Chương 48: Bị xem như con nít

Tiếng đàn đột nhiên im bặt, tinh linh và các yêu tinh dừng điệu nhảy lại, nhìn về phía vua Tinh Linh đột nhiên dịch chuyển tức thời một cách kinh ngạc. vua Tinh Linh mở tay phải, nâng bé con yêu tinh đã ngất, bước về phía ngai vàng.

Elsa và các yêu tinh trưởng thành chịu trách nhiệm chăm sóc yêu tinh nhỏ lo lắng chen lên hàng đầu, nhìn vua Tinh Linh cẩn thận đặt lên bàn cao được trải đệm xong, nóng ruột hỏi: “Vương, Sperion bị làm sao vậy ạ”

vua Tinh Linh khẽ chạm ngón tay vào đỉnh đầu của yêu tinh nhỏ, một vầng sáng vàng kim nhàn nhạt sáng lên, một lát sau, y rút tay về, sắc mặt tái nhợt của bé con đã hồng hào trở lại, cánh nhỏ ảm đạm cũng tỏa sáng lần nữa.

"Chỉ là do ý thức hãm sâu vào ảo cảnh quá nên tiêu hao tinh lực quá mức thôi, ngủ một giấc là khoẻ lại ngay."

Đám yêu tinh trưởng thành nghe vậy, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.

Trẻ nhỏ là tương lai của cả tộc, bé nào cũng phải khoẻ mạnh trưởng thành mới được.

Đặc biệt là Sperion, trước đó không lâu bé vừa bị chim Sekern trộm mất rồi bỏ trong rừng rậm, vất vả lắm mới tìm về được, cũng không dám để bé gặp chuyện sơ suất gì nữa.

Nhưng ngược lại thì lần trước đó, khi Lead đàn hát 《 Bài ca Sáng Thế 》 thì Sperion thấy được Cung Điện của các Vị Thần trong ảo cảnh. Lần này, nghe vua Tinh Linh gảy đàn hạc, lại khiến linh hồn cộng minh, chìm vào ảo cảnh, mới khiến cho tinh lực suy yếu, ngất đi.

Dicio, Angel và Budno, ba bé con cũng vây quanh bàn cao, vô cùng lo lắng.

”Vương, Sperion phải ngủ đến bao giờ vậy ạ.” Đôi mắt to ngập nước màu hổ phách của Angel ngóng nhìn vua Tinh Linh.

"Liệu có phải cậu ấy sẽ hôn mê mãi không tỉnh không?" Dicio nhíu mày hỏi. "Không thích đâu ~~~~con còn muốn chơi với Sperion mà!" Budno nghẹn ngào.

vua Tinh Linh cầm lấy một đĩa hoa quả lớn, đặt xuống bên cạnh, hiền hoàn nói với ba nhóc con: "Chờ mấy nhóc ăn xong đĩa trái cây, là nhóc ấy tỉnh."

Budno nhìn thấy một đĩa to toàn trái cây lạ chưa gặp bao giờ, nuốt nước miếng, không nhịn được nhào đến ôm lấy một quả, há mồn cắn luôn.

Oa ~ Ngon quá!

Nuốt thịt quả trong miệng xuống, nhóc ta vẫy vẫy các bạn nhỏ của mình, nói.” Dicio, Angel, mau lên, cùng nhau ăn đi! "

Người nhiều lực lượng lớn, tranh thủ ăn sạch đĩa hoa quả này với tốc độ nhanh, như vậy thì Sperion sẽ tỉnh lại sớm hơn rồi. Dicio và Angel do dự một lát, gia nhập đội ngũ ăn hoa quả. Tuy rằng trước đó đã ăn no bụng rồi, nhưng vì đại ca, họ liều mạng. Tâm ta đơn thuần của các bé đã khiến cho các yêu tinh và tinh linh phải phì cười.

Nếu Sperion không có việc gì, vậy bọn họ cứ tiếp tục ca hát nhảy múa, ăn uống chơi bời thôi.

Đối với họ, Lễ hội mùa hè tương đương với Tết Nguyên Đán của con người rồi, vốn nên là ngày lành để họ thả lỏng tinh thần và cơ thể,

Trừ chúc mừng và hiến tế, còn lại chính là kỳ nghỉ nhàn nhã.

