Thư Lê nghiêm túc trả lời: “Bởi vì chờ đợi càng làm cho tôi……… sợ……”
Ngồi đợi ở một chỗ không làm gì cả, mãi mãi không biết cứu viện khi nào đến, , thời gian trôi qua bạn sẽ rơi vào cảm giác lo âu, khủng hoảng.
Cậu đã từng trải qua cảm xúc khủng khϊếp này trước đây.
Khi còn nhỏ, cậu về nhà cũ chơi trốn tìm với một nhóm con của họ hàng, cậu trốn trong một chiếc tủ trong phòng chứa đồ, qua hồi lâu, cũng không có ai đến tìm cậu.
Lúc đầu cậu còn đắc ý lắm, cho rằng bản thân sẽ là người thắng cuối cùng, nhưng mà, theo thời gian trôi qua, cậu nôn nóng muốn đi ra, nhưng lại sợ thua, mà không ra thì không ai đến tìm cậu, sẽ càng sợ hãi hơn.
Những cảm xúc mâu thuẫn cứ quấn lấy trong lòng, cậu cứ thế rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bồn chồn không biết phải làm sao. Mãi cho đến ba tiếng sau, cửa tủ được mở ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh cả, cậu “òa” lên một tiếng khóc lớn.
Xong việc, anh cả dùng sức xoa đầu của cậu.
"Em bị ngu sao, tại sao chờ lâu rồi mà không biết đi ra ngoài xem xét tình huống, hành động phải tùy theo hoàn cảnh chứ."
“Nhưng mà…… Lỡ như thua thì sao” Cậu nhỏ giọng mà phản bác.
“Thua thì thua, ít nhất quyền chủ động nằm ở trong tay mình.” Anh cả nhéo má của cậu, dáng vẻ hận sắt không thành thép, “Nhớ kỹ này, chờ đợi đồng nghĩa với việc từ bỏ một nửa quyền tự chủ của mình đấy."
Từ đó về sau, hắn học xong chủ động xuất kích. Docia nghe xong hắn trả lời, như suy tư gì. "Ngươi không sợ hồi Thần Thụ trên đường gặp được nguy hiểm"
“Không sợ.” Thư Lê đôi mắt tinh lượng, nhếch miệng cười nói, "Seat nói, rừng rậm ma thú cùng tiểu động vật đều là yêu tinh bằng hữu. Ta vốn dĩ không tin, nhưng ta gặp được thiện lương sóc mụ mụ, nhiệt tâm đại xà tiên sinh, còn có dũng cảm đại béo điểu."
Seat ngẩn người, sự dũng cảm xông vào rừng của cậu nhóc là đến từ lời nói của cậu. Nhưng mà, theo lời tự thuật của cậu nhóc, anh ta càng ngày càng kinh ngạc.
Vì xác định phương hướng của cây thần, cậu nhóc đã bay lên ngọn cây khổng lồ, khi mệt mỏi thì ngồi trên cành cây nghỉ ngơi, không quên lấy quyển sổ ra học tập, kết quả gặp phải một con rắn ma khổng lồ.
Có dù cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn dùng tiếng tinh linh hỏi đối phương, gieo hạt giống hữu nghị, rắn ma dẫn cậu nhóc đến tán cây, thành công tìm được hướng của cây thần.
Để cảm ơn rắn ma, cậu nhóc tặng cho rắn ma ba hạt giống hoa hồng tinh màu đỏ, rắn ma trả lại một món quà cao như núi.
Từ từ -
Con rắn nhiệt tình với ân cần này, thật sự tên Basin Bulgares sao?
Có khi nào cậu nhóc này nhớ lầm không?
"Nhóc Sperion, em xác định rắn ma tên Basin Bulgares hả?" Anh ta nhíu mày hỏi.
“Xác định ạ!” Thư Lê lấy quyển sổ ra, lật sang trang có hình con rắn, đọc lại lần nữa, "Tên của ngải rắn ma dài lắm, em sợ quên, cho nên có ghi lại vào sổ nè."
Seat ho nhẹ mấy tiếng.
Oures nghi hoặc mà nhìn về phía Elsa. Tuy rằng tính cách của Basin Bulgares mà anh ta biết hoàn toàn khác với lời bé con nói, nhưng Seat cũng không cần phản ứng mạnh như vậy chứ.
