Chương 1 : Mở đầu chính là mệnh đề

Sương tuyết kiêu ngạo, lãnh ý tận xương.

Thanh âm của kiếm ngân vang như phá băng, hàn quang chợt lóe, toàn bộ trường kiếm xuyên thấu qua l*иg ngực Thẩm Vi Tuyết, từ trước chiếc áo choàng nhung màu trắng xuyên đến tận sau.

Máu tươi theo thanh trường kiếm trượt xuống, lan đến đầu mũi kiếm,

liền bị đông lạnh thành hạt châu đỏ tí ta tí tách rơi xuống nền tuyết.

Giống như những hạt đậu tương tư rơi đầy trên mặt tuyết.

Thẩm Vi Tuyết hàng mi dài run run, đau đến không nói ra lời.

Y gắt gao cắn môi, một tay bắt lấy mũi kiếm, cả người co rút, tiếng thở dốc từ môi răng tràn ra, vừa rách nát vừa thống khổ.

Cùng y đồng thời run rẩy là trường kiếm Phù Bạch. Trường kiếm vốn sớm sinh ra linh thức nay bị bắt buộc ám hại chủ nhân, lúc này đang điên cuồng run rẩy. Kiếm ngân vang lạnh lẽo, trên thân dần dần xuất hiện vết rạn, ngay lập tức sau đó đột nhiên vỡ vụn hoá thành sương khói tiêu tán vô tung. Chỉ lưu lại chuôi kiếm bạch ngọc, bị người mặc huyền y thân thể cao lớn nắm trong tay.

"Sư tôn" Hắn cuối đầu thưởng thức chuôi kiếm, thấy nơi vốn dĩ nên treo tuệ kiếm lúc này lại trống rỗng, đáy mắt xẹt qua một tia mê mang mất mác.

Bất quá sự mất mát này cũng chỉ lướt qua trong giây lát mà thôi, Kẻ mặc huyền y ấy nhanh chóng ném bỏ đi chuôi kiếm vướng víu lên nền tuyết, ngữ khí bằng phẳng hỏi : "Đau không?"

Trường kiếm đã vỡ, Thẩm Vi Tuyết không có chống đỡ, vô lực khụy xuống làm liên lụy miệng vết thương, mang đến từng trận đau nhức.

Y gian nan mà ngẩng đầu, muốn nhìn một chút hình dáng trước mắt là tên Vương Bát Đản nào lại tàn độc như vậy, thọc người ta một nhát còn muốn hỏi người đó có đau hay không.

Nhưng mà mất máu quá nhiều làm cho đầu óc y hôn mê, trước mắt trở nên mờ ảo, y chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu đen, lạnh nhạt đứng ở trước mặt y, thờ ơ với thảm trạng trước mắt.

Không, hắn ta vẫn là tiến tới. Thẩm Vi Tuyết lùi một bước, mũi chân điểm nhẹ, tập trung vào linh lực cường đại xuyên thấu nền tuyết. Băng tuyết dày đặc rào rạt đình trệ, y chỉ cảm thấy sức lực dưới thân không còn, chợt ngã xuống hồ Hạ Hàn phía dưới lớp băng ấy.

Chân tay như đeo chì khó thể nhúc nhích, giá lạnh nhanh chóng lan đến xương tủy, xoang mũi, trong cổ họng dần dần nổi lên vị tanh của máu.

Là cảm giác cận kề cái chết.

Có lẽ là hồi quang phản chiếu, trong mơ màng, tầm mắt Thẩm Vi Tuyết bỗng trở nên rõ ràng lên.

Y chớp mắt một cái, nhìn bóng dáng thanh tao cùng khuôn mặt của người đang đứng bên bờ hồ.

Hắn khoanh tay mà đứng, dáng vẻ quân tử, tuấn mỹ vô song, một đôi mắt u trầm, không mang theo bất luận cảm tình gì, bình tĩnh mà nhìn Thẩm Vi Tuyết không ngừng trầm xuống.

Thẩm Vi Tuyết ở trong hốt hoảng , dường như nghe thấy hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "...... Hôm nay coi như là đồ đệ "tận hiếu" với người, đưa cho sư tôn một sự giải thoát."

.........................

Giải thoát cái quỷ !

Đừng có để y biết tên Vương Bát Đản này là ai, trong cơn ác mộng y đau đến chết lặng, Thẩm Vi Tuyết đột nhiên bừng tỉnh.

Vị rỉ sắt còn quanh quẩn tại đầu lưỡi, y cả người rét run hô hấp bắt đầu khó khăn, phảng phất thân thể như bị ngâm trong nước đá ...... Từ từ ???