Elliott đứng dậy đi đến giữa cũng điện, ôm đàn hạc màu vàng kim bị vua Tinh Linh “vứt bỏ” trên ghế, thuận tay gảy dây đàn, bắt đầu đàn hát khúc nhạc và thơ ca mới.

Trong Lễ hội mùa hè, dùng thơ ca ngợi ca các vị thần là truyền thống.

Từ xưa đên nay, ca khúc đầu sẽ luôn được vua Tinh Linh, người sở hữu danh hiệu Đứa con của Ánh Sáng đàn tấu, để biểu đạt lòng tôn trọng đối với các vị thần.

Bởi vậy, khi các tinh linh và yêu tinh đang tận tình hưởng thụ món ngon thì thân là vua Tinh Linh, Ferris Estelle lại phải biểu diễn trước mặt mọi người. Theo thói quen ngày xưa, vua Tinh Linh phải đánh ít nhất là ba khúc nhạc.

Nhưng tình huống hôm nay đặc thù, sau khi đánh xong một khúc, y lưu lại vương tọa, vừa ưu nhã thưởng thức hoa quả, vừa chăm sóc đàn yêu tinh nhỏ trên bàn.

Ba tên nhóc con Budno ăn no quá mức, thật sự không thể ăn hết cả đĩa hoa quả lớn kia.

Nhưng vì để Sperion tỉnh lại sớm hơn một chút, bọn họ hô bằng gọi bạn, gọi được bốn năm bé còn chưa ăn no hẳn, cùng nhau đồng tâm hiệp lực tiêu diệt quả quả trên đĩa.

Vua Tinh Linh nhìn bộ dáng cố gắng ăn thêm của các bé, mỉm cười khuyên nhủ: "Không phải sốt ruột." Dicio ăn phình hết cả má, hàm hồ đáp: "Không được, phải nhanh nhanh ăn xong."

Lâu đài Thủy Tinh lớn như vậy, quá nhiều chỗ đang chờ họ đi thám hiểm, đại ca mà vắng hợp khác gì bọn họ không có cây trụ, niềm vui thú cũng bay mất hơn nửa luôn rồi. Nghĩ vậy, các bé càng gắng.

vua Tinh Linh lấy khăn sạch ra, sau khi lau tay xong, lại khẽ chạm vào bé con tóc vàng trên bà cao một lần nữa. Sau một lúc lâu, bé con nào trên đệm cuối cùng cũng có động tĩnh. Thư Lê từ từ tỉnh lại, mở mắt, mờ mịt đánh giá bốn phía. Cung điện sang chảnh, các tinh linh vừa múa vừa hát, tiếng đàn hạc như tiếng trời…… Chính mình còn đang chìm trong ảo cảnh à.

Cậu hoảng sợ, đột nhiên xoay người ngồi dậy, động tác quá nhanh, đầu choáng mắt hoa, thân thể lắc lư lắc lư, trông như sắp rơi khỏi bàn cao đến nơi rồi, một bàn tay ấm áp đỡ lấy cậu một phen.

"Cẩn thận."

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thư Lê ngẩng đầu lên theo bản năng, lập tức như chìm vào một đôi mắt lục sâu thăm thẳm.

A

Vua Tinh Linh!

Là vua Tinh Linh thời kỳ đó

Bị ảo cảnh làm choáng hết cả đầu, một chốc một lát Thư Lê không thể phân biệt nổi, chỉ có thể ngây người ngồi yên. “Sperion, cậu tỉnh rồi” Dicio ném hoa quả trên tay xuống, tiếng hô lớn đầy nội lực.

"Tốt quá! Sperion tỉnh rồi!" Angel mở cánh, bay về phía bàn chân cao, ôm chặt Thư Lê, dùng sức cọ cọ cọ. Budno ngồi thẳng lên bàn, nhìn đĩa hoa quả ăn được một nửa, thở dài một hơi. Tuy rằng siêu ngon, nhưng nhóc ta no quá rồi, thật sự không nuốt thêm được nữa.

