu không còn dài nữa.

Hứa Ngôn đem toàn bộ đồ đạc của nguyên thân bán hết, điên cuồng tiết kiệm tiền. Chính là nghĩ đến sau này Hứa gia phá sản rồi, cậu không đến mức không ăn được cơm.

Cốt truyện Cẩn Tú Hoa xảy ra biến hóa, Phạm Cảnh Hồng về Phạm gia sớm, nói không chừng tình tiết Hứa gia bị phá sản cũng đến trước thời hạn.

Hứa Ngôn ở thế giới trước kia thành tích rất tốt, vì vậy cậu đối với lần thi đại học này không lo lắng.

Chỉ là khiến cậu do dự là, cậu vẫn nên thi trường có tiếng ở Kinh Thành hay không?

Phạm gia ở Kinh Thành có thể nói là một tay che trời, nếu cậu chạy đến Kinh Thành học, há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?

Nhưng vẫn còn một câu nói này, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Có lẽ Phạm Cảnh Hồng cảm thấy, Hứa Ngôn không có gan đến Kinh Thành đi?

Kỳ thực Hứa Ngôn thật sự muốn thi trường Kinh Thành, ai mà không muốn học ở trường tốt chứ?

Hơn nữa cậu ở thế giới trước, liều sống liều chết mà học tập, chính là vì có thể học trường đại học tốt

Bây giờ đại học liền bày ra trước mắt, cậu làm sao có thể bỏ cuộc!

Đối với chuyện này, Hứa Ngôn chỉ rối rắm nửa tiếng, sau đó liền quyết định: cậu muốn đến kinh thành học tập!

Cậu có thể vừa trốn chui nhủi vừa học, cố gắng không thu hút sự chú ý của Phạm Cảnh Hồng.

Kinh Thành to như vậy, người nhiều như vậy, Phạm Cảnh Hồng làm sao có thể thật sự vớt như vớt cá, vớt một cái liền chuẩn?

Thực tế là không được, đến thời điểm nhất định phải bảo vệ mạng, cậu đi chỉnh mặt! cậu đi thay đổi giới tính! Cậu không tin cậu vẫn không thể giữ được cái mạng chó của mình!

Ai cũng không thể ngăn cản cậu đi học! Ai cũng không thể ngăn cản cậu sống !

Thứ khiến Hứa Ngôn vui vẻ là, Phạm Cảnh Hồng từ khi về Phạm gia, giống như là thật sự biến mất khỏi cuộc sống của cậu, không có một chút dấu vết.

Hứa Ngôn dựa vào thành tích thi đại học, đã thi đỗ trường đại học mà cậu yêu thích như ý nguyện, hơn nữa an an ổn ổn lên đến năm hai.

Cuộc sống này rất bình tĩnh, suýt chút nữa cậu quên đi mất cái người Phạm Cảnh Hồng này.

Nhưng Phạm Cảnh Hồng vốn liên quan đến sinh mạng của cậu, thỉnh thoảng trong mơ, cậu vẫn có thể mơ thấy hắn.

Đương nhiên, cũng chẳng phải giấc mơ đẹp gì.

Mỗi lần trong mơ, Phạm Cảnh Hồng đều âm trầm nhìn cậu cười, tách miệng cậu ra, đổ nước xà phòng vào trong bụng cậu….

Nếu không thì chính là Phạm Cảnh Hồng cười lạnh với cậu, sau đó phân phó người bên cạnh hắn, để bọn họ cắt lưỡi cậu, móc mắt cậu….

Mỗi lần tỉnh lại, Hứa Ngôn đều bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh cả người.

Có khi Hứa Ngôn thậm chí còn cam chịu mà nghĩ, nếu thật sự đến ngày hôm đó, cậu có thể thương lượng với Phạm Cảnh Hồng hay không, để hắn cho hắn chọn giữa mắt và lưỡi chọn lấy một cái.

Rõ ràng cậu cũng chỉ có thể nghĩ mà một, Phạm Cảnh Hồng chắc chắn chọn tất cả….

Hứa Ngôn đoán không sai, chuyện nhà Hứa gia phá sản quả thực là đến trước.

Trong nguyên văn, nhà Hứa gia mãi đến sau khi nguyên thân Hứa Ngôn sau khi tốt nghiệp đại học mới phá sản, kết quả hiện tại Hứa Ngôn vừa lên năm ba, Hứa gia đã sụp đổ rồi.

Ba nguyên thân Hứa Ngôn trực tiếp trốn ra nước ngoài, không quay về nữa.

Mẹ nguyên thân Hứa Ngôn, đi theo người có tiền rồi.

Ông và bà nguyên thân Hứa Ngôn, hai ông bà trực tiếp chuyển đến viện dưỡng lại, tiền hậu sự hai người tự mình cũng lo xong rồi, chuyện dưỡng lão căn bản không cần đến người khác.

Chỉ còn chừa lại một mình Hứa Ngôn, không ai quản, không ai hỏi.