Thẩm Vi Tuyết giãy giụa trong nước, cả người đều săp hít thở không thông.

Y miễn cưỡng bám lấy bên cạnh ao, hơi hơi nhắm chặt hai mắt thở dốc, sắc mặt so sánh với lúc nổi trên mặt nước còn muốn tái nhợt hơn.

Nước ao dư thừa linh khí đạo đạo như băng, thay thịt đổi xương xuyên thân mà qua.

Thẩm Vi Tuyết không dám ở lâu, chỉ ngừng một cái chớp mắt, sử dụng hết sức lực tay chân, chật vật mà từ trong ao bò ra, ngã ngồi bên bờ.

Hàn ý sũng nước trong xương cốt, một chốc một lát khó có thể tiêu tán.

Thẩm Vi Tuyết chịu đựng đau đớn, nhìn quanh bốn phía, mặc dù trong lòng nói này chỉ là mộng trong mộng thôi nhưng --

Y sợ không ra được.

Thẩm Vi Tuyết nhìn hồ nước mờ mịt khí lạnh trước mặt, phút chốc sửng sốt.

Một lát sau y kinh ngạc mà chớp chớp mắt.

Cái hồ này sao lại cho y cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc?

Xa lạ là vì ở y chắc chắn rằng bản thân chưa từng tới nơi này.

Quen thuộc là vì...... y trong tối hôm qua đang đọc dang dỡ một cuốn truyện tiên hiệp trên mạng, cũng có cái hồ như vậy !

Thẩm Vi Tuyết cả kinh, xương sống đột ngột lạnh lẽo, không kịp lưu ý, hàn khí theo xoang mũi xông thẳng lên tim phổi, khiến y kịch liệt ho khan.

Cổ họng tựa như nuốt phải lưỡi dao, y nghiêng đầu khụ ra một búng máu, một cái ý niệm vớ vẩn nổi lên trong óc --

Thẩm Vi Tuyết có khả năng không phải đang nằm mơ, mà là...... Xuyên thư !!!

Mà nếu trí nhớ y không có vấn đề thì y xuyên phải cái pháo hôi rồi.

Đúng là muốn mạng của y luôn ấy.

Thẩm Vi Tuyết từ trong đầu óc đang hỗn loạn của mình mà gian nan nhảy ra cốt truyện cùng tình cảnh bản thân khi ấy.

Một quyển truyện tiên hiệp nam chủ thăng cấp, kịch bản cũ kĩ nhàm chán, vai chính là tiêu chuẩn cường thảm nghịch tập điển hình.

Gần trăm vạn chữ cho cái cốt truyện cẩu huyết, mà chỉ cần dùng mấy trăm chữ là có thể khái quát toàn bộ.

Vai chính Vân Mộ Quy từ nhỏ cơ khổ phiêu bạt, mười lăm tuổi được đệ nhất kiếm Vi Tuyết Tiên Quân của Tiên Đạo nhặt về Lăng Vân Tông, thu làm đồ đệ.

Hắn vốn tưởng rằng từ đây có thể có nhà an thân. Ai ngờ không bao lâu, hắn đã bị đồng môn mưu hại, bại lộ thân phận bán yêu của mình.

Nhân yêu hai tộc đối lập đã lâu, thân phận bán yêu này lại càng thêm xấu hổ, hắn chính là kẻ mà hai bên đều không muốn thừa nhận.

Vi Tuyết Tiên Quân không hề coi hắn là đồ đệ, mà những người khác càng xem hắn như kẻ dị loài, tập thể công kích, khó dễ đủ đường.

Vân Mộ Quy thực lực không đủ, nhận không ít tra tấn.

Nhưng hắn đều nhịn, chỉ yên lặng nỗ lực, thân mang hy vọng hèn mọn nhỏ bé với ý nghĩ mong muốn trở nên cường đại, được sư tôn tán thành.

Thẳng đến từ lần rèn luyện ấy trở về, bị trọng thương nghiêm trọng, hắn không ngăn chặn được huyết mạch yêu tộc trong người, suýt nữa trước mặt mọi người hóa yêu, lộ ra nguyên hình.

Vi Tuyết Tiên Quân nhanh nhẹn mà đến, không nói một lời đem hắn mang đi.

Về bên Thái Thanh Trì , Vi Tuyết Tiên Quân thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn thống khổ chìm nổi trong hồ, linh lực và huyết mạch dần bị nước trong ao bóp nghẹn.

Chờ hắn giãy giụa rốt cuộc bò lên được bờ hồ, trường kiếm Phù Bạch đã ra khỏi vỏ.