Các bé khác thấy trái cây còn thửa một nửa, lại nhìn Sperion đã tỉnh, trên từng cái đầu nhỏ như đang nảy ra từng hàng dấu chấm hỏi vậy. Không phải nói là ăn xong cả đĩa hoa quả thì Sperion mới tỉnh sai, bây giờ quả còn chưa ăn hết mà cậu ấy đã tỉnh rồi!

Các bé không nghĩ ra được, đành vứt vấn đề ra sau đầu, hoan hô một tiếng, vây quanh bàn chân cao bay vòng vòng. Thư Lê nhìn thấy các yêu tinh nhỏ, đầu óc mơ màng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Thật tốt quá!

Cậu rời khỏi ảo cảnh, trở lại hiện thực rồi.

vua Tinh Linh cậu vừa thấy cũng không phải người trong ảo cảnh.

An ủi các bạn nhỏ xong, Thư Lên nhìn về phía vua Tinh Linh, gấp gáp hỏi: “Vương…… Ảo cảnh có thể xuyên qua thời không sao”

vua Tinh Linh hơi hơi cụp mắt, nhìn chăm chú vào bé con ngồi quỳ trên bàn chân cao kia, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi thấy gì trong ảo cảnh” Thư Lê hồi hộp nắm lấy vạt áo, hoang mang nhìn vua Tinh Linh, tựa hồ muốn tìm được một dấu hiệu khác thường nào đó trên gương mặt mỹ lệ kia. Nhưng mà, không có.

Mặt vua Tinh Linh bình tĩnh không chút gợn sóng, khiến cho người ta không thể nhìn thấu tâm tư y.

"Trong ảo cảnh, ta thấy Lễ hội mùa hè được tổ chức ở thời đại nào đó, ngài và các tinh linh đang đàn hát đọc thơ ca ngợi các vị thần." Ổn định tinh thần, vì biết rõ chân tướng, Thư Lê quyết định kể lại sự thật.

Cậu miêu tả rõ ảo cảnh của mình cho vua Tinh Linh nghe.

"…… Thần Bóng Tối đột nhiên xuất hiện, dùng giọng nói ghê tởm, dùng giọng nói gớm ghiếc nói ra những câu khiến người khác chán ghét. Không ngừng châm chọc, trào phúng ngài và Thần Ánh Sáng. Sau lại, không biết đã có chuyện gì xảy ra, cả cái ảo cảnh đều đen……;

Thư Lê xoa cánh tay, vuốt phẳng da gà nổi lên.

Cậu chưa từng nghĩ đến, bóng tối sẽ mang đến cảm giác áp lực đến khủng bố như vậy, sẽ châm ngòi cho mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng cậu, như giây phút đối diện với tận thế, chỉ trong nháy mắt đã khiến con người đánh mất du͙© vọиɠ muốn tồn tại.

Nếu không phải vị vua Tinh Linh của thời đại kia đưa cậu trở về, thì chắc lúc này cậu đã đắm chìm trong bóng tối rồi tự oán trách bản thân, bị cảm xúc tiêu cực điều khiển, mất đi lý trí, làm ra chuyện gì đó khiến mình hối hận cả đời rồi.

Nói xong chuyện trong ảo cảnh, Thư Lê nhìn vua Tinh Linh với vẻ mặt mong đợi, chờ đợi câu trả lời của y. Tuy nhiên, vua Tinh Linh còn chưa mở miệng thì các nhóc con bên cạnh y đã ba la bô lô mở miệng trước. “Oa, Sperion, ảo cảnh của cậu thần kỳ quá đi, hai lần đều nhìn thấy vương và thiên thần nha!” Angel nói với vẻ kinh ngạc.

"Sperion, vương bảo cậu là con sâu nhỏ há!" Lois cười “khanh khách”. Thư Lê gãi gãi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vua Tinh Linh.

vua Tinh Linh chờ các bé phát biểu cảm nghĩ xong, mới không nhanh không chậm cất lời: “Cảnh tượng ngươi nhìn thấy trong ảo cảnh hẳn là cảnh tượng của hơn một vạn năm về trước.” “Hơn…… hơn một vạn năm trước” Thư Lê kh·iếp sợ há hốc miệng, đôi mắt xuất hiện nhang muỗi quay vòng vòng.