Elsa cong môi cười, nhỏ giọng mà nói với Oures: "Sperion thường xuyên gọi sai tên."
Ví dụ như, Seat đã từng oán giận với cô, mình bị cậu nhóc kêu thành “Mops”.
Tên của rắn ma dài như thế, không chỉ có nói đúng, còn trịnh trọng mà ghi lại vào quyển sổ, có thể thấy được cậu nhóc để tâm rắn ma thế nào.
Oures hiểu rõ gật gật đầu.
Thảo nào đến môn vũ đạo, lúc cậu nhóc hát《Bài ca sáng thế》 theo Leah, lại hát sai tên chư thần.
Hóa ra đã có tiền án.
Kumandi vẽ một con rắn trên quyển sổ, viết tên lên, cũng đánh dấu: Nhiệt tình, ân cần. Các bé con nghe xong trải nghiệm này, tất cả đều nhìn Thư Lê với ánh mắt sùng bái.
"Sperion dũng cảm quá đi!"
“Đúng vậy, đổi lại là tôi thì đã sớm bị hù cho khóc rồi.”
"Ngài rắn lớn tốt quá đi, sau này có cơ hội đến khu rừng, tôi sẽ đến thăm nó."
“Tôi cũng đi, tôi cũng đi!”
“Chúng ta cùng đi ~~”
"Sperion, sau đó thì sao nữa"
"Có phải gặp được chim béo hay không"
Các yêu tinh thiếu niên cũng tham gia hối thúc.
Bọn họ đã lên mười tuổi, cơ hội rời khỏi cây thần có thể đếm được trên đầu ngón tay, vẫn luôn tò mò về ma thú trong khu rừng, hiện giờ nghe những gì bé con trải qua thì càng thêm cảm thấy hứng thú.
Bị rất nhiều cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, Thư Lê cũng quen dần, thong dong mà chậm rãi nói.
"Sau khi tạm biệt ngài rắn lớn, một mình em bay về hướng của cây thần……"
Bay hồi lâu, bay đến trời tối, cậu nhớ đến lời cảnh báo không được đi đêm của ngài rắn lớn. Vì thế liền tìm nơi nghỉ tạm qua đêm.
Vận may không tồi, cậu đã tìm thấy một tổ chim trên cành của một cây khổng lồ cao hơn 20 mét. Trong tổ chim có một con chim trắng trẻo mập mạp. Thư Lê dùng một quả trái cây trao đổi với chim mẹ, thuận lợi vào ở trong tổ chim.
Khi yêu tinh trưởng thành nghe đến đó, không khỏi khen ngợi bé con thông minh. Sperion trưởng thành hơn nhiều so với các bé con khác trong cách cư xử, biết cách sử dụng điều kiện của bản thân để thay đổi hoàn cảnh của mình.
"…… Tổ chim mềm lắm, chim béo cũng đối xử với tôi rất tốt, bảo vệ em và chim non ở dưới bụng, em đã ngủ rất ngon." Thư Lê mặt mày hớn hở, nghe được các bạn nhỏ khác đều ngo ngoe rục rịch, khao khát ngày nào đó tìm một cái tổ chim để trải nghiệm một chút.
"Nhưng mà ——"
Đột nhiên, cậu đổi giọng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngủ đến nửa đêm, em bị tiếng khóc của nhân loại đánh thức.”
"Hả, nhân loại hả?"
Biến chuyển đến quá nhanh, các bé con không theo kịp ý nghĩ, tất cả đểu ngơ ngác.
Kumandi và các yêu tinh thiếu niên dừng ghi chép lại, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Thư Lê. Yêu tinh trưởng thành cũng không ăn trái cây nữa, kinh ngạc đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
“Sperion, em gặp được nhân loại sao?” Elsa căng thẳng hỏi, "Các em có chạm mặt không, thần Ánh Sáng ơi, em có bị tổn thương gì hay không?!’’
Tối qua rốt cuộc bé con đã gặp phải chuyện gì đáng sợ gì? Nếu Vương không tìm được cậu, có khi nào cậu sẽ..…
Elsa không dám tưởng tượng chuyện sau đó, cô sợ hãi đến mức chân cũng mềm đi.