" Huyết mạch bán yêu đê tiện vô cùng, ngươi sớm không nên tồn tại trên thế gian này." Vi Tuyết Tiên Quân cánh tay vừa chuyển, dùng trường kiếm một chiêu xuyên thấu l*иg ngực thiếu niên, y hờ hững nói: "Hôm nay coi như vi sư thanh lý môn hộ, cũng coi như là cho ngươi một sự giải thoát."

-- WOC!

Thẩm Vi Tuyết lúc ấy thiếu chút nữa đứng không vững.

Y chịu đựng ý nghĩ muốn ném điện thoại đi, vội vàng lướt đến đoạn kế tiếp.

Quả nhiên.

Vân Mộ Quy không hổ là nam chủ, với vầng hào quang của nhân vật chính. Hắn vẫn có thể trở về khi linh mạch bị tổn hại, tim bị kiếm xuyên qua cũng không chết, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người mà hắc hóa nhập ma.

Trở thành kẻ chỉ cần nghe tên đã khiến người người khϊếp sợ.

Mà Vi Tuyết Tiên Quân lại dần dần mờ nhạt trong biển người rồi -- y thăng giai độ kiếp thất bại, linh mạch đều tổn hại, biến thành một phế nhân ốm yếu, từ đây dừng bước với con đường tu tiên.

Bỗng một ngày nọ, số phận đưa đẩy khiến y đυ.ng phải người đồ đệ năm nào.

Vì thế lịch sử tái diễn.

Chỉ là lúc này vị trí năm xưa đã thay đổi rồi.

...... Cũng chính là cảnh tượng xảy ra trong cơn ác mộng của Thẩm Vi Tuyết

Nhớ lại đôi mắt đen lạnh lùng của Vân Mộ Quy, Thẩm Vi Tuyết không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Kỳ thật mới vừa nhớ đến khi Vi Tuyết Tiên Quân lúc lên sân khấu, trong đầu Thẩm Vi Tuyết liền loảng xoảng loảng xoảng vang ra bốn chữ cái to đùng "Báo động xuyên thư".

Rốt cuộc có bao nhiêu bộ truyện xuyên thư nguyên nhân chính đều vì là cùng tên nhân vật!

Bất quá y vẫn là không tin quỷ thần mà tiếp xem tiếp nội dung quyển sách, không vì lý do sâu xa nào khác, một là y muốn biết kết cục Vi Tuyết Tiên Quân, hai là y cảm thấy vai chính quả thật quá khổ.

Một tiểu thiếu niên an tĩnh ngoan ngoãn lại thông minh hơn người, khiến cho người khác nhìn vào chỉ muốn tận tình yêu thương, che chở.

Chỉ đáng tiếc tiểu thiếu niên đáng yêu khả ái như vậy, cuối cùng vẫn là bị kịch bản nào cẩu huyết chế tạo thành đại vai ác tâm trí đen tối.

......

Sau khi hồi tưởng, Thẩm Vi Tuyết che ngực, cảm thấy trái tim rất đau.

Không biết là vì quá lạnh, hay do ảnh hưởng của cốt truyện, hoặc là do di chứng của cơn ác mộng kia .

Cả người y ướt dầm dề, cực kỳ khó chịu.

Thẩm Vi Tuyết thử tìm kiếm trong ký ức hỗn loạn của thân thể nguyên chủ, thử điều khiển linh lực sót lại trong cơ thể, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng có thể làm khô tóc cùng quần áo, y thở phào nhẹ nhõm, lung lay mà đứng dậy.

Nếu tiếp tục ở lại đây, y sợ là mình sẽ đông thành tượng băng mất.

Y cởi bỏ chiếc áo choàng Bạch nhung đang treo trên ngọn cây phủ đầy tuyết bên cạnh, nghiêng ngả lảo đảo mà đi ra kết giới.

Chỉ cách vài bước chân, mà khác nhau như trời với đất.

Cái nắng thiêu đốt như trải khắp bầu trời, xua tan người đầy hàn ý của y.

Thẩm Vi Tuyết gần như tham lam mà cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, một lúc sau mới run run rẩy rẩy mà phủ thêm áo khoác, hít một hơi mới bắt đầu phát hiện không đúng.

...... Từ từ.

Thân thể này như thế nào lại yếu ớt đến vậy ...... Chẳng lẽ Vi Tuyết Tiên Quân đã độ kiếp thất bại linh mạch đều phế đi?

Kia không phải là lúc Vân Mộ Quy rời đi Lăng Vân Tông, hắc hóa nhập ma sau mới phát sinh cốt truyện tiếp theo sao?