Lần vượt thời gian này quá, quá xa rồi đó!

Làm một bé con yêu tinh mới sinh ra được bốn tháng, tại sao chỉ nghe thơ ca của tinh linh hai lần, lại đều thấy được ảo cảnh từ thời kỳ xa xăm vậy.

“Lễ hội mùa hè năm ấy, Thần Bóng Tối thật sự đã đến thăm lâu đài Thuỷ Tinh của Tinh Linh Quốc.” vua Tinh Linh nhìn đôi mắt xanh non sáng ngời của bé yêu tinh, tiếc nuối nói, “Nhưng lúc ấy ta chưa từng phát hiện ra bất kỳ đốm sáng hay chú sâu nhỏ nào cả."

"Không có sao" Thư Lê khó có thể tin, "Nói cách khác, ta chưa…… Xuyên qua thời không trong ảo cảnh à" cậu còn tưởng rằng chính mình đột nhiên có được năng lực đặc dị, có thể tự do xuyên qua thời không.

Kết quả mọi thứ đều chỉ là đoán mò thôi!

Cậu thất vọng gục đầu xuống.

Hoặc là…… Liệu có khả năng…… Do đã qua thời gian rất lâu rồi, nên vua Tinh Linh đã quên mất.

Dù sao ngay cả chuyện mười năm trước cậu cũng đã quên gần hết rồi, huống chi là tộc Tinh Linh trường sinh, làm sao cứ nhớ mãi chút chuyện lông gà vỏ tỏi được.Thư Lê bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn vua Tinh Linh với ánh mắt sáng rực.

vua Tinh Linh cầm lấy một quả dâu tây, nhét vào lòng cậu, dịu dàng nói: "Lấp đầy bụng trước đã." "À ——" Thư Lê ôm quả dâu, văn nhã gặm một ngụm. Còn đừng nói, trải qua một trận ảo cảnh xong, bụng cậu lại đói rồi.

Ánh mắt vua Tinh Linh ôn hòa, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu của bé con, rũ mắt nói: “Trí nhớ của tinh linh rất tốt, chuyện có ấn tượng sâu sắc, cả đời đều sẽ không quên."

Động tác gặm quả của Thư Lê cứng đờ, chờ ngón tay của vua Tinh Linh rời đi, mới nuốt thịt quả xuống, dò hỏi: “Nhưng…… Sao cảm giác của ta ở trong ảo cảnh lại chân thật như thế chứ?"

Chân thật đến ngay cả xúc cảm đều rõ rệt như vậy.

Trong ảo cảnh, hắn tận tình vùi đầu vào mái tóc của vua Tinh Linh, vừa dán vừa cọ, chơi vui cực.

Cảm giác mềm mướt như tơ tằm mát lạnh, thực sự khiến cho người ta thích đến không muốn buông tay.

Thư Lê ôm quả dâu, gương mặt bỗng chốc hơi nóng lên.

Vừa…… Vừa nãy khi kể lại chuyện trong ảo cảnh, hình như đã, đã khai hết cả những hành vi ngu xuẩn của mình luôn rồi. Quả nhiên, từ trong đôi mắt màu lục của vua Tinh Linh, cậu bắt được một ý cười thoáng lướt qua.

"Không phải băn khoăn, có một số việc, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được, không cần cố tình tìm kiếm đáp án.” vua Tinh Linh nói nhỏ, "Đợi đến khi thời cơ chín muồi, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng."

Là như thế sao.

Thư Lê chớp chớp mắt.

Ý của vua Tinh Linh là bảo cậu không cần truy tìm đến cùng, là lừa hay ngựa, chờ về sau lôi ra ngoài chạy vài vòng là biết ngay.

Dù sao thì cậu cũng không phải yêu tinh nhỏ chân chính, có thể nghe ra lời nói chân chính của vua Tinh Linh có ẩn ý, chỉ là đối phương không muốn nói, cậu cũng không miễn cưỡng được. Chắc là do chê cậu còn bé đây mà!

