Chương 47: Là ảo cảnh hay là thật(2)

Ảo cảnh, xem tên đoán nghĩa, không gian hư ảo.

Nói cách khác, nghe xong《 Bài Ca Mặt Đất 》do vua Tinh Linh thể hiện, xuất hiện trạng thái linh hồn cộng minh, ý thức sinh ra ảo giác, do đó sáng tạo ra một thế giới cậu tự tưởng tượng ra.

Trong thế giới tưởng tượng này, ánh sáng rực rỡ có thể là giả dối, cũng có thể là chân thật, nhưng chân thật thường chỉ là những chuyện đã từng xảy ra, cách thời điểm hiện tại vô cùng xa xôi.

Cách con sông thời gian không thể vượt qua, người quá khứ, không thể nhìn thấy người tương lai được.

Cho nên, cậu mới dám tiếp cận vua Tinh Linh, cọ cọ tóc y không chút kiêng nể gì.

Thế nhưng, nghe xong đối thoại của Thần Ánh Sáng với vua Tinh Linh, Thư Lê bắt đầu hoài nghi tri thức của mình.

Có lẽ họ không thấy rõ bộ dáng của cậu, nhưng họ biết sự tồn tại của cậu.

Da đầu Thư Lê da đầu, chỉ cảm thấy loại tình huống này đã thăng cấp thành sự kiện thần quái không thể tưởng tượng nổi. Cậu run run, rối rắm gãi đầu. Bỗng nhiên đầu ngón tay đυ.ng trúng vòng hoa đội đầu. Đây là…… biểu tượng tượng trưng cho lời chúc phúc của vua Tinh Linh.

Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng vòng hoa đội đầu là phụ tùng bình thương, chỉ mang chút công năng đặc dị, ví dụ như, trước khi đi ngủ có gỡ xuống thì sáng sớm hôm sau nó sẽ lại tự động trở lại trên đầu cậu.

Nhưng, hôm nay, nó cáu kỉnh.

Bài xích hoàng kim ngạch hoàn, bá đạo chiếm cứ đầu cậu, nóng muốn ch·ết, muốn tháo cũng không tháo được. Thế là Thư Lê mới biết, cái vòng hoa đội đầu này không phải phụ tùng bình thường.

Liệu có phải vì nó làm cho chính mình nhìn thấy ảo cảnh liên quan đến vua Tinh Linh hai lần không?

Liệu có phải cũng là vì nó, mới khiến cho ý thức của cậu đi ngược chiều dòng sông thời gian, về đến quá khứ, Thư Lê bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi.

Như này, có hơi vớ vẩn á!

Thời gian vô hình vô chất, là thứ khó nắm giữ nhất, vĩnh viễn đi về phía trước, không ai có thể ngăn trở nó trôi đi. Quá khứ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tương lai, tương lai cũng tuyệt đối không tác động đến quá khứ được.

Chuyện mà khoa học kỹ thuật của thế giới gốc của cậu cũng không làm được, dựa vào đâu mà dị thế giới có thể làm được, trình độ của hai thế giới hoàn toàn không bằng nhau, ngoài ma pháp, mọi thứ ở dị thế giới đều lạc hậu như xã hội nguyên thuỷ vậy.

Từ từ đã-

Ma pháp!

Thư Lê sờ sờ vòng hoa nhỏ, trầm tư.

Chính Ma pháp đã là thứ không thể giải thích bằng khoa học được.

Loại chuyện như chảy ngược thời gian này, hình như cũng có thể phát sinh

Đang lúc Thư Lê cuộn trong một góc tự thuyết phục bản thân thì trong cung điện xuất hiện một ồn ào nhỏ. Một giọng nam lảnh lót hoa lệ, lại ẩn chứa ý lạnh và châm chọc sâu đậm đột ngột vang lên.

"Ấy, vua Tinh Linh mỹ lệ, Đứa con Ánh Sáng đầu tiên được Liant · Frese sáng tạo, sao ngươi mời nhiều thiên thần như vậy, lại quên mất mỗi mình ta chứ."

Thư Lê bị ghê tởm bởi giọng nói này.

Rõ ràng có một giọng nói hay, lại cố tình nói bằng giọng nheo nhéo, trong lời nói lại đầy ngập ác ý, quả thực là khó nghe.

Cậu ngược lại muốn nhìn thử xem, tột cùng là ai dám gây sự với vua Tinh Linh ngay trong Lễ hội mùa hè này.

Thư Lê phi hạ cửa sổ ở mái nhà, thật cẩn thận mà tiếp cận vua Tinh Linh, trộm đạo mà bắt lấy hắn bào bãi, làm bộ chính mình là một con chân chính sâu.