Mới đến, Thẩm Vi Tuyết còn không có cùng ký ức nguyên chủ hoàn toàn tương dung, cũng không biết cốt truyện đã phát triển đến lúc nào rồi.

Y chỉ có thể xác định chính mình xuyên thành Vi Tuyết Tiên Quân.

Rốt cuộc, Thái Thanh Trì lệ thuộc Vi Tuyết Tiên Quân Thiên Thu Phong, người bình thường không thể dễ dàng tới.

Trong truyện gốc cũng có đề cập qua, nói Vi Tuyết Tiên Quân sau khi linh mạch bị phế, một đoạn thời gian rất lâu đều là dựa vào Thái Thanh Trì kéo dài mạng sống.

Chẳng lẽ tình tiết đâm chết đồ đệ kia

đã xong rồi sao?

Thẩm Vi Tuyết trong lòng trầm xuống, cảm thấy thời điểm xuyên này không khỏi có chút nát rồi không.

Bất quá y từ trước đến nay đều lạc quan, không đến tuyệt cảnh liền sẽ không tuyệt vọng, mặc kệ nguyên chủ trước kia rốt cuộc có đâm qua đồ đệ hay không, chỉ cần hiện tại Vân Mộ Quy không xuất hiện trước mặt y lấy kiếm muốn gϊếŧ y......

Y liền còn có thể cứu chữa.

Thẩm Vi Tuyết lại thoải mái trở lại, y đang chuẩn bị theo ký ức nhớ lại chỗ ở nghỉ ngơi một chút, chân mới vừa nâng lên, âm thanh hoảng hốt "Quân thượng" từ xa tới gần, rơi vào trong tai.

Trong chớp mắt, một bóng người bay nhanh rơi xuống trước mặt hắn, thình thịch tiếng quỳ một gối vang dội.

Thẩm Vi Tuyết hoảng sợ, thu hồi chân

suýt nữa dẫm lên chính mình.

"Quân thượng!"

Người đệ tử mặc trang phục Lăng Vân Tông, thiếu niên sắc mặt kinh hoảng hành lễ, hơi thở vẫn không xong, vội vàng nói: "Vân yêu...... Vân Mộ Quy sư huynh sắp bị đánh chết rồi!"

Y kinh ngạc khi nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên xoay người vì xưng hô kia, người đệ tử thét lên một cách cứng nhắc.

Bất quá Thẩm Vi Tuyết không chú ý tới điểm này, y nghe thấy tên Vân Mộ Quy, thần kinh chợt căng thẳng, ngay sau đó lại nghe thấy chữ "Chết" nhất thời giật mình, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

Tiểu đệ tử thấy hắn không phát hiện chính mình lỡ lời, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh nói: "Vân Mộ Quy sư huynh đi rèn luyện đã trở lại, bị thương, lại cùng người khác đánh nhau rồi!"

......

Hai khắc sau, tại cửa sau.

Thẩm Vi Tuyết dịch chuyển bước chân đi ra từ Truyền Tống Trận, những bước chân thất thần, bàng hoàng.

Y quay đầu nhìn Truyền Tống Trận, đáy mắt lấy lại bình tĩnh , trong lòng đem nó mắng đi mắng lại mười tám lần --

Còn tưởng rằng đi Truyền Tống Trận cũng giống như chơi trò chơi thôi, chỉ cần một chút ánh sáng liền truyền có thể đi đâu cũng được. Ai mà có thể nghĩ nguyên lai là giống như nhảy lầu vậy, vẫn là xoay tròn vô thức đau đầu chóng mặt!

Y không hề phòng bị mà tiến vào trận, thiếu chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ

Thẩm Vi Tuyết tim đập dồn dập, hít sâu ba cái qua lại, mới thấy nhẹ nhõm, y nhíu mi hỏi: "Người đâu."

Vừa rồi nghe được tiểu đệ tử nói Vân Mộ Quy thời điểm sắp bị đánh chết, y trong lòng vô cớ căng thẳng, mạc danh khẩn trương.

Y cơ hồ là không cần nghĩ ngợi mà lựa chọn Truyền Tống phù, cũng chưa kịp nghe kỹ càng tình hình tỉ mỉ.

Lúc này mới lấy lại tinh thần, không khỏi thắc mắc, trong lòng nói bản thân khẩn trương cái gì, Vân Mộ Quy chính là vai chính, còn có bất tử chi thân.

Lo lắng cho vai chính, còn không bằng y lo nghĩ cách làm sao để có thể cứu vớt nhân vật chính trước khi hắc hoá!

Thẩm Vi Tuyết đã mở miệng, tiểu đệ tử không dám kéo dài, một bên dẫn đường một bên bổ sung tình hình mấu chốt.