Chẳng qua ở thế giới kia, Hứa Ngôn chính là không có người thân, vì vậy chuyện này cũng không khiến trong lòng cậu có gợn sóng gì.

Hơn nữa cậu trước đây đã tiết kiệm cho mình không ít tiền, đợi đến khi cậu tốt nghiệp đại học, vẫn còn không ít tiền đủ để cậu sống, hơn nữa rất dư dả.

Sau khi tốt nghiệp đại học cậu liền có thể đi làm kiếm tiền rồi, căn bản là không lo kế sinh nhai của bản thân,

Trong nguyên văn, sau khi trong nhà nguyên thân Hứa Ngôn phá sản, cuộc sống thay đổi quá lớn khiến cậu ta không chịu được.

Vốn dĩ trước kia có tính xa hoa, thường thường tiền lương của bản thân không theo được với tốc độ cậu ta tiêu.

Có khi cậu ta thậm chí phải dựa vào mượn tiền người khác để sống, mà cậu ta hiện tại không còn là thiếu gia nhà Hứa gia nữa, bạn nhậu trước kia căn bản không thèm để ý đến cậu ta.

Loại chênh lệch này khiến cậu ta sụp đổ, sau đó cậu ta đến quán bar uống rượu.

Thực sự xui xẻo, quán bar kia là của Phạm Cảnh Hồng. Cậu ta đây là tự mình đưa đến cửa, Phạm Cảnh Hồng lập tức cho người bắt cậu ta lại.

Sau đó các loại tra tấn, bị đánh không thành hình dạng. Cuối cùng bị móc mắt cắt lưỡi, sau khi chết rồi trong miệng còn sủi nước xà phòng.

Tình tiết sau đó Hứa Ngôn không biết nữa, cậu đối với tình tiết phía sau không có hứng thú, căn bản không lật đến phía sau.

Chẳng qua cậu vẫn biết nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, hình như là thiên kim tiểu thư dòng dõi thư hương có tiếng ở Kinh Thành, tên là Nguyễn Thanh Thanh.

Cậu mặc dù chưa xem tình tiết phía sau, nhưng bạn học nữ cho cậu sách kia đọc rồi, còn lải nhải với cậu cốt truyện phía sau.

Cô nói sau khi Phạm Cảnh Hồng hắc hóa quá đẹp trai, cảm giác biếи ŧɦái kia thực sự rất ngầu! Chính vì cậu ta chịu quá nhiều đau khổ khi còn nhỏ, quá đáng thương, cũng may có Nguyễn Thanh Thanh đến làm bạn với hắn.

Chính là hắn không biết yêu người khác như thế nào, còn ngược Nguyễn Thanh Thanh không ít lần, chẳng qua Nguyễn Thanh Thanh thật lòng yêu hắn, vẫn luôn không từ bỏ dịu dàng với hắn.

Dù sao thì cuối cùng hai người cũng mỹ mãn.

Cái vai nguyên thân Hứa Ngôn này tìm đường chết với tử vong, chính là vì để làm nổi bật lên tính cách âm u lại tàn khốc mà Phạm Cảnh Hồng che giấu.

Các bạn đọc xem thỏa mãn, đương nhiên, cậu trước đây khi xem nguyên thân Hứa Ngôn chết cũng rất thỏa mãn.

Nhưng hiện tại Hứa Ngôn biến thành cậu, cậu liền không thỏa mãn nữa.

Hứa Ngôn phân tích, Hứa gia phá sản, sau đó nguyên thân Hứa Ngôn say rượu, đến quán bar gặp được Phạm Cảnh Hồng, cái này khẳng định sẽ liền mạch.

Sau khi Hứa gia phá sản, Hứa Ngôn cậu có tiền tiết kiệm, căn bản không thiếu tiền tiêu, vì vậy cậu không sụp đổ, cũng không cần đến quán bar uống rượu, cậu không đến quán bar uống rượu, cậu liền không gặp được Phạm Cảnh Hồng, vậy cậu còn có thể tiếp tục sống!

Sau khi phân tích như vậy xong, Hứa Ngôn ra cửa nếu nhìn thấy quán bar, không cần biết có phải quán mà nguyên thân Hứa Ngôn gặp Phạm Cảnh Hồng trong truyện hay không, cậu đều đi đường vòng.

Cứ như vậy, Hứa Ngôn lại sống cẩn thận đến khi tốt nghiệp đại học.

Trong lòng Hứa Ngôn còn vô cùng đắc ý, cậu nếu như tránh được Phạm Cảnh Hồng, không có tình tiết uống rượu bị bắt ở quán bar, nói không chừng sau này cậu không cần chết nữa!

Sau khi Hứa Ngôn tốt nghiệp đại học, tìm một công ty đi làm, trải qua ngày tháng xã súc.

Những ngày tháng này rất bình đạm, khiến cậu dần dần quên đi Phạm Cảnh Hồng.

Mà thực tế chứng minh, chuyện gì phải đến sẽ đến, không thể tránh được.

Tối ngày hôm đó, công ty Hứa Ngôn tổ chức ăn uống, đặt một phòng riêng ở một nhà hàng có tiếng.