“Hodiher các hạ tôn quý, chính theo như lời ngài, ta là con của Ánh Sáng, mà ngài là Thần Bóng Tối, giữa ta và ngài không có giao thoa, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của ta.” vua Tinh Linh đáp lại với thái độ không kiêu ngạo không nhút nhát, trong đôi mắt lộng lẫy như đá quý màu lục không có chút gợn sóng nào.

“Thế à” Thần Bóng Tối Miloka · Hodiher nhếch miệng mỉm cười, đôi mắt màu đỏ tươi âm trầm trầm nhìn chăm chú tinh linh tóc vàng Thần Ánh Sáng bên cạnh y.

“Liant, em trai song sinh đáng yêu của ta, đây là do ngươi chưa biết cách giáo dục.” Thần Bóng Tối trào phúng.

Thái độ của Thần Ánh Sáng không khách khí như thái độ của vua Tinh Linh, ngài lạnh lùng thốt: “Miloka, nơi này không chào đón ngươi, địa ngục mới là chỗ của ngươi."

Thần Bóng Tối híp mắt, toàn thân tản ra khí thế khủng bố.

Các tinh linh sớm đã dừng ăn cơm, không hẹn cũng cùng nhau tụ tập ra phía sau vua Tinh Linh, tràn ngập địch ý với vị Thần không mời tự đến này. Thần Ánh Sáng híp mắt, lấy khí thế tương tự phản kích lại.

Hai lực lượng đáng sợ ngay lập tức đánh nhau, chỉ trong nháy mắt, không biết đã va chạm bao nhiêu lần, bộc phát ra lực sát thương kinh người, lại vì lực chế ước nào đó khiến cho lực sát thương ấy hóa thành hư ảo.

Thư Lê nỗ lực để chính mình “Dính” trên áo choàng của vua Tinh Linh, ngẩng đầu nhỏ ngó nghiêng chung quanh. Thần Bóng Tối với Thần Ánh Sáng lại là anh em sinh đôi, ngoài màu tóc và màu mắt khác nhau ra, còn lại đều giống nhau như đúc.

Tóc đen mắt đỏ là Thần Bóng Tối, tóc vàng mắt vàng là Thần Ánh Sáng, một người mặc áo đen, một người mặc áo bào trắng, mặt đối mặt, đối chọi gay gắt, ai cũng không nhường ai.

Một lát sau, như là Thần Bóng Tối hơi kém hơn một chút, thu lại hơi thở, bày ra tư thái thoái nhượng. "Địa ngục" hắn nhìn cung điện nguy nga tráng lệ xung quanh, lạnh giọng nói, "Phàm là chỗ ta ở, tức thành địa ngục!"

Dứt lời, vô tận bóng đêm xâm nhập thành Thuỷ Tinh của vua Tinh Linh.

"Á!"

Thư Lê kinh hãi. Đây là Thần Bóng Tối sao, nói tấn công là tấn công, không chút dự triệu, không nói đạo lý, quả thực phát rồ!

Tối tăm, quá tối tăm, tối đến nỗi cậu cảm thấy mình đã thành người mù, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngoài việc bất lực giữ chặt áo choàng của vua Tinh Linh, cậu bó tay không biện pháp.

Làm sao bây giờ

Nơi này vẫn là ảo cảnh sao

Sao lại chân thật như thế

Đối mặt bóng tối, cậu dần dần bực bội, trong lòng áp lực đến muốn khóc, phóng đại tất cả cảm xúc tiêu cực.

Thư Lê thống khổ nhíu mày, huyệt thái dương co giật, đau đớn, trong đầu rõ ràng hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi xuyên qua, không ngừng hối hận vì hành vi ngu xuẩn của chính mình.

Không dám tưởng tượng, nếu ba ba biết được cậu gặp chuyện ngoài ý muốn, sẽ đau khổ đến mức nào.

Thư Lê như là hít thở không thông, hô hấp khó khăn, ý thức dần mơ hồ, sắp bị bóng tối nuốt chửng.

Một bàn tay ấm áp nâng cậu lên, hình như bóng tối đã tan mất một nửa, cậu mơ hồ trông thấy khuôn mặt mỹ lệ của vua Tinh Linh. "Trở về ——"

Giọng nói ấm áp vang lên, trời đất quay cuồng, nhoáng lên một cái, bóng tối biến mất, dập vào mắt Thư Lê chính là yêu tinh và tinh linh đang nhảy những điệu nhảy ưu nhã, và…… vua Tinh Linh đang ngồi đánh đàn hạc ngay giữa cung điện

Cậu rời đi ảo cảnh!

Quơ quơ đầu, cả người cậu đều không chút sức lực, từ không trung rơi xuống. vua Tinh Linh đang đánh đàn bỗng dịch chuyển tức thời, mở tay ra đón được bé con yêu tinh đang thoát lực.