"Vân Mộ Quy sư huynh đã làm bị thương đệ tử Trường Tùng Tông, chọc đến đối phương đuổi theo tới cửa, trước mắt chính là đang gắt gao giằng co, Tự Ngọc sư huynh vô pháp hoà giải, liền để cho ta tới thỉnh Quân Thượng."

Tiểu đệ tử còn trẻ, khống chế cảm xúc không được tốt, dăm ba câu đã để lộ bất mãn trên mặt : "Quân Thượng, nghe nói Vân sư huynh yêu tính khó kiềm, trên đường còn sát hại bá tánh vô tội. Nếu hắn sau này hoàn toàn yêu hóa, chỉ sợ về sau sẽ càng mất lý trí, thương --"

Hắn lời còn chưa dứt, cách đó không xa kiếm quang chợt lóe khiến đất bằng dựng lên trước mắt, ầm ầm một tiếng vang lớn, bụi đất tung bay, có bóng người bay tới đáp thật mạnh xuống trước mặt Thẩm Vi Tuyết.

Tiểu đệ tử dừng lại, giống như cũng bị động tĩnh này dọa: "Đến...... Tới rồi."

Hắn duỗi cổ đi xem thiếu niên không rõ sống chết đang nằm đó, không quá xác định nói: "Đây là Vân Mộ Quy sư huynh sao?"

Tiểu đệ tử đang nói cái gì, Thẩm Vi Tuyết là một câu cũng chưa nghe thấy được.

Ánh mắt y dừng lại rơi vào thiếu niên đang nằm nhất thời ngẩn ra, không hề chớp mắt. Rõ ràng không nhìn thấy mặt, hắn lại theo bản năng biết đây là ai.

Là Vân Mộ Quy.

Sự chắc chắn tới mức không thể giải thích được, mà kèm theo đó còn có một loại thân mật lại đau đớn chua xót, đè nặng lên trái tim Thẩm Vi Tuyết, nặng trĩu.

-- Y muốn đem hắn nâng dậy, ôm vào trong lòng, thay hắn chà lau thân thể đầy máu, yêu thương dỗ dành.

Một thiếu niên ở tuổi này, nên cẩm y ngọc thực, tùy ý tiêu sái mà tồn tại.

Thẩm Vi Tuyết mày nhíu lại, đem ý niệm nảy ra bất chợt này áp xuống, không rõ nguyên do, chỉ có thể quy nó là ý thức còn xót lại của nguyên chủ.

Trong tiềm thức, y bước lên một bước.

Một bước này di chuyển, thân hình thon gầy của tiểu thiếu niên cũng di động theo.

Hắn bị thương quá nghiêm trọng, dùng tay chống xuống đất, lại ngã ra rất nhiều lần, mới chậm rãi ngồi dậy. Bởi vì ác chiến vừa rồi, dây cột tóc hắn đã đứt, tóc xõa ra một nửa, nửa rũ xuống mặt.

Một đôi mắt xanh như băng như biển, lặng lẽ quan sát qua mái tóc rối bù, an tĩnh mà nhìn lại đây, đôi mắt chịu đựng sự ẩn nhẫn cực lớn khác với vẻ ngoài thuần khiết ấy.

Sau khi thấy Thẩm Vi Tuyết, đáy mắt Vân Mộ Quy rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, cũng mơ hồ ẩn chứa niềm vui sâu sắc nào đó không rõ, không muốn người khác nhận ra.

Hắn hơi hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng mà mới vừa hàm hồ phun ra chữ "Sư", hắn liền sặc ra một búng máu, đôi mắt nhắm nghiền, thân mình vô lực ngã xuống.

Hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Vi Tuyết bước chân dừng lại.

Những đoạn ký ức hỗn loạn đột nhiên hiện lên, Thẩm Vi Tuyết hô hấp nhẹ hơn, thực mau ý thức được vừa rồi là cái gì.

Đôi mắt màu xanh băng giá...... Đây là dấu hiệu Vân Mộ Quy sắp hóa yêu, muốn hiện ra nguyên hình.

Rèn luyện trở về, bị thương, sắp hóa yêu.

Theo như nguyên tác, cốt truyện kế tiếp, nên là Vi Tuyết Tiên Quân đem tiểu đồ đệ bán yêu này xách trở về, ném tới Thái Thanh Trì, đem hắn đông lạnh đến gân mạch đều đứt đoạn.

Nhất kiếm xuyên tim, đại nghĩa diệt thân.

Thẩm Vi Tuyết biểu tình trống rỗng, suy nghĩ đình trệ.

Mở đầu là đã muốn mạng.

Ha! Thật tốt.