Giống như cha mẹ bàn bạc đại sự, sau đó con cái tò mò dò hỏi, thường sẽ bị cha mẹ mắng một câu “Chuyện của người lớn, trẻ con biết cái gì”, qua loa lấy lệ đuổi ra chỗ khác chơi.

Cậu, một bé con yêu tinh mới ra đời được hơn bốn tháng, quả thật không nên có quá nhiều phiền não.

Ảo cảnh chỉ là ảo cảnh, sao phải miệt mài suy tư tìm tòi đến cùng.

Thư Lê ngó ngó mấy bé con chân chính bên cạnh, nghe cậu miêu tả cảnh tượng trong ảo cảnh xong, ngoài việc kinh ngạc cảm thán lúc đầu, mấy bé cũng không có suy nghĩ dư thừa gì khác. Chính mình đào sâu hỏi thăm nguyên nhân như vậy, ngược lại có vẻ kỳ quái.

Nắm chặt bàn tay lại, cậu nghiêm túc nói với vua Tinh Linh: “Ta sẽ nỗ lực trưởng thành!”

Chờ cậu trưởng thành, học được bản lĩnh, có thể đỉnh thiên lập địa, tin tưởng vua Tinh Linh sẽ không coi cậu là em bé nữa. Ánh mắt của vua Tinh Linh ôn hoà, cười gật đầu: "Được." Thư Lê cúi đầu, hung hăng cắn quả dâu một miếng.

Cậu còn chưa no á!

Quả trước cậu mới ăn được một nửa thì đã gặp ảo cảnh rồi, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì quả kia đã sớm không cánh mà bay. Từ từ, có phải cậu đã coi nhẹ một vấn đề quan trọng rồi không. Hình như, trước mặt bao người, cậu lại đội quần một lần nữa rồi á á á.

Mặt Thư Lê hết xanh lại trắng, nội tâm giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng trở nên bình tĩnh. Loại chuyện như đội quần này, xảy ra nhiều lần, sẽ quen dần thôi. Cho nên, không có gì phải rối rắm cả.

Vẫn nên cố gắng ăn hoa quả, lấp đầy bụng trước cái đã!

Thư Lê ôm quả dâu, ăn uống ngon lành.

Cơm trưa cứ thế diễn ra trong tiếng đàn đong đầy tình cảm mãnh liệt của Elliott, rồi kết thúc một cách viên mãn. Tinh linh cũng sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho các yêu tinh.

Lâu đài Thuỷ Tinh cực kỳ rộng lớn, có ở hơn vạn yêu tinh cũng dư dả. Mấy bé con Thư Lê được đưa đến một căn phòng phong cách trẻ thơ.

Nơi này đã từng là chỗ ở của các bé con tinh linh, phòng nhỏ, không thích hợp để yêu tinh lớn nghỉ ngơi, nhưng đưa các nhóc yêu tinh đến thì quá phù hợp luôn. Sau khi vào phòng, thấy giường lớn mềm mại, Thư Lê vui vẻ nhào lên lăn lộn. Chiếc giường rộng hơn một mét vuông, để bé con yêu tinh chỉ cao bằng ngón tay cái ngủ, thật sự quá rộng.

Có loại cảm giác buồn cười như tỉnh lại trên chiếc giường rộng 200 mét vuông vậy.

Dicio được chia chung một phòng với cậu, sau khi lăn trên giường mấy vòng, tò mò bay đến trước cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, kinh ngạc hô lên: “Oa, cái cây xấu thế!”

Cây, cây gì mà hình dung bằng từ xấu chứ?

Thư Lê bay đến bên cạnh Dicio, cùng dính lên thuỷ tinh trong suốt, xem xét đại thụ ngoài vườn.

Cái cây này trông rất kỳ quái, thân cây thô tráng, là hình lục giác vuông vắn, từ đó có sáu cái cành khô vươn lên, mỗi cành lại phân làm mấy nhánh, lá cây thưa thớt, như kiểu đầu địa trung hải, trông đáng thương một cách quái lạ.

Đây là cây gì, lại trồng trong vườn của các bé con. Không sợ xấu đến nỗi dọa sợ các bạn nhỏ sao?