Thời gian làm việc cùng nhau trong một công ty dài như vậy, cảm tình giữa đồng nghiệp với nhau vô cùng tốt, thời gian ăn cơm, có đồng nghiệp uống đến cao hứng rồi.

Bình thường Hứa Ngôn ở công ty, tính cách rất ôn hòa, hơn nữa rất biết nghĩ cho người khác, đối với người khác luôn mang theo ý cười, nhìn rất dịu dàng.

Cậu nhìn mọi người uống đến say rồi, liền đi đến quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán tiền trước, khi về ông chủ chuyển lại cho cậu, cũng là như vậy.

Lúc cậu đi trả tiền, đối diện với nhân viên nói: “Đồng nghiệp của tôi uống hơi nhiều, cô lát nữa cho người đưa vào phòng 305 một bình trà giải rượu, cảm ơn.”

Hứa Ngôn lớn lên dễ nhìn, trên mặt mang theo ôn hòa và vui vẻ, cả người trông rất dịu dàng lại chói mắt, cô gái thu tiền ở quầy thu ngân nhìn đến ngây người, sắc mặt cô gái ửng hồng gật gật đầu nói được.

Hứa Ngôn chỉ lo trả tiền, không chú ý đám người đi ngang qua.

Phạm Cảnh Hồng đi trước nhất như chúng tinh phủng nguyệt, đám người đi theo phía sau mặc vest màu đen.

Phàm Cảnh Hồng liếc mặt một cái liền nhìn thấy Hứa Ngôn, hơi có chút ngây người.

Trên người Hứa Ngôn mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc quần tây đen.

Áo trắng xuyên thấu phác họa ra vòng eo mảnh khảnh của cậu, quần tây màu đen phù hợp với đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu.

Hứa Ngôn như vậy, trông sạch sẽ lại ôn nhuận, khiến hắn nghĩ đến buổi tối ở phòng học kia, Hứa Ngôn ôm chặt lấy hắn.

Hứa Ngôn so với trước đây thay đổi quá nhiều, không còn khí chất ương bướng tàn ác kia nữa, ngược lại là cười nói với người khác vô cùng thân thiết.

Còn tri kỷ gọi cho đồng nghiệp uống say trà giải rượu, thật biết nghĩ cho người khác.

Ánh mắt Phạm Cảnh Hồng tối lại, ngừng bước chân, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Hứa Ngôn một hồi.

Phạm Cảnh Hồng vừa dừng bước, đám người áo đen phía sau hắn cũng đều dừng lại, không có một người nào dám tùy tiện cử động/

Hứa Ngôn trả tiền xong, nhét điện thoại vào trong túi, liền cảm giác có một ánh nhìn âm lãnh, hình như khóa chặt trên người cậu.

Hứa Ngôn rùng mình, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, kết quả không nhìn thấy người nào đang nhìn chằm chằm cậu.

Hứa Ngôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại quay trở về phòng riêng.

Mọi người ngồi lại trong phòng riêng một lúc, uống xong trà giải rượu, liền chuẩn bị đi về.

Có một đồng nghiệp có quan hệ tốt với Hứa Ngôn, bước chân rất không vững, Hứa Ngôn liền khoác cánh tay cậu ta qua cổ mình, ôm lấy cậu ta đi ra bên ngoài.

Nhà hàng này rất lớn, bên trong nhà hàng là hình tròn, từng tầng từng tầng lầu đều là phòng riêng kín đáo.

Ở tầng ba, Phạm Cảnh Hồng đứng ở lan can hút thuốc, cúi đầu nhìn thấy đám người Hứa Ngôn dưới sảnh lớn ồn ào đi ra bên ngoài.

Người Hứa Ngôn ôm kia, trông có vẻ say rượu rất lợi hại, trong miệng còn nói linh tinh với Hứa Ngôn, trong sảnh lớn vọng lại, rất rõ ràng mà truyền đến tai Phạm Cảnh Hồng: “Ngôn, Ngôn ca ! Con người cậu quá tốt rồi! Quá dịu dàng rồi! Cậu, nếu cậu mà là phụ nữ thì tốt rồi, nếu là như vậy, tôi, tôi chắc chắn cưới cậu!”

Hứa Ngôn dường như có chút bất lực, trong giọng nói đều mang theo ý cười, rất thân thiết nói: “Cậu uống nhiều quá rồi, lát nữa tôi đưa cậu về nhà rồi đi, nếu không tôi không yên tâm.”

Hứa Ngôn như vậy, lại khiến Phạm Cảnh Hồng nhớ đến Hứa Ngôn ôm chặt bảo vệ hắn.

Hắn trước kia còn gọi Hứa Ngôn là Ngôn ca, nhưng là Hứa Ngôn trước giờ chưa từng đối tốt với hắn như vậy.

Hứa Ngôn như vậy dường như rất đáng tin cậy, một anh lớn rất dịu dàng, nhưng hắn rất không may, chỉ nhìn thấy Hứa Ngôn một lần như vậy.