Leah đã dừng đánh đàn đỡ lấy cô, lo lắng sốt ruột. "Đừng lo lắng, đã về rồi……"
Không biết là trấn an cô hay bản thân. Thư Lê không ngờ mình vừa nhắc tới nhân loại, yêu tinh trưởng thành lại phản ứng lớn đến như vậy, vẻ mặt của Elsa và Leah trông như sắp khóc đến nơi.
Những gì xảy ra tiếp theo còn đáng sợ hơn, cậu cũng không biết có nên kể hay không..
Docia siết chặt nắm tay, âm thầm cắn răng.
Cô đã ra tay với Chris quá nhẹ rồi, phải nên đập thêm mấy đấm, đá mấy đá nữa mới đúng, làm cho anh ta nhớ lâu vào.
“Sau đó thì sao?” Angel hỏi, "Sao nhân loại khóc á?"
Bé con ngây thơ không biết nhân loại đáng sợ thế nào, sau khi kinh ngạc thì vẫn hỏi phát triển sau đó.
Thư Lê ổn định tâm thần, hơi vẽ ra cho đẹp một chút, phòng ngừa yêu tinh trưởng thành lo lắng hơn.
“Từ đầu em không biết là nhân loại đang khóc, nó khóc rất…… rất, rất đau khổ, có thể là do bạn đồng hành đã đã xảy ra chuyện gì, lúc đó em muốn thò ra nhìn một cái, nhưng chim béo đè em lại, không cho nhìn."
Yêu tinh trưởng thành không hẹn mà cùng mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chim béo làm tốt lắm!
"Kết quả em còn chưa làm rõ tình hình thì có rất nhiều Hắc kỵ sĩ mặc giáp đến……"
“Hắc kỵ sĩ(kỵ sĩ áo đen)!”
Lúc này đây, không chỉ là Elsa và Leah, ngay đến hai vọ yêu tinh nam Seat và Oures cũng thất thanh.
Ba vị nữ tính yêu tinh nhanh chóng bay đến bên cạnh Thư Lê, dịu dàng vuốt ve cậu: “Sperion, đừng sợ, em đã trở về, an toàn rồi."
“Bé cưng, đều là chị sai, chị đã không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ em.” Docia tự trách không thôi.
"Thần Ánh Sáng phù hộ, em bình an không chuyện gì, thật sự tốt quá." Leah rưng rưng nói.
Thư Lê bị ba yêu tinh trưởng thành ôm tới ôm lui, vừa cảm động lại có hơi xấu hổ.
“Cái kia…… em không sao, mọi người đừng buồn nữa.” Cậu ôm Docia, "Không phải chị sai đâu, mọi thứ chỉ là tai nạn mà thôi." Dù sao cũng phải nói, đây là giống như một sự kiện táy máy hỏng việc.
Đáng phải dạy bảo nhất chính là con chim lớn ngu ngốc kia.
Nếu nó không trộm quả, không kiêu ngạo mà khiêu chiến với Chris thì cũng sẽ không có chuyện sau đó.
"Elsa, Hắc kỵ sĩ là thứ rất đáng sợ sao" Dicio cắn ngón tay hỏi.
Elsa bình phục cảm xúc, nghe được câu hỏi của bạn nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích như thế nào.
Hắc kỵ sĩ mang theo hơi thở của cái chết, là sứ giả bóng tối đến từ địa ngục.
Tất cả tín đồ ánh sáng, đều là đối tượng đi săn của Hắc kỵ sĩ.
Ở lục địa, khi gặp phải Hắc kỵ sĩ, hoặc gϊếŧ hoặc là trốn, không có lựa chọn thứ ba.
“Hắc kỵ sĩ rất đáng sợ!” Thư Lê thấy Elsa muốn nói lại thôi, cho nên trả lời giúp cô. Các bé con không thể mãi mãi ngây thơ, cần phải biết sự tà ác trong thế gian. Trải qua chuyện tối hôm qua, cậu sâu sắc nhận ra thế giới bên ngoài khu rừng nguy hiểm đến mức nào, không có thực lực hùng mạnh thì rất khó có thể sinh tồn.
Ngay cả vị Ma pháp sư triệu hồi cơn lốc xoáy cũng bất lực trước Hắc kỵ sĩ, cuối cùng là vua Tinh Linh xuất hiện hạ gục bọn họ trong nháy mắt. Thư Lê sùng bái vua Tinh Linh giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.